Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán Sư
Diệp Như Phong mặt không biểu tình nhìn sư phó, không phải là thu nàng làm đồ đệ sao? Đáng cao hứng như thế sao? Nhìn hắn cười thành như vậy, nàng thực sự hoài nghi đầu óc hắn có phải xảy ra vấn đề hay không.
"Tiểu Phong Phong, ngươisao lại không cười?"
Diệp Như Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta tại sao phải cười, có cái gì đáng cười sao?" Vẫn lạnh mặt như cũ, không biết đã bao lâu nàng không cười nữa, chỉ như vậy thì có cái gì buồn cười?
Cửu Dương nghe thấy lời của nàng, khuôn mặt tuấn tú thoáng nghiêm túc.
"Tiểu Phong Phong, đồ nhi bảo bối của ta, sư phó nói cho ngươi, người sống, không thể như vậy, người có thể hèn hạ, vô tình, hạ lưu, chỉ cần không quá đáng, có thể có nhiều người, chỉ cần không lạc lối đánh mất bản tính là có thể!"
Diệp Như Phong nâng lên đôi mắt nhìn sư phó, vẻ mặt hoài nghi, đây chính là sư phó của nàng sao?
"Không hiểu? Sư phó làm mẫu cho ngươi xem!"
"Vô song công tử!" Cửu Dương lớn tiếng hô, chỉ thấy một trận gió phất quá, trước mặt hai người liền nhìn thấy hồng y nam tử vừa đứng bên ngoài, trên khuôn mặt yêu mị tràn ngập hưng phấn.
"Cửu Dương, ngươi kêu ta làm cái gì?"
"Qua đây!"
Cửu Dương hướng hắn vẫy tay, ở bên tai hắn nói mấy câu, ánh mắt Vô Song sáng lên, nhìn Diệp Như Phong, cả người đánh tới, còn chưa khịp tới gần, đã nhìn thấy Cửu Dương nhấc chân, bỗng nhiên hướng dưới hông hắn hung hăng đá một cước, trực tiếp đánh bay!
"Cửu Dương, ngươi..." Vô song công ủy khuất cắn cắn răng, "Ngươi cư nhiên gạt ta!"
"Hắc hắc, ta đây là dạy đồ nhi ta học!"
Cửu Dương mặt dày mày dạn sửa lại, dù sao hắn chết cũng đã chết, hắn (Vô
Song) cũng không thể đem hắn (Cửu D) làm gì , cho nên, càng thêm không kiêng nể gì cả.
Diệp Như Phong híp mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt tuyệt không hiểu gì cả.
"Đồ nhi, thấy rõ ràng chưa? Vi sư căn dặn hắn tiến vào chiếm tiện nghi ngươi (ặc ặc >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...