“Diễm...”
Thi Văn Tâm bị Long Diễm ôm, trong lòng sao có thể bình tĩnh được? Ban đầu y nghĩ rằng Long Diễm đang sinh khí, nhưng thoạt nhìn hình như không phải vậy — Hắn chỉ nhích lại gần, đặt đầu mình lên vai y, nặng nề... nhưng rất ấm áp.
Trên vai cảm thấy hơi ngứa, là hơi thở Long Diễm truyền đến.
“Bắc phong kỳ lương, vũ tuyết kỳ bàng. Huệ nhi hảo ngã, huề thủ đồng hành.”
( Lạnh buốt thổi mấy luồng gió bấc,
Mưa tuyết bay chiếu đặc khắp trời
Cùng ta thân ái những người,
Nắm tay dắt díu cùng rời khỏi đây)
Thanh âm nho nhỏ, Thi Văn Tâm lập lại vài câu chữ mà y nhớ bên tai Long Diễm — y không hiểu cách biểu đạt, y chỉ cảm thấy tâm tư mình hiện giờ rất giống.
“Thư ngốc, ngươi đang nói gì?”
Long Diễm trầm mặc một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thi Văn Tâm, Thi Văn Tâm bất giác co rụt, lại bị Long Diễm vòng hai tay ra sau lưng đè lại, vô luận làm thế nào cũng không thể tránh né.
Long Diễm nhích từng chút, càng ngày càng dựa lại gần Thi Văn Tâm hơn, hắn không biết vừa rồi Thi Văn Tâm niệm những gì, nhưng khi vừa nhìn mặt hắn thì thư ngốc lập tức đỏ mặt, hắn nghĩ chắc chắn có liên quan tới câu thơ nọ.
“Này... Không có gì.”
Làm thế nào Thi Văn Tâm cũng không chịu nói, y là người đọc sách, cho tới giờ chỉ biết quy củ, đối nhân xử thế đều phải ấn theo lễ mà làm, chỉ là sau khi gặp Long Diễm, cuộc sống của y mới bị sáo trộn hoàn toàn.
Câu y vừa niệm là kinh thi trong Bắc Phong — tuyết rơi gió lạnh, chỉ cần có ngươi ở đây, chỉ cần ngươi yêu ta, ta liền nguyện ý cùng ngươi dắt tay cùng đi.
Năm đó khi học bài thơ này, lão viện sĩ đối với hài tử như y nói sẽ có ngày y biết, sẽ có ngày y dắt tay nữ tử cùng đi trong tuyết rơi — y trừng mắt nhìn lại, Long Diễm một chút cũng không giống nữ tử nha! Còn có thể biến thành lão hổ nữa, y lại đi muốn nói những lời này với Long Diễm! Y làm như vậy thật phi lễ, nhưng y chính là muốn làm chuyện phi lễ như thế này — vì thế khi vừa nhìn thấy mặt Long Diễm thì Thi Văn Tâm liền đỏ mặt.
Long Diễm cũng không thường đọc văn tự của nhân gian, hắn đương nhiên cũng không rõ ràng thư ngốc đang nói cái gì, chỉ là trong lòng có cảm giác y đang nói ra tâm tình của mình —- nhân loại thích nhất là vào thời điểm này nói vài lời phức tạp, thư ngốc lại đọc nhiều sách, sợ là không biết gọn gàng dứt khoát, chỉ biết quanh co lòng vòng. Dù sao sau khi nói vài từ này thì khi thấy hắn tiểu ngốc thư sẽ e lệ, cho dù không hiểu ý tứ bên trong bài thơ thì đi hỏi Long Băng cùng Thương Cửu Ca, bọn họ hiện tại còn chưa đi, mai liền hỏi.
Hắn mặc dù không hiểu, nhưng trí nhớ lại rất tốt...
Chợt Long Diễm nảy ra một ý, bây giờ có một biện pháp mau chóng biết được, chính là lập lại những lời này với tiểu ngốc thư, nếu thật sự đây là lời thổ lộ của y, Thi Văn Tâm nhất định sẽ có phản ứng.
Long Diễm hơi hơi cúi thấp người, đặt môi lên vành tai của Thi Văn Tâm, nhỏ giọng nói.
“Bắc phong kỳ lương, vũ tuyết kỳ bàng. Huệ nhi hảo ngã, huề thủ đồng hành.”
