Gia chủ? Không để người sống? Khóe môi Như Phong khẽ câu. Không ngờ bọ chúng muốn nàng chết tới điên, thậm chí ngay cả người sống cũng không lưu, bất quá, chúng hình như tính sai rồi. Người sống, nàng tất nhiên sẽ sống, không cần người sống, đương nhiên là bọn họ.
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, mấy tên mặc áo đen nhìn hai người, ba tên thất cấp chiến sĩ nhanh chóng xông tới. Thanh Dật đứng yên bất động, Như Phong nhìn bọn họ, thản nhiên nói, "Động thủ đi, không cần người sống!"
Thanh Dật nhìn bọn họ, cũng không động thủ. Như Phong đứng bên cạnh hắn không có nửa điểm ý tứ né tránh. Đợi nhứng người kia tới trước mặt, Thanh Dật tay hơi giật giật, ba người rốt cuộc đứt hơi bỏ mình!
Như Phong cong cong môi. Giết người diệt khẩu, nguyên lai, hắn cũng làm gọn gàng như vậy.
"Cảm tạ"
"Không cần phải khách khí!" Thanh Dật lạnh lùng nhìn thi thể trên đất, vòng qua rời đi, hoàn toàn không có vẻ thân thiện. Như Phong nhìn bóng lưng Thanh Dật, nụ cười trên mặt càng rực rỡ mê người. Không ngờ người này dùng thực tốt, ngày sau giữ lại dễ giết người. Sư phó nếu biết nhất định sẽ nói, tài nguyên tốt như vậy ngàn vạn lần không được lãng phí.
Mà nàng cũng cảm thấy như vậy, đáng thương là người nào đó, bị tính kế còn không biết. Không biết đêm qua nhất cử động của đại hiệp ngày sau lại trở thành đòn sát thủ người nào đó.
"Chủ nhân, ngươi thế nào rồi?" Vô Song xông lại, vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy trên mặt đất có ba cỗ thi thể, lúc này mới nghĩ tới Thanh Dật, bọn hắn đâu có thể là đối thủ của hắn. Xem ra mình thật lo lắng thừa.
"Cha ta đâu?"
"Phong nhi, ngươi không sao chứ?" Diệp Định Thiên vội vã chạy tới. Mấy người vừa tới cư nhiên là cửu cấp, nếu không phải có Vô Song hắn liền đã chết. Cũng vì Vô Song thực sự rất lợi hại, hắn chỉ là thấy hồng ảnh chợt lóe ba cao thủ đã bỏ mình, mà Vô Song nhanh chóng ly khai thì hắn cũng bận rộn đuổi tới.
"Không có việc gì, có Thanh Dật ở đây không có việc gì!"
"Chủ nhân, hắn đâu?"
Như Phong nhìn thi thể trên đất, cười nói, "Ngại bẩn, đã vòng đi rồi!"
Vô song khóe miệng co quắp càng lợi hại, lại nghĩ đến một màn kia nữ nhân kia đụng tới hắn lập tức thông suốt.
"Phong nhi, bọn họ xem ra không muốn ta rời đi, chỉ sợ sau chạy trốn ngày càng..."
Diệp Định Thiên thở dài, không ngờ nữ nhi lại phải theo mình ngày đi qua những ngày truy sát. Hắn là cha nhưng thật không xứng chức. Thậm chí ngay cả năng lực bảo hộ nữ nhi cũng không có!
"Chủ nhân, chúng ta giết đám cẩu tặc Diệp gia kia đi. Cư nhiên dám động tới ngươi, thật đáng chết!" Khuôn mặt yêu nghiệt của Vô Song xuất hiện vẻ hung tàn chưa bao giờ có khiến Như Phong nhíu mày.
"Hỏi Thanh Dật một chút, chúng ta cần hắn giúp."
Như Phong nhìn Vô Song, Vô Song nhìn chủ nhân, vẻ mặt ủy khuất. Chủ nhân, vì sao lại giấu hắn đi, hắn thực sự rất muốn thống khoái giết chóc!
Ngày tiếp theo, Như Phong hỏi Thanh Dật, Thanh Dật nhìn nàng, nửa ngày mới nói, "Ngươi muốn bọn họ chết hết?"
Như Phong nhợt nhạt cười, "Là bọn hắn muốn chúng ta chết!"
Thanh Dật không hé răng, một thân trường bào bạch sắc trắng như tuyết làm cả người hắn có vẻ thanh dật thoát tục, không nhiễm bẩn. Như Phong sờ sờ cằm, khẽ cười.
"Buổi tối, canh ba!"
Thanh Dật thân thể không dừng lại rời đi, Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, không hiểu lắm, "Hắn đã đáp ứng?"
Như Phong gật gật đầu, "cha, chúng ta ra đi dạo phố đi! Buổi tối còn cần chiến đấu. "
Diệp Định Thiên còn muốn hỏi thêm, lại bị nữ nhi kéo chạy ra đi, tới chợ đấu giá hội.
"Cha, nếu thấy thích, hãy bảo ta mua!"
"Như Phong, ở đây cần rất nhiều quặng!"
"Ta biết, cha, ngươi yên tâm đi, thích liền mua!"
Nàng cũng muốn tìm thử, xem xem có thích hợp đồ đạc của mình hay không.
"Đấu giá hội bắt đầu, kiện vật phẩm thứ nhất là ma thú quen thuộc nhà nhà đều biết, tam cấp phong hệ ma thú. Giá khởi điểm là một quặng trung cấp!"
Xôn xao... Toàn trường bắt đầu huyên náo, một quặng trung cấp, hắn đang cướp sao? Một quặng trung cấp có giá trị năm mươi quặng cấp thấp đó, chỉ là một tam cấp phong hệ ma thú liệu đáng giá không? Hơn nữa chủng loại cũng không phải là hiếm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...