Nam nhân cũng kinh ngạc, y đưa tay nắm kéo những sợi tơ bạch đang quấn siết lấy bàn tay mình. Những sợi tơ mỏng manh óng ánh như đang muốn xuyên vào bao phủ lấy chiếc vảy nhỏ trong lòng bàn tay y. Nhưng khi y chạm vào, những sợi tơ như khí lỏng bỗng chốc tan ra hòa vào không khí. Mùi hương ngày càng nồng đậm, phòng ốc trở nên chật hẹp nóng bức?
"Ngươi thật thơm a..."
Một giọng trong trẻo vang lên, đầy mê hoặc và gợi tình.
Tiểu mỹ nhân bé bỏng cả người ngã trên bàn khiến tóc đen ba ngàn sợi như thác nước tán loạn. Y sa xộc xệch lộ ra làn da trắng ngần cùng hai hạt hồng nhỏ run rẩy đầy mời gọi. Hai tay mỹ nhân với lấy cổ nam nhân cao lớn phía trên như muốn đu lên nhưng không đủ lực. Mà nam nhân như bị dụ hoặc cũng áp sát mặt kề mặt, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, mùi hương cơ thể hấp dẫn quyện vào từ sợi tơ của đối phương.
Nhạc Nhã biết rõ cơ thể nam nhân này đang bị mê hoặc một một cách kỳ lạ bởi hương thơm của chính người mang cơ thể mình bên dưới. Y cắn môi muốn tỉnh táo phản kháng lại, nhưng người bên dưới không ngừng cọ xát hít ngửi cơ thể y, dường như hắn cũng bị hương thơm kỳ quái hỗn loạn thần trí.
Nhạc Nhã cảm nhận được vật bên dưới của cơ thể Lý thư sinh không ngừng dậy sóng. Vật thể trồi lên khỏi lớp vải dày, y biết thứ của gã không hề tầm thường chút nào. Mà người kia càng cọ sát hương thơm ngọt ngào lại ngày càng nồng đậm, là hương Linh lan vốn tinh khiết thanh sạch như người kia nhưng giờ phút động tình lại khiến lòng người say đắm mê loạn.
Nhạc Nhã kinh hoảng, hình ảnh giao hoan không ngừng chuyển động trong đầu y, như một bức tranh xuân cung trải dài trùng lắp họa nhân. Trước mắt y như bị phủ bởi một làn hơi nước, long lanh lại sóng động, hơi nước lan tỏa kéo theo sự mông lung của tâm trí. Y như nhìn thấy một bức họa hoang đường, mà người trong bức họa có khuôn mặt y hệt y. Người trong họa đang điên đảo cầu hoan, rồi phút chốc như làn nước mỏng manh bị xé nát, đáy mắt y đầy tơ máu cúi nhìn người đang vùi đầu vào ngực y không ngừng cọ sát như mèo nhỏ động tình, tim y đập thịch thịch.
Trên bàn gỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tựa thiên tiên hạ trần đang nhíu lại, vừa khổ sở vừa nhiễm đầy nhục dục, một đôi môi hồng mở ra khép vào. Làn hơi thở gấp gáp phả ra thơm ngát, cùng đôi má đỏ ửng, làn sóng nước đọng trên đôi mắt, Lý thư sinh Nhạc Nhã nhìn thấy một tiểu mỹ nhân không ngừng phát ra tiếng rên mỹ sắc câu hồn người. Y cắn chặt khớp hàm, môi mỏng như rỉ máu, là sự kiềm chế điên cuồng dục vọng muốn sỡ hữu thứ mầm móng tăm tối đầy hèn mọn nhất trong tâm trí y. Nhưng hình ảnh mà y đã cố quên đi, chôn vùi trong quá khứ cứ không ngừng hiện lên.
