Lý Hàn Quân mở to mắt kinh ngạc, đó đó chẳng phải là... khuôn mặt nam nhân lãnh khốc vô tình nhìn hắn trợn mắt ộc máu bị đè dưới giàn đèn cũng không mãy may nhíu mày.
Tên khốn Ảnh đế?!!!
"Ngươi cũng xuyên?"
Lý Hàn Quân như vừa thấy được đồng hương xa cách chục chục năm thì bổ nhào tới nắm lấy cánh tay rắn chắc của nam nhân trước mặt, nhưng trong lời nói lại không có sự vui mừng nào, chỉ có tiếng gằng đứt quãng vang lên trong kẽ răng.
Mỹ nhân y quan không chỉnh tề, tóc xõa ngang vai, dưới đôi mày nhíu chặt là đôi mắt to tròn xinh đẹp, đôi tay trắng tuyết thon gầy, cổ tay mỏng manh, bàn tay năm ngón thon dài xiết chặt cánh tay nam nhân hận không thể bứt đứt tay gã. Nam nhân anh tuấn đáy mắt dậy sóng kinh ngạc, nhưng cũng thoáng bình lặng lại, tựa như thủy triều dâng lên rồi hạ xuống.
"Ngươi, vì sao tới đây?!"
Cái giọng khàn khàn vịt đực khó nghe này thật là sát phong cảnh mà, Nhạc Hạ Thần thở dài trong lòng, đưa tay béo béo má tiểu mỹ nhân, ánh mắt nhìn tiểu muội nhà mình đầy phức tạp.
"Còn không phải vì lo lắng cho muội sao?"
"Ngươi..." Lý Hàn Quân sững sờ, hắn nhanh chóng tiếp thu ý nghĩa câu nói đó.
Nhạc Hạ Thần không để ý đến sự biến đổi diễn ra trên khuôn mặt xinh đẹp, gã đưa tay sờ sờ giữa cổ, nơi dây thanh quản rung động của muội muội. Hầu kết bắt đầu ẩn hiện.
"Muội đã vỡ giọng rồi, nhanh thật!"
Không phải xuyên qua? Tên này là hàng thật chính hãng sao? Lý Hàn Quân đầu óc một thoáng trống rỗng. Mọi thứ bên tai như gió thoáng qua rù rì không rõ ràng, cần cổ bị đụng chạm khó chịu, hắn hất tay Nhạc Hạ Thần ra, thất thỉu quay về giường ngồi dựa cạnh giường tạo thành phong cảnh mỹ nhân u buồn. Bên dưới hắn nệm nhung êm ái, nhưng lòng hắn như đi trên bông, mà lẫn trong bông là thủy tinh từng mảng cứa chân hắn đau đớn.
Nơi xa lạ này chỉ có mình hắn là kẻ ngoại lai?
Nhạc ca ca thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết chán nản cùng cực của tiểu muội muội cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế gỗ cạnh bàn tự rót cho mình chén trà nhỏ nhuận họng. Gã đã chạy điên cuồng hơn mười ngày nay, giữa đường cũng đã chết ít nhất ba con ngựa, chỉ lo người gặp chuyện, nhưng thấy bộ dáng đáng thương này của tiểu muội tảng đá trong lòng coi như cũng rơi rớt một nửa.
Nhạc Hạ Thần uống xong tách trà của mình, gã đến bên đầu giường khom thân hình cao lớn của mình nhìn xuống tiểu muội xinh đẹp như thiên tiên bên dưới, khóe miệng gã cong lên một chút. Lý Hàn Quân khó chịu, nhíu mày mặt hiện rõ hai chữ ghét bỏ. Người phía trên như không quan tâm đến phàn ứng ngầm của kẻ bên dưới, tay móc trong vạt áo trước ngực một bình sứ nhỏ màu ngọc bích, họa tiết trên bình đơn giản lại cực kỳ bắt mắt.