“A —— ”
Thi Văn Tâm chỉ cảm thấy vành tai một trận nóng rực. Long Diễm hắn... hắn cũng có cùng suy nghĩ với mình sao?
“Ta, chúng ta đều là nam tử...”
Thi Văn Tâm nột nột nói, Long Diễm nhhìn thùy tai khéo léo trước mặt xoát một cái liền hồng nhuận, hơi hơi run rẩy, lông tơ đều dựng lên, chỉ thấy thật là đáng thương đáng yêu, vì thế nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm một vòng, đem thùy tai hồng hồng kia ngậm vào trong miệng.
“Không... A...”
Thi Văn Tâm bị Long Diễm cắn nhiều lần, lần này lại là ôn ôn nhu nhu ngậm vành tai, không giống Long Diễm ngày thường làm cho y không thể kháng cự được.
Nam nhân cùng nam nhân... A... Y không thể hiểu rõ. Quy cũ cùng lễ nghi không biết đã chạy tới chỗ nào, trong đầu y cái gì cũng không có, chỉ có ngân phát cùng lục bích song đồng của Long Diễm, song mâu kia yên lặng nhì y, giống như nhìn thẳng vào trong lòng y.
Tim y, một góc nào đó nho nhỏ mềm mại có một tâm nguyện — y mong giống như trong câu kinh thi kia, mong chờ Long Diễm có thể ở cùng một chỗ với y. Thi Văn Tâm run rẩy, thuận theo luyến tâm của mình, đưa đôi môi đến gần mặt Long Diễm, nhẹ nhàng đặt xuống, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp.
Long Diễm bỗng cảm thấy trên mặt hơi ẩm ướt, có hai phiến môi mềm mại đặt lên mặt hắn, Thi Văn Tâm thế nhưng lại chủ động hôn hắn, thật bất khả tư nghị, lại làm cho cả người hắn đều chấn động.
Tiểu ngốc thư là một người hướng nội, muốn y biểu đặt tâm tình mình thì so với lên trời còn khó hơn, còn rất ngốc nữa, hiện giờ y chủ động hôn hắn, này cũng tựa như y đã hoàn toàn tin tưởng hắn, Long Diễm cảm thấy sau nụ hôn này, Thi Văn Tâm đã đem tâm giao cho hắn, làm hắn thấy thật thành tựu.
Lòng Long Diễm ấm áp đến không thể ấm áp hơn, đầu lưỡi trong miệng khẽ âu yếm vành tai của Thi Văn Tâm, sau đó hơi lui ra, đối mặt Thi Văn Tâm.
“Thư ngốc tử, cái gì cũng đừng nghĩ, ta nhất định cùng ngươi cùng một chỗ.”
Một câu mềm mại mặc dù không tính là lời tâm tình, nhưng trong lòng Thi Văn Tâm Long Diễm là người luôn cường ngạnh yêu cầu người khác, giờ thế nhưng ôn nhu an ủi y, một đống đạo đức kinh văn luân lý trong óc y đã sớm mơ màng bay biến mất tiêu, chỉ còn thấy song bích lục nhãn mâu tử, ngân phác phiêu phiêu, đôi môi thì bị Long Diễm cướp lấy.
Bạc thần Long Diễm bao lấy môi Thi Văn Tâm, đầu lưỡi ở bên trong miêu tả hình dạng môi của thư ngốc, y vẫn cứ ngọt như vậy, làm cho hắn muốn nhiều hơn, giống như bao nhiêu cũng không đủ, lại mang theo tư vị mật ngọt, làm cho tim hắn ngọt ngào niêm trù.
Thư ngốc của hắn, chỉ cần như vậy hắn đã thấy thật vui sướng. Lưỡi Long Diễm giống như suy nghĩ trong lòng hắn, nhẹ nhàng vòng quanh khớp hàm Thi Văn Tâm.
Hắn lại tiến vào, Thi Văn Tâm ngượng ngùng nhắm lại hai mắt — luyến tâm này của y, chỉ sợ đã bị Long Diễm nhì thấy hết đi, bằng không hắn sao lại đột nhiên hôn xuống? Đầu lưỡi hắn giống như biết y suy nghĩ gì, ở khi y ngậm chặt miệng thì khẽ liếm lấy lòng, giống như thỉnh cầu y cho phép hắn tiến vào.
