Thủ Tài Nữ


Sáng hôm sau, Thụy Miên dậy sớm hơn thường lệ. Ngồi trên giường ngó nghiêng một hồi, thấy bản thân vẫn bình an vô sự, không bị ai đưa đi Hương Sơn nên trong lòng vui mừng khôn xiết.

Sau nhiều biến cố, cô nhận ra, được ở nhà Vĩnh Thụy vẫn là tốt nhất.

Xỏ vào người chiếc váy màu xanh lục đậm, khoác thêm áo khoác nhạt màu thêu phù hiệu học viện Châu Dư, Thụy Miên hớn hở đi xuống sân tận hưởng không khí còn đẫm sương.

Bá Dương đang tập vung kiếm. Những lọn tóc đen nhánh được vén gọn sau tai, đuôi tóc ướt mồ hôi, mạnh mẽ chấm sát quai hàm, thỉnh thoảng lại tuột ra để đung đưa theo từng chuyển động dứt khoát của cơ thể.

Anh đứng dưới một vòm lá ướt sương, tư thế rất mực vững chãi, hai mắt kiên định nhìn thẳng phía trước. Thanh sắt nặng trịch trên tay anh cứ loang loáng trước mặt, hệt như những sợi tơ mỏng phất phơ.

Thụy Miên yên lặng ngồi xuống thềm đá, định lén lút ngắm nhìn một chút nhưng bị anh phát hiện.

- Tối qua không ngủ được à? – Anh vẫn tiếp tục cú vung thứ bảy trăm sáu mươi chín, bên tai nghe tiếng gió vun vút tới chóng mặt.

- À. Không hẳn… - Thụy Miên lúng túng khi bị bắt quả tang, vội cụp mắt xuống - Thực ra, tôi cũng hơi lo sẽ bị phu nhân Khả Liên đưa đi.

- Không cần lo chuyện đó. – Bá Dương lãnh đạm nói – Đó không phải việc của cô.

Mặt Thụy Miên xị ra. Biết rồi, biết rồi, đại thiếu gia. Nhưng dù tôi có là thủ tài nữ nhà anh, phải tuân theo sự sắp xếp của bố anh thì tôi cũng được phép lo lắng cho chỗ ở tương lai của mình chứ!

Bá Dương chột dạ nhìn khuôn mặt biểu cảm của Thụy Miên. Trời ạ, không phải thế. Anh than thầm trong bụng. Lẽ ra phải nói là “Đừng lo, tôi sẽ không để ai đưa cô đi” mới đúng chứ.

Phải sửa sai ngay kẻo cô ấy lại suy nghĩ. Tự nhủ như vậy, Bá Dương liền ngừng tay, quay sang hỏi, vẻ rất quan tâm:

- Chiều qua đi đâu?

Mặt Thụy Miên lập tức tái mét. Vì quá lo sợ bị đi Hương Sơn mà cô quên béng vụ này. Cô ấp úng:

- Tôi… ừm… tôi đi với anh Công Hạ.

Bá Dương sa sầm sắc mặt: “Tới chỗ Diệu Thu hay chỗ khác?”.

- Chỗ Diệu Thu… - Đại thiếu gia, sao cái gì anh cũng đoán trước được hết vậy?


- Có việc gì không? – Rõ ràng là Bá Dương đang không vui tí nào.

- Không… À, có. – Thụy Miên thật muốn vò đầu bứt tai – Tới thăm.

Mấy tiếng lí nhí khả nghi không qua nổi mắt Bá Dương.

Đã nói rồi, thủ tài nữ nhà anh mà muốn nói dối thì phải tu thêm vài kiếp nữa!

Anh gõ gõ một đầu thanh sắt xuống đất, kiên nhẫn chờ nghe toàn bộ sự việc.

Thụy Miên không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng thuật lại, tất nhiên lược bỏ đoạn mình và Công Hạ làm đặc công đột nhập từ mái hiên.

Bá Dương nghe chuyện, cặp lông mày cứ nhíu dần dần lại, cho đến khi chúng nối thành một đoạn thẳng thì Thụy Miên kể xong.