"Thanh Ngọc Lộ, cái này có thể giúp giọng muội vượt qua được được khoản thời gian này... tuy không phải là hoàn mỹ nhưng ít nhất cũng không quá khó nghe như bây giờ." Dễ lộ.
Lý Hàn Quân hơi nghiêng đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
"Thấy đại ca quan tâm đến muội không? Đừng lo lắng quá, đợi một thời gian ca ca sẽ nói với đại nương khôi phục thân phận cho muội." Hiện tại chưa phải là lúc... Khuôn mặt Nhạc Hạ Thần khi nói đến câu này có phần thâm trầm lại lẫn sâu trong đó một chút ẩn ý.
Thân phận...
Tiểu mỹ nhân Lý Hàn Quân ánh mắt nghi hoặc nhìn gã nam nhân cao lớn mang khuôn mặt hắn chán ghét đang nhìn mình một cách sủng nịch kia.
Hắn muốn mắc ói a.
"Muội sao vậy, nhanh chóng trở lại thân phận nam nhi, để cùng đại ca rong đuổi sa trường đó chẳng phải mong muốn trước giờ của muội sao?"
Nhạc Hạ Thần xoa xoa đỉnh đầu tiểu muội, mái tóc mềm mại như tơ nhung khiến hắn luôn yêu thích không thôi, tay xoa xoa không nỡ dứt. Nếu để bộ dáng này ra biên loan chiến trường biết đâu quân ta không đánh cũng thắng.
Nhưng hồng nhan họa thủy gã không muốn quá khứ lặp lại.
Cái Nhạc Hạ Thần hắn cần là một dũng tướng có thể sát cánh cùng hắn dẹp mọi chướng ngại trên con đường phía trước.
BỘP!!!
Lý Hàn Quân kinh hãi theo bản năng đưa tay chụp xuống dưới.
Con mẹ nó có thật!
Thứ tượng trưng cho nam tính đang mềm mại chôn dấu dưới lớp sa y ngủ say.
Vậy mà thật là nam, nam phẫn trang nữ, sở thích ít có lạ. Còn là bộ dáng thiên tiên mỹ lệ.
Lý Hàn Quân muốn khóc a, ông trời chơi hắn lọt hố hết lần này đến lần khác. Hèn gì mỹ nhân có giọng nói như vịt đực, lúc sáng hắn thức dậy vì lăn xăn vụ xuyên tùm lum mà không mà có tâm trí để ý, thì ra chân chính hắn xuyên là mỹ thiếu niên đến tuổi dậy thì vỡ giọng.
Nhạc Hạ Thần nhìn tư thế khó nói của tiểu muội cũng sững sờ, hắn vội đứng thẳng dậy, xoay người đi, tay sờ sờ mũi gượng gạo nói.
"Muội thay đồ rồi cùng ta đến Tĩnh Lâu ăn sáng..." Trong lòng thầm nói muội sẵn tiện giải quyết vấn đề ngủ dậy buổi sáng của nam nhân luôn đi.
Tiểu muội của hắn lớn nhanh quá.
Nhạc Hạ Thần đóng cửa lại trong lòng tự trách mình lại mâu thuẩn nữa rồi. Mà bên trong phòng tiểu muội Lý Hàn Quân đang cấp tốc cởi tất tần tật, thoát y đứng trước gương đồng cổ lớn.
Người trước gương một mỹ thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Thân thể thon dài, cân đối, da trắng mịn màng đến nổi cả tay và chân cũng không thấy được một sợi lông tơ nhỏ nào. Dưới xương quai xanh tinh tế là bộ ngực phẳng tuy gầy nhưng vẫn có chút thịt cơi lên, nơi hai điểm anh đào đang run run vì bại lộ. Mà phía dưới lỗ rốn hình giọt nước hẹp dài lại là bộ vị hồng nhạt đáng yêu vẫn chưa phát dục.
