Căng – tin giờ nghỉ trưa tấp nập vô cùng. Như một thói quen, Thụy Miên chọn chiếc bàn ở xa khu vực trung tâm nhất, cố né tránh mọi tiếng ồn ào. Cả học viện đang sôi sùng sục như chảo dầu, niềm háo hức mong chờ ngày công diễn vở kịch “Đoạn trường tân thanh” đủ để những chú lạc đà một bướu vốn đã quen với nắng sa mạc phải nhảy lên kêu “nóng, nóng!”
Trên mặt bàn ăn, hộp cơm sang trọng, cầu kỳ của Bá Dương nằm nghiêm nghị đã hai mươi phút mà vẫn chưa được chủ nhân của nó về mở ra. Thụy Miên ngồi chống cằm, bối rối nghĩ ngợi về thứ cô vừa nhìn thấy trong tủ đồ cá nhân của anh. Vắt óc nghĩ mãi, cô cũng không hiểu vì sao anh lại lưu giữ nó, thậm chí còn để ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Đó là một bức ảnh cũ nằm ngay ngắn phía trên những cuốn sách dày cộp được xếp gọn gàng. Ngoài mép giấy, thời gian đã lưu lại một vệt ố vàng mờ nhạt .
Không kìm được tò mò, cô cầm lên xem thử và hết sức ngỡ ngàng khi nhận ra hai đứa trẻ trong ảnh, một trai, một gái, đang nở nụ cười rạng rỡ. Bé gái còn mặc một chiếc váy thêu hoa sao tím rất xinh xắn, khuôn mặt đỏ bừng, vừa hân hoan, vừa ngại ngùng.
Thụy Miên quên làm sao được món quà sinh nhật đầu tiên nhà Vĩnh Thụy tặng cho cô. Ba năm ở cô nhi viện, ngay cả trong giấc ngủ cô cũng chỉ dám mơ thấy mình đang được mặc chiếc váy (đã từng là) màu trắng của một người chị em lớn hơn nhường lại. Thế nên khi thấy người ta mang tới một chiếc váy thêu những bông hoa sao tím biếc bảo cô mặc vào, cô lập tức rơi vào trạng thái kinh ngạc đến đờ người.
Rụt rè mãi mới dám tiến đến gần, nhưng ngay khi vừa chạm tay vào món quà lung linh, một cảm giác sung sướng, phấn khích ập đến khiến cô đột nhiên vồ lấy chiếc váy, hít hà mùi vải thơm đến kỳ lạ. Cô cứ đứng ngửi mãi cho tới khi bị người ta lôi vào phòng tắm mới sực tỉnh.
Chiếc váy rất đẹp, dĩ nhiên rồi. Nhưng còn tuyệt diệu hơn nữa là nó mới tinh! Mới hoàn toàn, và chưa từng được bất cứ chị gái nào khoác lên người cho đến lúc cũ mèm mới chịu bỏ lại cho các em!
Thụy Miên kiên nhẫn ngâm mình trong nước nóng thật lâu, đến nỗi đầu sắp bốc khói mới chịu ra khỏi nước. Sau đó nghiến răng kỳ cọ từng mẩu nhỏ trên người cho thật sạch sẽ, kỳ mãi tới mức da dẻ đỏ lựng như con tôm luộc rồi lại nhảy vào nước nóng. Cứ ngâm và kỳ liên tục cho tới khi làn da mỏng không chịu nổi nữa mới chịu lau mình, run run chui vào dưới lớp vải thơm sột soạt.
Nghĩ lại nỗi lo lắng trẻ thơ, sợ cơ thể mình sẽ làm bẩn chiếc váy mới, cô bật cười. Thời gian trôi qua nhanh thật. Cậu bé bảnh bao ngày nào từng kiên nhẫn chờ cô mặc đồ mới, sau đó dịu dàng dắt tay cô tới trước thợ chụp hình, lại đứng sát phía sau cô thì thầm: “Nhìn kìa, mép chú thợ ảnh còn dính đầy kem” khiến cô cười toe toét, giờ đã là một chàng trai hấp dẫn và giỏi giang.