Nếu là bình thường, hắn không phải đều là muốn tiến vào lúc nào thì tiến vào sao — hắn cũng biết y không thể nào chống cự lại cường thế của hắn? Chỉ cần cảm nhận được hơi thở của Long Diễm, toàn thân y liền mềm yếu, mà hiện tại, Long Diễm ôn nhu càng làm y không thể chống cự.
Rên rỉ một tiếng, Thi Văn Tâm hơi hơi hé miệng, lưỡi của Long Diễm liền nhân cơ hội hoạt nhập vào khoang miệng y. Thi Văn Tâm cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chính mình rõ ràng là một nam nhân, vậy mà lại um um (tiếng … của Thi Văn Tâm ấy) nghênh đón Long Diễm, này vô luận dựa theo đạo lý nào cũng đều không đúng, y bất giác lui về sau, lại lập tức bị lưỡi Long Diễm cuốn lấy.
Long Diễm nhận thấy được lưỡi Thi Văn Tâm lùi về sau, hắn lập tức vượt lên tạo thành tình cảnh khẩu thiệt tương giao — hắn mơi không để cho tiểu ngốc thư thuận lợi đào tẩu, Long Diễm hắn đã định y rồi, tại cái cửa mấu chốt này quyết không bỏ qua cho y.
Y là chú định của Long Diễm hắn a! Mỗi lần nghĩ tới đây, ngay cả tim của hắn đều tràn đầy đau tích, hắn không cho phép y trốn tránh.
Long Diễm quấn chặt lưỡi Thi Văn Tâm, trên tay cũng không buôn tha y.
Bàn tay đặt sau lưng Thi Văn Tâm vận khởi khí ma thú, móng tay lập tức trở nên bén nhọn. Long Diễm thật cẩn thận sờ soạng, móng tay thoải mái giải khai xiêm y của Thi Văn Tâm.
“Hảo lạnh... ”
Chi ngô một tiếng, sau lưng Thi Văn Tâm truyền tới khí lạnh làm y kêu lên.
Long Diễm không tha cởi vạt áo trước ngực Thi Văn Tâm, sau đó hắn đem y đặt lên đệm giường được trải long thú, hai tay đưa lên cởi y bào của mình.
“A...sao lại rách rồi?”
Mặt Thi Văn Tâm hồng hồng, đôi mắt kinh ngạc trợn to, mắt nhìn y phục trên người đã rách thành từng mảnh. Y từng thấy qua những ngươi chết cũng ăn mặt như thế này nhưng quần áo y làm bằng cài bố nha, sao Long Diễm có thể nhẹ nhàng biến chúng thành từng mảnh như vậy, y nên nói thế nào cho phải?
Thi Văn Tâm luống cuống tay chân che đi da thịt của mình, y kéo qua vài mảnh vải rách mong có thể che được ngược mình, nhưng Long Diễm lại nắm lấy cổ tay y, làm y không thể động đậy được. (Dạ Liên: sơn tặc cường thưởng dân nữ?????)
Long Diễm mỉm cười — thư ngốc dù sao cũng là thư ngốc, lúc này còn muốn dùng quần áo che thân sao? Long Diễm hắn đang nghĩ nên giao hợp với y như thế nào, bọn họ tốt xấu gì cũng đã từng quan hệ, thư ngốc thế nhưng vẫn ngốc như vậy sao?
“Thôi, ta nhất định sẽ làm ngươi hiểu.”
Long Diễm cảm thán một tiếng, nhướng người lên, đem Thi Văn Tâm đặt ở dưới thân, tay kia đặt ở giữa hai chân y.
Tay Long Diễm tới đâu, chỗ đó truyền tới thanh âm vải rách thanh thúy, Thi Văn Tâm bất giác kẹp chặt hai chân.
Long Diễm hắn.. thật muốn làm chuyện kia sao? Thi Văn Tâm trong lòng lo sợ lẫn theo chút kinh hỉ khó hiểu, y mơ hồ hiểu Long Diễm muốn làm gì, nhưng chuyện kia thực rất đau làm y có chút sợ hãi, nhưng vì biết đây là ràng buột giữa y cùng Long Diễm mà tâm tình trở nên phức tạp.
Long Diễm biết tiểu ngốc thư có chút sợ hãi, bởi vậy cũng không nói gì, chỉ đem quần áo toàn thân y xóa sạch sẽ biến y thành con nhộng trần.