Cô ngẩng lên hỏi:

- Bá Dương, vậy rốt cuộc cái gọi là “được tha thứ” đó là như thế nào? Chị Diệu Thu cũng nói là không biết. Nhưng tôi đoán là chị ấy không muốn nói.

Bá Dương ngần ngừ, vốn anh cũng không muốn nói. Nhưng xem ra thủ tài nữ nhà anh bây giờ đã dám ăn gan hùm rồi, nếu bị che giấu mãi, cô ta sẵn sàng kêu gọi sự trợ giúp từ gã đàn ông khác để moi ra bí mật.

- Cô muốn biết thật à?

Thụy Miên gật đầu.

- Biết rồi sẽ gặp ác mộng. Không sợ chứ?

Lại gật đầu.

- Được rồi. – Bá Dương thở dài – Khi thủ tài nữ bị hủy hoại, gia tộc thu nạp cô ta sẽ bị triệt đường tài lộc, làm ăn lụn bại. Thủ tài nữ đó bị coi là mang nợ với gia tộc, sau này chết cũng không thể siêu thoát, vĩnh viễn làm vong hồn quẩn quanh chủ nhân cùng con cháu của người đó, đời này qua đời khác mang đến tai ương. Gia tộc ấy cũng không thể nạp thêm bất cứ thủ tài nữ nào nữa. Để cứu vãn chuyện này, chủ nhân đương nhiệm của tộc có thể thực hiện nghi lễ tha thứ, hàm ý chấp nhận xóa bỏ món nợ cho thủ tài nữ, cho cô ta chết được thanh thản.

Nhánh trưởng của gia tộc sẽ bị phế, nhánh thứ được tôn lên làm trưởng, lại chọn một thủ tài nữ khác. Đôi khi, quyền tiếp quản có thể nhường cho con gái. Nói chung, một khi thủ tài nữ gặp bất trắc, gia tộc thu nạp cô ta không sớm thì muộn sẽ bại vong thôi.

Bá Dương nói một hồi rồi mặc cho Thụy Miên tự “tiêu hóa” vấn đề, anh nhanh chóng quay lại với bài tập vung kiếm.


Thụy Miên ngồi ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhận ra bản thân mình rất là quan trọng với nhà Vĩnh Thụy, trong lòng vừa tự hào vừa lo sợ. Nếu cô không cẩn thận vi phạm gia quy thì coi như sẽ bị …tha thứ luôn!

A, khoan đã, Thụy Miên giật mình, Bá Dương lại đánh trống lảng rồi.

- Anh vẫn không nói được tha thứ rốt cuộc là thế nào.

Tiếng gió rít ngừng lại. Bá Dương quay mặt đi, bực bội nén tiếng thở dài. Đúng là thủ tài nữ nhà anh ngày càng thông minh, tinh ý. Muốn gạt cô ta cũng không đơn giản như trước nữa.

- Anh mau nói đi – Ánh mắt Thụy Miên nghiêm trang nhìn thẳng vào Bá Dương – Nói rõ đấy nhé.

- Được. – Buổi tập hôm nay coi như bị phá hỏng rồi, Bá Dương than thầm – Chủ nhà sắm một cái lễ, giống như lễ thu nạp. Thủ tài nữ ngồi trên ghế bọc da cừu, đội khăn. Sau khi cho ăn và uống xong, chủ nhà đọc bài chú tha thứ rồi dùng trâm dài bằng sắt nung đỏ, xuyên qua tim.

- Xuyên qua tim? – Thụy Miên bất giác ôm ngực, nghe nhói một cái – Rồi… rồi sao?

Bá Dương nhướn mày: “Chết chứ sao”. Sau đó, anh nói thêm: “Như một người bình thường. Không còn ân oán, nợ nần gì với gia tộc. Có thể siêu thoát như mọi linh hồn khác”.

Bụng dạ Thụy Miên bắt đầu cồn cào. Cô nuốt khan một cách khó nhọc. Chết vì bị xuyên qua tim ư? Không, không, trăm ngàn lần cô phải giữ gìn, chết như vậy thật quá khủng khiếp!