Nhưng anh quá xa vời.
Khuôn mặt anh tuấn, hút hồn luôn có màn sương mùa đông lạnh lẽo bao phủ. Giọng nói trầm trầm luôn tràn đầy sự thờ ơ, lãnh đạm. Anh đã đẩy cô ra xa cuộc đời anh, xa khỏi tâm trí anh, khiến cô tự ngờ rằng mình chỉ là một chiếc bóng mơ hồ nào đó lãng đãng trôi ngang qua con đường có anh đang bước.
Hoài niệm ngọt ngào vô tình như mũi kim chọc nhẹ vào cổ họng Thụy Miên. Vừa ngọt vừa đắng…
- Này, em không sao chứ?
Tiếng gọi làm Thụy Miên giật mình, nhận ra Công Hạ đã ngồi trước mặt từ bao giờ.
- Ủa? Anh hả?
Cô ngơ ngác nhìn quanh. Mọi người vẫn đang vừa ăn vừa bàn luận xôn xao, tiếng nói tiếng cười vang lên không ngớt. Công Hạ, theo một cách nào đó vô cùng tự nhiên, soàn soạt giở chiếc bánh mì kẹp thịt ra. Mùi thơm nức mũi của thịt nướng lập tức kích động một cuộc biểu tình quy mô lớn trong dạ dày Thụy Miên.
Anh gặm một miếng to, nhai mạnh và nuốt dứt khoát. Thụy Miên vẫn ngồi im nhìn món đồ ăn thơm ngon đến tàn nhẫn, mấy ngón tay vô thức bấm nhẹ vào cái bụng đang ọc ọc.
- Sáng nay bố mẹ anh đã vào gặp chị Thu. Tình hình của chị ấy khá hơn được một chút. Ông ta, ý anh là ông bác độc ác đó, đã băng kín mặt chị ấy nên bố mẹ chị vẫn tin rằng chị bị dị ứng. Còn chuyện về thủ tài nữ đó… anh cũng có tìm hiểu được một vài thông tin nhỏ. Dường như đó là truyền thuyết của người Mường, không ngờ điều đó lại có thật, ngay tại đây, giữa thành phố văn mình hiện đại này.
Thụy Miên nuốt khan, cố dằn lòng không để lộ ra nghi thức tha thứ cho thủ tài nữ bị vấy bẩn. Nếu Công Hạ biết Diệu Thu có thể bị một chiếc trâm sắt nung đỏ xuyên qua tim, dám chừng anh sẽ bất chấp tất cả mà cắm cái trâm đó ngược vào tim Đinh Hán mất.
Công Hạ lại nuốt một miếng lớn nữa. Anh hạ giọng:
- Việc được tha thứ đó hình như cũng chẳng tốt đẹp gì. Anh đã đặt vé máy bay để bám theo bọn họ vào nam. Dù thế nào, khi anh đã ở đó, ông ta cũng chẳng đuổi anh đi được.
- Anh… vào nam? – Miệng Thụy Miên há hốc.
Lại thêm một miếng to nữa, toàn bộ chiếc bánh mì kẹp thịt đã nằm gọn trong dạ dày Công Hạ.
- Anh sẽ xin nghỉ học tạm thời. Có một chuyện anh muốn hỏi em trước khi đi…
Giọng nói thấp xuống khác thường khiến Thụy Miên rất ngạc nhiên, hai mắt mở lớn, kéo theo tiếng tim đập thình thịch.
- Anh mong em sẽ cho anh biết sự thật. Em… có phải em cũng…
Những tiếng cuối cùng sắp sửa bay ra trước sự hồi hộp của Thụy Miên thì một giọng nói lạnh lẽo cất lên:
- Cậu không cần phải đi đâu hết. Chuyện của Diệu Thu sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Cả hai cùng ngước lên. Vĩnh Thụy Bá Dương đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt tối sầm hết sức khó coi.
Không đợi Bá Dương ngồi xuống, Công Hạ đã nghiến răng:
- Sẽ được giải quyết ư? Tức là cho tới giờ phút này mọi thứ vẫn tồi tệ như trước phải không?