Y vẫn gầy như vậy, cùng trong trí nhớ đều giống nhau, thân thể tinh tế mà tái nhợt.
Lúc trước hắn sao có thể ngoan độc quyết tâm bắt buộc Thi Văn Tâm? Lần đầu tiên của tiêu ngốc thư thế nhưng đau đến nỗi xém chút chết đi, lòng Long Diễm hơi đau, nâng đầu hôn lên hai mắt nhắm chặt của Thi Văn Tâm.
Nụ hôn của hắn ấm áp mà ướt át, Thi Văn Tâm vì nụ hôn này mà thoáng an tâm, y mở mắt ra, thấy Long Diễm đang bình tĩnh nhìn y, trong bích lục song mâu tràn đầy cảm xúc phức tạp, có không tha, có thương tiếc thậm chí có cả hối hận.
“Thư ngốc, lần này ta sẽ không làm ngươi đau.”
Long Diễm buông tay Thi Văn Tâm ra, hắn mơn trớn tóc dài của Thi Văn Tâm, nâng mặt y lên, hôn môi y, sau đó cúi đầu tìm kiếm hạt anh đào ửng đỏ trên tấm ngực tế gầy kia.
“a... Long... Không cần... ”
Long Diễm tìm được nhũ thủ của Thi Văn Tâm, đem nó hàm nhập khoang miệng, mạnh mẽ mút liếm, đầu lưỡi đâm chọt đỉnh nhọn, tay kia an ủi bên còn lại.
Thi Văn Tâm hơi ưỡn ngực, y thực xấu hổ, lưỡi của Long Diễm đặt ở chỗ mẫn cảm của y, y thế nhưng còn chủ động dâng thân thể mình đến trước mặt Long Diễm, y đóng chặt hai mắt không dám nhìn Long Diễm nữa.
Bộ dáng hiện giờ của y, nếu ấn theo một ít sách ghi lại chính là dâm bôn chi lưu (gần nghĩ dâm phụ), đi theo một nam nhân khác hối hả ngược xuôi cũng thôi đi, hiện giờ còn lên giường, tới mức độ da thịt chi thân thế này.
Thi Văn Tâm đỏ mặt, cắn chặt môi dưới không dám cất tiếng nào.
Lưỡi Long Diễm hơi dùng lực, quấn quanh núm tròn tròn, chỉ thấy hạt châu nho nhỏ kia trở nên nóng bỏng, dần dần cứng rắn trong miệng hắn, huyệt mạch dưới lưỡi bắt đầu khởi động, trong lòng không muốn buông tha tiểu châu khả ái, thật vất vả mới nhả ra được, vừa nhìn thây biểu tình của tiểu thư ngốc, y cơ hồ đã cắn chặt môi đến xuất huyết.
“Văn Tâm —”
Long Diễm buồn cười lắc đầu, tiểu ngốc thư của hắn thật quá mức tinh khiết, ngay cả thời điểm này cũng nỗ lực khăc chế bản thân, biến thành chính mình tự khổ sở. Hắn gọi tên Thi Văn Tâm cũng không thấy trả lời, chỉ nhìn tiểu ngốc thư cắn chặt đến quai hàm đều run lên, biết lực chú ý của y đều đang tập trung chống cự dục vọng của chính y, vì thế hắn nổi lên ý xấu, vươn tay, nhanh chóng nắm lấy phân thân đang run rẩy giữa hai chân Thi Văn Tâm nắm trong lòng bàn tay mà chơi đùa.
“Tiểu ngốc thư, đừng cắn nữa, ở trong lòng bàn tay ta mà ngươi còn muốn thoát sao?”
Thân thể Thi Văn Tâm nóng lên, trong lòng không còn chóng đỡ được nữa, một tiếng rên rỉ trượt ra khóe môi, y trong lòng biết cái tiểu nhục trụ (nhục là thịt) của mình đã bị Long Diễm bắt lấy, vội mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Long Diễm cười tươi, cươi đến nỗi song mâu tựa mặt nước xuân thủy đàm sau thư viện, ám áp tươi đẹp, còn nhè nhẹ tản ra từng đợt ôn nhu.
_______________________________
khó edit, khó edit quá a, nản thiệt, chương này đa phần là chém
thak Nguyệt tìm dùm ta bài dịch của kinh thi nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...