Trong đường hầm u tối, nơi tưởng chừng không thấy ánh sáng mặt trời, lại là cung điện xa hoa trụy lạc nơi giam cầm dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Mỹ nhân như nước, cơ thể chỉ phủ sa y mỏng, cả cơ thể tuyết trắng đỏ ửng được bao bọc bởi xiềng xích và hoan lạc. Cự vật ngọc thạch như trang sức hoa mỹ điểm tô nơi bí huyệt khiến nơi e lệ đó trở nên hoàn hảo đến rung động dục vọng sâu nhất của người chiêm ngưỡng. Thủy dịch tuôn chảy như suối ướt đẫm sa y lụa là, cả cơ thể mỹ nhân uốn cong hướng đầu đỉnh hồng nhạt lên trên mà phun trào bạch trọc. Tiểu mỹ nhân như vẫn chưa đủ thõa mãn không ngừng cầm an ủi chính mình, ánh mắt ướt át cầu xin y. Trong hoang đường, mỹ nhân ấy có lẽ cũng không biết rằng người mà mình tham lam cầu hoan, lại đang nhìn chính khuôn mặt như bóng gương phản chiếu ngập tràn nhục dục, mà khiếp sợ, mà bị câu dẫn.
'Khó chịu quá~ Cho ta a~ ta muốn thứ đó a~ Cầu xin ngươi cho ta a~'
Sự cầu hoan thấp kém lại đầy dục tình gợn lên cơn sóng lớn khiến toàn bộ lý trí của Nhạc Nhã như bị đắm chìm trong hồi ức. Y không phân biệt đâu là ảo ảnh đâu là hiện thực, chỉ biết tim mình đập nhanh, đạo não nhức nhối, vật trên cơ thể nóng rát thèm khát sự ướt át mát mẻ phủ lấy.
"Khó chịu quá... nóng quá... ngươi có thấy nóng không..." Tiểu mỹ nhân Lý Hàn Quân không hay biết bản thân đã động xuân tình. Cả cơ thể như bị nhiệt hỏa hun đúc, chỉ biết khi áp vào cơ thể nam nhân hương thơm từ người ấy tỏa ra rất dễ chịu khiến hắn cảm thấy thoải mái muốn chết, cơ thể bỗng chốc mềm oặc không xương phải dùng tay bấu giữ lấy người kia để mình không bị ngã.
'Mau đâm vào, muốn ngươi a. Ngươi chẳng phải luôn muốn nó sao? Các ngươi chẳng phải thích nó sao? A~'
"A~"
Một tiếng rên đầy đau đớn cùng thõa mãn.
Lý Hàn Quân đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được thứ cực nóng, cực bự vừa chạm vào cơ thể tiểu mỹ nhân hắn đang mang. Cơ thể nhỏ bé như tan ra, đáy mắt ướt đẫm mông lung. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đáng xấu hổ: lần đầu tiếp nhận thứ to lớn lại có thể như kỳ tích tự động chảy thủy dịch bôi trơn khiến nó nhanh chóng thích nghi sao? Người bên trên hít một hơi sâu sợ hãi, hai tay thô lớn nắm lấy vòng eo của mỹ nhân không ngừng động mạnh, lực ma sát nóng bỏng khiến hai cơ thể như muốn đốt cháy lẫn nhau. Trong đầu y không ngừng vang lên tiếng khiêu khích cầu hoan của kẻ đó, mỹ nhân mang khuôn mặt y đang ở bên dưới y không ngừng rên rỉ, không ngừng động tình.
"Cho ta~cho ta~..."
"Cho ngươi! Cho ngươi! Tiện nhân! Dâm đãng!!!" Càng nói cơ thể nam nhân trưởng thành không ngừng thúc đẩy ham muốn, thứ ham muốn nguyên thủy mà y từng sợ hãi lại khao khát.
Bàn gỗ lãnh lẽo lại bừa bãi sa y.