Bá Dương chưa vội trả lời câu hỏi đó. Anh từ tốn mở hộp cơm cầu kỳ của mình. Bữa trưa hôm nay có chủ đề “Hoa hướng dương mùa hạ” với trứng cuộn, nấm kim vàng, đậu phụ rán, thịt gà rán và canh rau cải nấu với gừng già. Tất cả được sắp xếp thành một bức tranh tràn ngập màu vàng và xanh, tươi sáng đẹp mắt.
Kín đáo liếc mắt sang phía Thụy Miên để thăm dò phản ứng, anh khá hài lòng khi thấy cô bình thản với những món màu mè trong hộp cơm. Từ sau khi được nghe kỷ niệm về món mực sốt cà chua của cô, anh đã yêu cầu đầu bếp gia đình là cô Hai Sương phải loại bỏ tất cả các món ăn làm từ mực ra khỏi thực đơn cơm hộp của anh.
- Bá Dương, cậu nói thế là có ý gì? – Công Hạ tiếp tục hối thúc.
Bá Dương cân nhắc kỹ từng ý, cố nén cảm giác khó chịu đang bắn về phía Công Hạ.
Bình tĩnh nào, dù sao anh cũng vừa quay về đúng lúc để ngăn mấy lời tỏ tình ngu ngốc của cậu ta không kịp phun ra. Cái gì mà “muốn hỏi em trước khi đi” với “mong em sẽ cho anh biết sự thật” chứ?
Thụy Miên của anh rõ ràng là chẳng để ý gì tới cậu ta cả, trái tim cô ấy vẫn là mặt hồ tĩnh lặng.
Thế nên anh chỉ cần tìm cách tống khứ gã võ biền này đi, lặng lẽ và êm thấm như mấy tên trước đây là được.
Kéo lại vẻ sắt đá trên khuôn mặt xong xuôi, Bá Dương điềm tĩnh nói:
- Bác cậu sẽ đưa Diệu Thu về nhà để chữa thuốc nam. Bốn tháng nữa, cô ấy sẽ quay trở lại đây, khỏe mạnh như ban đầu. Ông ấy đã cam đoan như vậy.
Hai mắt Công Hạ tối om:
- Đừng có lừa tôi. Cậu biết ông ta biến chị tôi thành cái gì không? Thủ tài nữ đó. Chị tôi phải làm thần giữ của sống cho lão ta. Và bây giờ chị tôi bị hủy hoại thì hắn sẽ tha thứ cho chị ấy. Cái trò tha thứ đó nhất định chẳng tốt đẹp gì.
Bá Dương giật thót người. Cái quái gì thế? Tại sao cậu ta lại biết chuyện đó?
Công Hạ tiếp tục buộc tội:
- Tôi biết thừa cậu cũng chẳng yêu đương gì chị ấy, giữa hai người chỉ có thỏa thuận. Tôi không cần biết đó là thỏa thuận gì, nhưng nếu cậu làm tổn thương chị tôi, có chết tôi cũng bắt cậu phải trả giá.
Những lời Công Hạ nói ra càng khiến Bá Dương choáng váng hơn nữa. Rốt cuộc cậu ta moi ở đâu ra thông tin này?
Chẳng lẽ, ngày hôm qua, khi mấy người bọn họ tới khách sạn, chính Diệu Thu đã kể hết mọi chuyện, thế nên không chỉ cô nàng ngốc nghếch nhà anh mà cả gã đội trưởng đội Vovinam này cũng tường tận sự việc?
Những suy nghĩ chớp nhoáng như điện xẹt trong đầu Bá Dương. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt như có lửa đốt của Công Hạ, giọng nói tự nhiên lạnh băng:
- Ông ta đã chấp nhận khoản thù lao tôi đưa ra để đảm bảo an toàn cho Diệu Thu.
Nghe vậy, khuôn mặt Công Hạ hơi giãn ra:
- Cậu nói thật chứ?
- Tôi không có lí do nào để nói dối. Còn về chuyện thủ tài nữ… – Bá Dương bất giác đặt cánh tay lên lưng ghế Thụy Miên đang ngồi khiến cô khẽ giật mình – Cậu nên quên nó đi thì hơn, chí ít thì cũng đừng hé răng với ai. Bởi hậu quả chỉ có thể là cậu sẽ bị cười nhạo. Hoặc, chị cậu sẽ bị tấn công một lần nữa.
Công Hạ lặng người trước những lời cảnh báo của Bá Dương. Anh bồn chồn siết chặt nắm tay:
- Cậu cam đoan sẽ đảm bảo an toàn cho chị tôi chứ?
Bá Dương ngạo mạn đáp:
- Tôi không nói hai lời.
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau một lúc để đánh giá đối phương, ánh mắt người này nôn nóng như lửa đốt, người còn lại thì vẫn im lìm băng giá.
Chỉ khổ Thụy Miên đang ngọ nguậy ở giữa, tâm trạng hết sức khó chịu khi bị chìm nghỉm trong bầu không khí đặc chất đàn ông này. Cô khẽ đằng hắng một tiếng:
- Mọi chuyện của chị Diệu Thu đã ổn. Vậy, tôi xin phép tiếp tục bữa trưa nhé.
Cặp kỳ phùng địch thủ trong cuộc thi “chọi mắt” lập tức thu hồi vũ khí. Bá Dương im lặng quay lại với “Hoa hướng dương mùa hạ”, còn Công Hạ cũng nhanh chóng xử lý tiếp chiếc bánh mì kẹp thịt thứ hai chỉ sau ba lần thực hiện chu kỳ tuần hoàn cắn – nhai – nuốt.
Không ai nói thêm một lời nào, trừ Thụy Miên thỉnh thoảng nói vu vơ với người này, rồi lại quay sang bình luận những câu vô thưởng vô phạt với người kia.
Ngạc nhiên làm sao, thái độ kình nhau là thế mà có vẻ như cả “băng” lẫn “lửa” chẳng người nào chịu rời khỏi “sàn thi đấu”, giống như hai con sư tử đang gầm gừ nhau, không thể lao vào quyết chiến giành con mồi nằm chết còng queo, đành kiên nhẫn chờ cho đến khi kẻ kia phải rời đi.
Trong lúc chờ đợi kẻ bỏ cuộc, cả hai đối thủ và người hòa giải (hoặc là… phần thưởng?) đều gồng mình lên chịu đựng bữa trưa kỳ quái, trong đầu mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng:
Đinh Công Hạ: “Phải hỏi cho bằng được chuyện của cô ấy, nhất định phải hỏi xem có phải Vũ Thụy Miên cũng là thủ tài nữ nhà Vĩnh Thụy hay không.” - Vừa quyết tâm vừa cắn một miếng bánh mì kẹp thịt.
Vĩnh Thụy Bá Dương: “Dám ngang nhiên nhìn cô ấy như vậy, thật muốn chọc lòi con ngươi của hắn ta ra quá, tên đáng ngờ này đừng hòng tiếp cận người của ta.” - Vừa cáu kỉnh vừa gắp một miếng đậu phụ vàng ruộm.
Vũ Thụy Miên: “Trâu bò sắp húc nhau, chẳng lẽ mình sẽ chịu thảm cảnh của ruồi muỗi?” - Vừa đau khổ vừa uống một ngụm sữa dê.
Đúng vào lúc ấy, lúc mà chiếc bánh mì thứ ba đã ngoan ngoãn nằm trong dạ dày Công Hạ, hộp cơm sang trọng của Bá Dương đang được đậy nắp và lọ sữa dê của Thụy Miên cạn sạch thì một sinh vật tóc hung từ đâu phành phạch vỗ cánh bay tới.
- Mấy đứa này – Thứ sinh vật đó nhăn nhở nói – Ra là ở đây, làm anh tìm mãi.
- Đây là…? – Con sư tử thứ nhất ngơ ngác.
Con sư tử thứ hai thở dài:
- Giới thiệu với cậu, đây là yêu râu xanh mới được nhập khẩu từ châu Phi. Trông vậy thôi chứ anh ta có hứng thú với cả… bốn giới.
“Đoàng!”