Lý Hàn Quân chống tay trước gương đồng gục đầu bại trận, nếu một cô gái mang cái thứ này đi qua đi lại trước mặt hắn dù có xinh đẹp cỡ nào chắc chắn hắn cũng chạy xa ba thước, nhưng khi đứng trước cơ thể gần như hoàn mỹ này hắn lại không thấy gì không thích hợp.
Cứ như một vị tiên phi giới tính hạ phàm mà thôi.
Sau khi mặc sức chiêm ngưỡng cơ thể mình trong gương, Lý Hàn Quân hối hận rồi, cái thứ này khó mặc quá, tự dưng chơi trò thoát y làm chi. Mặc dù hắn từng đóng vai cổ trang, vận y phục kiếm hiệp diễn vai hiệp khách qua đường, nhưng đồ nữ này thì lại quá thử thách. Còn một đống vải độn này, hèn chi lúc ngủ dậy hắn thấy ngộp thở, cứ tưởng là di chứng sau khi xuyên.
Nhạc Hạ Thần ngồi ghế đá dưới dàn nho tím trĩu quả, cửa phòng đối diện đã hơn cả canh giờ chưa mở. Dàn nho dài rợp bóng che đi ánh nắng chói chang ngày hè, một vài nụ hoa còn chưa hé mở, mà từng chùm nho đã đu đưa dưới lòng bàn tay đầy những vết chai của người ngồi bên dưới. Nhạc Hạ Thần ăn nho thay ăn sáng. Con gái thay đồ thật là lâu.
Mỹ nhân thướt tha như nước đứng dựa cửa gỗ mở hờ, Nhạc Hạ Thần nhìn cảnh đẹp ý vui trước mắt lại tiếp tục gặm một hơi hơn phân nửa chùm nho. Nhưng khi mỹ nhân lúng túng nghiêng người nhấc tà váy bị chính mình dẫm phải, hai tay đưa gần nách nơi giao với phần ngực chỉnh chỉnh gút áo, phần ngực vốn phẳng vì tác động đẩy mà hơi cơi lên, Nhạc Hạ Thần bị chùm nho trong cổ họng làm nghẹn.
"Sặc!"
Bàn tay vỗ vỗ đầy thô lỗ lên tấm lưng dày rộng của Nhạc đại ca đáng thương, sau đó là một cú chỏ dọng xuống, tuy không đủ lực nhưng cũng khiến nho từng trong cuống họng gã phun ra sạch bách.
Hừ, cho ngươi cười ta. Chỉ cần nhìn thấy tên nam nhân mang khuôn mặt ảnh đế kia là Lý Hàn Quân hận không thể cắn chết người mà.
"Được rồi! Được rồi, muội mà làm nữa ta sẽ vỡ mật mà chết mất!"
"Ca, ngươi da dày thịt béo sao ta có thể làm thương ngươi được chứ?" Vừa nói Lý Hàn Quân không xấu hổ trưng ra tiền vốn vốn có của nguyên chủ, đôi mắt long lanh ngây thơ vô tội. Nói về diễn xuất hắn cũng rất tự tin, chẳng phải hắn vừa cằm được cúp diễn viên phụ xuất sắc sao.
Nhạc Hạ Thần biết tiểu muội đệ nhà mình xinh đẹp cỡ nào, trước kia vẫn luôn là bộ dáng lãnh đạm xa cách, nhưng đợt này gã về dường như y có biến hóa không nhỏ. Bộ dáng tuy vẫn động lòng người, nhưng khí chất lại có chút tục tằng không được tao nhã như lúc trước, hay là vì đến tuổi trưởng thành, bản tính nam nhân dần bộc lộ. Nhạc Hạ Thần trong lòng tràn ngập thương xót cho tiểu muội đệ nhà mình lần thứ n+.
Nhạc Hạ Thần chùi chùi mép, bật cười một cái, rồi tắt ngúm, không khí xung quanh gã đột nhiên lạnh lẽo, nặng nề.
Lý Hàn Quân im bặt, hắn xoay người theo hướng nhìn của nam nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...