"Ngươi... bỏ ra... không được! Khốn khiếp! Ha~ sướng quá ~"
Lý Hàn Quân không biết là do mình nhập vào cơ thể mỹ nhân này thích bị người làm đến điên cuồng, hay bản thân bị mùi hương mê hoặc đến đầu óc điên rồ bị kẻ mang khuôn mặt chính mình làm cho sướng điên. Hắn muốn tìm lại lý trí, nhưng mỗi khi kẻ điên kia vừa va chạm vừa vuốt ve sờ nắn, cả cơ thể hắn lại run rẩy, sự khao khát đến tận cùng xác thịt là sự thõa mãn của đại não. Không đủ, nữa hắn muốn nữa, hắn muốn nhiều hơn những va chạm bên ngoài là xự xác nhận dục vọng bên trong, là sự va chạm đâm sâu nhất hòa quyện với cơ thể này. Hắn muốn bảo kẻ điên kí mau tiến vào, thật sự tiến vào, nhưng lý trí lại gào thét níu kéo lại, tâm trí hoang đường như bị chia hai mảnh, chỉ có thể phó mặc cho sự tự chủ của kẻ phía trên. Lý Hàn Quân nhắm chặt mắt, hắn không muốn nhìn kẻ đang điên cuồng đưa đẩy phía trên, rõ ràng là khuôn mặt của mình giờ phút này lại mờ ảo chỉ có cơ thể rắn chắc đầy nam tinh, và hương thơm nồng đượm quyến rũ của nam giới.
A a a hắn điên rồi!!!
Sao có thể khuất phục bởi vật của kẻ y đúc mình kia chứ. Nhưng mà cảm xúc quá tuyệt, hắn có thể cảm nhận từng dây thần kinh được thoã mãn cực điểm. Hắn- Lý Hàn Quân trước giờ hai mươi hai cái xuân xanh làm bạn với bao nhiêu bụi hoa cỏ dại cũng chưa từng chân chính được lên đỉnh đến cạn kiệt sức lực. Cho đến khi hắn xụi lơ cơ thể, cả cơ ngực gầy trắng nõn phủ đầy những đóa hồng mai, hai hạt phù du nhỏ trần trụi phơi bày cũng mặc kệ. Hắn giờ chỉ có thể nằm trên bàn mặc người đưa đẩy, bên dưới xuân thủy không ngừng chảy, khuôn mặt hắn ửng hồng mê man, bạch trọc trên bụng nhỏ dính dấp từng mảng, mà đầu hoa anh đào nhỏ cũng bị kẻ kia cắn nhéo đến sưng múp.
"Thế nào sướng không? Đệ thõa mãn huynh không?"
Người kia như vẫn chưa thoát khỏi cơn điên cuồng, thứ to lớn đã phát tiết hai lần vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, bắp đùi tiểu mỹ nhân bên dưới như muốn bị đốt bỏng. Trời cũng đã sặp tối, thậm chí khi Y Nguyệt gõ cửa hắn đã phải nén giọng tìm cớ đuổi đi. Lẽ ra hắn phải kêu cứu, có biến thái mới đúng a, nhưng nam nhân kia như luôn đoán được hắn muốn làm gì, mỗi lần đều lấy dục vọng nhỏ bé của cơ thể này mà không ngừng xoa dịu, xoa đến đầu óc hắn quay cuồng chỉ có thể đung đưa eo phối hợp. Mà sự giao hoan dục tử dục tiên này khiến hắn lần đầu chân chính biết được dục tình nguyên thủy không phải chỉ thõa mãn về thể xác mà cả từng dây thần kinh đại não cũng được thõa mãn, cả cơ thể sướng đến muốn xỉu đi. Trong mơ hồ hắn vẫn còn thấy kẻ mang khuôn mặt mình kia đang hôn lên xương quai xanh của hắn, rồi cắn nó khiến hắn trong vô thức mà tự thỏa mãn thêm một lần nữa, mà kẻ kia không biết khi nào mới xong.
Trong mơ màng hắn nghe tiếng nức nở, tiếng gọi nhỏ, tiếng nỉ non. "Gọi tên ta... Thần..."
Ngực hắn ướt đẫm một mảng nước, nóng ấm lạ lùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...