- Nói như vậy… chị Diệu Thu…

- Tôi sẽ tìm cách thương lượng với Đinh Hán. – Bá Dương nói ngắn gọn.

Chiều qua, khi nói chuyện với Diệu Thu, Thụy Miên đã biết mối quan hệ thực sự giữa hai người.

Diệu Thu đương nhiên rất thích Bá Dương, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Cũng đúng thôi, Bá Dương nhà cô đẹp trai như vậy, giỏi giang như vậy, lại nam tính ngút trời, Xét về dung mạo, tài năng hay gia thế đều không có đối thủ. Đứng giữa đám đông hào nhoáng, xa hoa, anh dĩ nhiên nổi bật như vị thần ánh sáng, nếu có người nhìn thấy cả hào quang lấp lánh từ anh phát ra cũng dễ hiểu.

Đinh Hán đưa Diệu Thu tới những bữa tiệc nhằm kén một anh con rể có thế lực. Nay Diệu Thu chấm Bá Dương, ông ta cũng đau đầu vì nhà Vĩnh Thụy là cái cột cờ cao nhất trong giới doanh nhân, ông có xếp bốn năm cái thang cũng khó với được tới lá cờ Vĩnh Thụy Bá Dương đang tung bay.

Trong lúc Đinh Hán đang ủ mưu nghĩ kế tiếp cận thì đại thiếu gia nhà Vĩnh Thụy đã trân trọng gửi lời mời gia đình ông tới nhà hàng cao cấp nhất thành phố, lại còn mang hoa tới tặng riêng cho Diệu Thu.


Chim sẻ có thể một bước thành phượng hoàng hay không, chính là ở lúc này đây.

Người hiểu chuyện như ông chủ Đinh rất nhanh nhẹn kéo bà vợ thích hóng hớt về trước để đôi trẻ tự nhiên tâm sự.

Có nằm mơ Đinh Hán cũng không biết lý do thực sự Vĩnh Thụy Bá Dương tiếp cận con gái nuôi của ông. “Vị thần ánh sáng” đó còn đưa ra một bản kế hoạch khá chi tiết, khiến “con phượng hoàng tương lai” vô cùng kinh ngạc:

Bá Dương đồng ý qua lại với Đinh Diệu Thu. Vài tháng nữa, hai người sẽ đính hôn.

Nhà Đinh Hán cũng sẽ được anh nhượng một phần không nhỏ trong số các danh mục đầu tư tốt nhất.

Đổi lại, Diệu Thu phải báo cáo đều đặn và chi tiết toàn bộ những gì nhà họ Đinh thực hiện với cô trong một trăm ngày cực hình để giải thoát thân phận cho thủ tài nữ.

Ngày thứ một trăm linh một, Diệu Thu sẽ được nhận một căn nhà ở nước ngoài cùng tài khoản ngân hàng đủ để sống hết đời, cam kết vĩnh viễn không trở về nữa.

Bí mật về thủ tài nữ sẽ mãi mãi đào sâu chôn chặt vào quá khứ.

- Bá Dương à – Thụy Miên nói, bất kể anh vẫn đang chuyên tâm tập luyện chứ không nhìn cô – Chị Diệu Thu nhờ tôi nhắn với anh rằng: Dù thế nào, chị ấy cũng vẫn sẵn lòng đánh đổi tình yêu để lấy tự do.

Bá Dương lặng lẽ hoàn thành cú vung kiếm thứ một nghìn.

Chẳng phải anh cũng muốn đánh đổi sao?

Đổi tự do của mình. Để lấy tự do cho người anh yêu.



Chiếc xe chở đại thiếu gia Vĩnh Thụy tới trường hôm nay có thêm hành khách mới. Bá Dương ngồi ở ghế sau, hai tay khoanh trước ngực, che lấp chiếc kẹp cà vạt tinh tế làm bằng bạch kim . Dưới lớp vải đen cao cấp mượt mà, đôi chân dài vắt chéo vô cùng gợi cảm.