Sấm sét giữa trời quang.
Mã Phương hận mình đứng quá xa, không thể lao vào bóp cổ thằng em họ độc miệng.
- Này nhóc – Anh nhướn cặp lông mày đang rung rung vì tức – Hỗn láo với giáo viên sẽ bị đình chỉ học. Em muốn ngồi chơi xơi nước ở nhà vài hôm chứ?
- Rất muốn – Bá Dương nhún vai – Thế nên nhà trường đã đồng ý cho em nghỉ cả tuần lễ để chuẩn bị tham dự hội chợ khoa học. Chân anh còn chậm hơn chân chú Văn.
- Cái gì? Dám so sánh đôi chân ngọc ngà, quyến rũ của anh với cặp móng giò vừa bị thui để nấu giả cầy của ông già đó ư? Bá Dương, thì ra mắt em không phải bị cận thị mà là loạn thị, là… lung tung thị.
Cuộc đấu khẩu thứ vài trăm nghìn đã nổ ra, nếu không can thì hai người này sẽ nói qua nói lại tới sáng hôm sau mất. Thụy Miên nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Anh Công Hạ, đây là thầy giáo dạy ngoại khóa mới của trường mình.
- Và cũng là anh trai hoàn hảo, lý tưởng, tuyệt diệu của em gái đáng yêu nhất vũ trụ đây… – Mã Phương tự hào ôm lấy vai Thụy Miên từ phía sau, cằm khẽ đụng vào đỉnh đầu cô, rồi sau một giây im lặng, anh bắn ánh mắt hình hai dòng kẻ sang phía khuôn mặt đẹp trai như thần ánh sáng bên cạnh, bụng thầm mong cho ánh mắt của mình thật sự có sức mạnh giết người – …và của thằng nhãi xấu xí, hợm hĩnh, đáng ghét kia.
Bá Dương nhếch mép giếu cợt: “Không ngờ đi châu Phi lại có tác dụng cải thiện vốn từ vựng đến thế”.
Trước khi cuộc tranh cãi thứ vài trăm nghìn lẻ một bắt đầu, Công Hạ đĩnh đạc cắt ngang:
- Vậy ra, đây là thầy giáo mới. Em là Đinh Công Hạ, lớp 12 A3. Xin chào mừng thầy tới học viện Châu Dư công tác.
Hai mắt Mã Phương sáng trưng như đèn cao áp, cái miệng tự động thao thao một tràng:
- Học sinh ngoan. Đinh Công Hạ lớp 12 A3 phải không? Tôi sẽ cho em điểm tuyệt đối vì thái độ lễ phép, lịch sự hôm nay. Tên của em cũng thật là hay. Tôi đoán em là con nhà võ phải không?
- Sao thầy biết ạ? – Công Hạ ngạc nhiên, vui vẻ.
Mã Phương khoái chí gật gù nhắc lại lời vừa nói trên lớp Thụy Miên:
- Tên của em đã nói lên tất cả. Chỉ cần biết một chút chữ Hán là hiểu được ngay. “Công” tức là tấn công. “Hạ” tức là ở dưới. “Công Hạ” tức là... tấn công vào phần dưới. Thật là chiến thuật thông minh để lấy yếu thắng mạnh.
- Á há há há há…
Một tràng cười vang dội cất lên trong khi người “có chiến thuật thông minh” mặt đỏ tía tai:
- Tấn… tấn công phần dưới ạ?
Thụy Miên cười rung cả người, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cô vừa nấc vừa nói:
- Cái trò chiết tự đó của anh… Em đã nói là chẳng ra gì mà…
Bá Dương cũng phụ họa:
- Hiểu biết cao siêu như thế, nếu sinh ra sớm mấy trăm năm, biết đâu anh đã đỗ trạng nguyên, làm phò mã rồi.
- Sao thế nhỉ? – Mã Phương lẩm bẩm – Chẳng phải nãy giờ dạy trên lớp món này rất thuận lợi?
- Thụy Miên – Bá Dương chợt ghé xuống sát người bên cạnh – Tên của em bị ông anh ngốc này dịch là gì vậy?
Thụy Miên đang cười bỗng khựng lại vì hơi thở của Bá Dương phả vào tai. Cô đỏ bừng mặt, ấp úng:
- Là… ngủ… ngủ ngon…
Khuôn mặt ửng hồng cúi gằm, giọng nói yếu ớt, đáng yêu khiến Bá Dương bất giác gật đầu:
- Giống như tên của búp bê, rất hợp với em.
Mã Phương đã lấy lại phong độ, quay ra hỏi Bá Dương:
- Này nhóc, em có biết tên em cũng rất hợp với tính cách của mình không?
- Vậy sao? – Bá Dương nhếch môi.
- Chứ gì nữa – Mã Phương cười nham hiểm – “Vầng mặt trời bá đạo”, quả là đệ nhất kiêu căng, hợm hĩnh.
Bá Dương càng chế nhạo hơn nữa:
- Rất hay. Em thích đứng ở trên à nhìn xuống “con ngựa bốc mùi” đấy.
- Không phải. – Mã Phương tái mặt - Chữ “Mã” trong tên anh là tên một loại ngọc. Anh là viên ngọc tỏa hương thơm, là ngọc quý, ngọc cực quý đó. Hiểu chưa?
- Hiểu, hiểu – Bá Dương càng cười lớn hơn –Ngựa bốc mùi, mùi của ngựa là mùi gì đây?
Mã Phương tức tới nỗi hai lỗ tai xịt khói đen sì, trong chớp mắt đã xông tới bóp cổ Bá Dương. Nhưng đâu có dễ thế, ông anh ở với động vật hoang dã vài năm thì cậu em cũng có từng ấy thời gian luyện kiếm. Cặp anh em này khiến cho cả căng – tin được một phen mở mắt ngoạn cảnh.
Nhìn xem, thầy giáo lai Tây vừa tới, núi băng lạnh lẽo ngàn năm của hoàng tử băng giá đã tan chảy. Cảnh hai mĩ nam vui đùa thắm thiết, hạnh phúc cười vang bên nhau thật xứng đáng được phong là kỳ quan mới của học viện.
Chỉ có Thụy Miên là đáng thương khi vô tình bị rơi vào “vùng ghen tị” của các nữ sinh khi cô “được” ngồi cùng ba chàng trai đáng chú ý nhất trường. Không những thế, lại còn được thầy giáo lai Tây ôm và hoàng tử băng giá kề sát bên cạnh nữa chứ!
- Con bé đó có gì xinh mà được ưu ái thế? – Tiếng ai đó oán thán.
- Cô ấy là em họ. – Một người khác ra vẻ hiểu biết.
- Có thực là em họ không? Nhìn xem, bọn họ quá thân mật. – Lại một giọng nói nữa thêm vào.
- Hôm qua tớ làm việc hội trường, tận mắt nhìn thấy Bá Dương đi cùng một cô gái lạ hoắc, rất xinh, vẻ tiểu thư đài các, cô ta còn nói bọn họ là người yêu mà.
- Thật ư? Không thể nào!!!
- Hóa ra Nghiêm Minh An bị người ta cướp mất hoàng tử.
- Chị Minh An, rốt cuộc là Vĩnh Thụy Bá Dương có bạn gái chưa? Chẳng phải anh ấy ở lớp cao cấp thường hay nói chuyện với chị ư?
Nghiêm Minh An ngồi bất động nãy giờ liền bắn tia nhìn sắc lẻm về phía vừa phát ra câu hỏi. Đám đông đang xì xào tức khắc nín bặt. Cô lướt mắt nhìn chiếc bàn vui vẻ trong góc xa nhất, trong đầu chợt nảy ra một ý.
Em họ cũng được. Tiểu thư đài các cũng không sao. Bọn họ đều như nhau. Tiên hạ thủ vi cường, cô cứ ra tay trước, tấn công dồn dập, mạnh mẽ, liệu anh ta có chống đỡ nổi không.
Minh An đắc ý rời khỏi căng – tin, bỏ lại phía sau bầu không khí lại xôn xao như chưa từng im lặng của đám đông hiếu kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...