Thế nhưng, nhìn lên mặt anh kìa… Mấy đám mây xám xịt đang giăng hàng giăng lối hoàn toàn không phù hợp với tấm thân đẹp đẽ kia chút nào.

- Anh có lời giải thích nào cho trò đùa kỳ cục này không, Mã Phương? – Bá Dương chẳng hề quan tâm giọng nói trầm trầm của mình đang làm tất cả những người ngồi trong xe đông cứng lại như mấy túi hải sản mà Thụy Miên từng phải làm “ông rùa” mới chộp được.

- Trò đùa gì thế? Như nào? – Mã Phương hớn hở quay lại từ ghế phụ, vẻ mặt ngây thơ vô tội đến đáng ghét.

- Nếu vậy – Bá Dương uể oải nói – Anh xuống xe đi. Bọn em còn phải đến trường.

Mã Phương xua tay một cách phô trương:
- Oh no no… Anh cũng phải đến học viện Châu Dư mà.


Bá Dương cười khẩy:

- Vậy sao không mang theo quan tài? Tất cả nữ sinh trường Châu Dư, từ độ tuổi tiểu học tới trung hoc phổ thông, đều được dạy cách xé xác mọi con yêu râu xanh xuất hiện trong bán kính 100 mét đấy.

Khuôn mặt đ.ầ.n t.h.ố.i của Mã Phương khiến Thụy Miên che miệng cười khúc khích. Cô vui vẻ xác nhận:

- Tiếc là mọi lời Bá Dương vừa cảnh báo đều đúng.

Mã Phương quay lên, chuyển cách giao lưu với hai người ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu:

- Quan tài và huyệt mộ – Anh vừa nói vừa xoa xoa cái cằm đã được cạo nhẵn thín, đảm bảo rằng mình không có chút...râu xanh nào – để thầy hiệu trưởng lo là được rồi.

- Cái gì? – Hai cái mồm ở băng ghế sau há hốc.

- Ờ - Mã Phương vung vẩy tờ giấy lụa in phù hiệu nhà trường rất trang trọng – Không về Hương Sơn với phu nhân Khả Liên thì anh cũng phải kiếm việc làm thêm để có đồng ra đồng vào chứ.

Thụy Miên chồm lên giật phắt tờ giấy, chúi mũi đọc: “… Tôi rất hy vọng anh sẽ nhận lời mời của nhà trường. Tôi tin rằng những hiểu biết sâu rộng của anh sẽ mang tới luồng gió mới mẻ, tạo cảm hứng cho hàng trăm học sinh của học viện…”

- Ê hê hê, ông ấy còn nói anh bắt đầu luôn từ hôm nay cũng được – Mã Phương tự mãn khoe khoang – Xem nào… lớp đầu tiên, ông ấy đã nói gì nhỉ? À, lớp 11 A2.

Sao cơ???

11 A2???

- Đó chẳng phải là lớp của em sao? – Thụy Miên kêu lên. – Đừng nói là anh sẽ thành… thầy giáo của em đó!

Mã Phương cười một cách kinh dị trước viễn cảnh đang vẽ ra trong đầu, làm cho tài xế Nghiêm bên cạnh giật mình thon thót.

Trong khi đó, Thụy Miên chỉ tay về phía tấm kính, giọng đe dọa: “Tốt nhất là anh chớ có hé răng về việc chúng ta quen biết nhau”.

Còn Bá Dương, sau khoảnh khắc im lặng, đã thở ra một tiếng nặng trịch:

- Anh Nghiêm, tôi muốn xuống xe sau mười phút nữa.

Thế là tài xế Nghiêm rất nhanh chóng lau mồ hôi đang túa ra, dí chân đap ga hết cỡ.

Chiếc xe sang trọng lao đi với tốc độ của máy bay siêu thanh, đến cổng trường liền nhanh chóng mở cửa cho bộ ba “lạnh băng – nhăn nhở - xuôi xị” xuống rồi thần tốc tẩu thoát, mang theo tài xế đang thở phào nhẹ nhõm bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận