Tên cầm thú! Ngươi lăn lộn ta nguyên cả ngày còn chưa đủ sao? Đồ tinh trùng thượng não ta xxx nhà ngươi... Lý Hàn Quân một bộ dáng uất ức vì người chà đạp, ánh mắt phủ sương đỏ lên vì tức giận trong đầu đầy những câu mắng chửi bị chặn ngay từ cửa miệng oan ức không thể phát ra.
Tuy tên kia rất nghiêm túc muốn chỉ dạy hắn những điều Nhạc tiểu thư nên làm, nhưng hắn là diễn viên nhiều năm kinh nghiệm, chỉ cần chỉ bảo một lần là đủ rồi a. Mà tên khốn cầu toàn đến bệnh đó vẫn chê hắn khí chất thấp kém không đoan chính thanh cao, lừa được đại ca quanh năm không ở nhà còn được chứ người thân cận chỉ sợ sớm chiều ở chung sẽ phát hiện. Lý thư sinh Nhạc Nhã phân tích hợp tình hợp lý khiến Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân lấy cớ con ngoan nghe lời mẹ mà đóng cửa bế quan tự kiểm điểm mình. Xong không hiểu sao, tên kia dạy một hồi lại dây ra lửa khiến hắn bị lăn lăn lộn lộn không khống chế được. Cùng là nam nhân chẳng lẽ hắn còn không hiểu, tiểu tử mới dậy thì kia thực tủy biết vị ăn một lần sướng lên trời nên mượn cớ tìm cớ đè hắn mà thôi. Hắn muốn phản kháng nhưng chỉ cần tên kia áp tới hắn liền mất kiểm soát, mỗi lần làm đều làm đến hắn chịu không nổi mà rên tha, "Nhạc Thần... Nhạc Thần tha ta..."
Lý Hàn Thần là kẻ lạc quan mỗi ngày sống đều muốn hưởng thụ nhân sinh, nên thôi thống khoái một trận cũng không mất mát gì. Chỉ là nhìn chính khuôn mặt mình không ngừng thở dốc cạ sát tuốt tát sau khi dục tình quá đi lý trí trở lại hắn vẫn là hận tiết tháo mình đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn khuôn mặt đầy phòng bị trước mắt, Nhạc Thần lòng mềm như mèo rũ lông mà thở dài, y cũng không muốn doạ nạt tiểu yêu tinh này, nhưng chỉ vì tên này vừa nhấc người dậy đã ôm hông nhướn mày. Y sợ liên tiếp mấy trận như vậy cơ thể nhỏ của mình sẽ hư mất, vậy mà tên kia lại không chịu phối hợp còn chửi bới linh tinh.
Nam nhân khuôn mặt vốn ôn nhã lại cau một đôi mày khó chịu, y trong lòng vừa ức vừa bực bội, người chỉ có hai tay một tay giữ miệng một tay giữ chân thì còn làm ăn được gì. Gân xanh trên trán nhảy lên phình phịch.
"Đừng nháo!"
"Ươi, uốn, àm, ì...?" (Ngươi muốn làm gì?) Ánh mắt cay đỏ đang cố sức muốn biểu hiện ta muốn giết ngươi đồ biến thái.
"Ngoan, thoa dược cho ngươi." Lý thư sinh Nhạc nhã cảm thấy mắc cười, y trước giờ không hề nghĩ đến bộ dáng mình lại có thể biểu đạt được nhiều biểu cảm kỳ quái đến thế, người này thật sinh động, cứ như trong khối băng lại có một ngọn lửa nhỏ không ngừng nhảy nhót.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ta tự làm." Lý Hàn Quân hai tay nhỏ cố sức đè bàn tay đang bịt miệng mình xuống trừng mắt tên tiểu tử vô sỉ kia, hắn nghiến răng nghiến lợi quyết giữ thân "trong sạch", trong lòng thầm mắng chửi ai biết biến thái ngươi xoa hồi có nổi thú tính tiếp hay không.
"Ngươi vốn không phải nữ."
Nhạc Thần nheo mày ý vị thâm trường mà nhìn kẻ dưới thân thái độ luôn xoay chuyển liên tục, sau đó rất kiên định mà phủ quyết, "Dù sao đây vốn là cơ thể ta, sao có thể tiện nghi cho ngươi sờ mó." Nói rồi bỏ tay ra khỏi miệng nhỏ kia, vỗ nhẹ má kẻ mang khuôn mặt mình mà không chút xấu hổ buông một chữ "Ngoan." Tuy chất giọng dịu dàng nhưng nghe ra có chút trêu đùa. Lý Hàn Quân nằm bẹp dưới thân người trừng trừng mắt nhìn tiểu tử mang thân xác y mình kia mới cảm thán, thì ra lúc trước mình thả thính toàn bị từ chối mình đều có nguyên nhân, cười một cái xác định lưu manh không đứng đắn, chỉ khác là tiểu tử này mang khí chất tao nhã cấm dục khiến người dễ bị lừa gạt lọt hố hơn mà thôi.
Nhạc Thần không biết sự xoắn quýt của tên bên dưới, rướn người lên đầu giường, rất quen thuộc mà thò ngón tay thon dài xuống kẽ giường móc ra một hộp nhỏ xinh xắn.
Lý Hàn Quân bị hai chân kẻ kia kẹp chặt eo hông, lại đỏ mắt liếc lên nhìn theo khuôn ngực phập phòng bên trong lớp hắc y đang rướn người về phía trên đỉnh đầu mình. Cả khuôn ngực nam nhân hơi lộ ra sau vạt áo do lực kéo căng chặt của thắt lưng bên dưới, khuôn ngực nam nhân trưởng thành hiện rõ vết cắn sâu ửng ửng tia máu khô, hình thái tình dục vẫn còn vương vấn. Lý Hàn Quân triệt để câm nín, hắn vậy mà có thể buông thả điên cuồng đến mức để dấu trên người kẻ khác còn bản thân lại mạnh miệng đi mắng chửi người.
Tiểu lưu manh thấy cổ họng khô nóng, mùi hương sắc tình dường như lần nữa đang rục rịch len lỏi. Nhưng Nhạc Thần dường như không ảnh hưởng, y nhấc một chân mình đặt giữa hai chân Lý Hàn Quân, chân kia vẫn kẹp chặt hông hắn, tay chậm rãi mở hộp cao quệt một mảng lớn, sau đó không đợi tên tên kia chưa kịp phản ứng mà luồn tay kéo hẳn vạt áo lụa mỏng, nhanh chóng nâng cao chân người, tay kia đưa cao mỡ mát lạnh bôi nhẹ vùng da non mịn đã đỏ ửng bên ngoài, sau đó ngón tay không nặng không nhẹ mà xoa đều. Lý Hàn Quân hai tay che mắt, mặt đỏ bừng bừng, cả cơ thể như thoát lực, hắn phát hiện chỉ cần ở gần sát thân thể kẻ này bản thân sẽ mất đi lực chống chế mà mặc người bài bố, bên dưới tiểu phấn nộn kia chắc chắn không tiết tháo mà lại ngẩng cao đầu. Nhạc Thần chu đáo xoa thuốc, mắt lại không ngừng nhìn vào bộ dáng sống không bằng chết của tên kia.
Thật sự là tá thi hoàn hồn? Qua mấy ngày tiếp xúc quả thật tên này không có một chút khí chất nào của Lý Hàn Quân kia. Mà thân xác nam nhân y đang mang lại có liên quan gì đến Y Nguyệt. Thật không ngờ người thân tín nhiều năm lại là kẻ muôn mặt dối trá. Trong vùng trời rộng lớn này y có thể tin tưởng được ai đây.
Ai sẽ tin tưởng y.
Nhạc Thần mông lung suy nghĩ sau đó như vô thức y áp người về phía trước, đặt một nụ hôn lên giữa hai cánh tay đang che mắt của Lý Hàn Quân, nhỏ giọng thì thầm.
"Xin lỗi..."
Nhạc Thần thả chân tiểu mỹ nhân xuống, tay lơ đãng mà mơ hồ vuốt nhẹ lớp lông tơ mịn màng trên làn da trắng nõn của người này. Vuốt nhẹ từ bắp đùi ửng đỏ vì ma sát quá độ, lên dần đến vùng eo bị chính mình giày vò còn in hằn dấu, đến khi ngón tay y chạm đến cổ tay gầy gò của người bên dưới. Nắm cổ tay nhỏ đưa lên, đôi mắt Nhạc Thần lóe lên một tia lạnh lùng. Dấu vết Bạch Long lại biến mất.
“Ngươi có để ý không?”
“Sao cơ?” Giọng của Lý Hàn Quân vẫn còn khàn khàn, họng vẫn còn đau vì rên rỉ quá độ.
“Mỗi lần trăng lên, dấu vết này sẽ hiện rõ ràng, hương thơm từ người ngươi cũng sẽ tỏa ra câu dẫn ta…” Nhạc Thần vừa cầm cổ tay mỹ nhân vừa đưa lên mũi ngửi nhẹ, vô tình hay cố ý môi y lại chạm vào lòng bàn tay của người nào đó. Lý Hàn Quân giật mình, theo bản năng rụt tay về. Nhột.
“Ngươi làm như bản thân không phát ra hương thơm câu dẫn ta vậy.” Lý Hàn Quân làm một con cá mặn trên giường, mặt đỏ bừng phản bác, nhưng phối hợp với khuôn mặt mỹ nhân của hắn lúc này, người nhìn chỉ thấy hắn đang làm nũng mà thôi.
“Cái này có quy luật không nhỉ? Không thể lúc nào gặp nhau chúng ta đều động dục như thế được?”
“Không biết! Nhưng có thể thử vài lần nữa sẽ rõ…” Nhạc Thần khom người ghé vào tai tiểu mỹ nhân bên dưới thì thầm. Hơi thở nóng như lửa thiêu đốt màng tai Lý Hàn Quân , sao cùng là chất giọng y nhau mà tên này có thể nói ra giọng điệu sắc tình như thế chứ.
Sau khi Lý Hàn Quân mặt nóng thả tay mở to mắt thì người đó đã không thấy, trên nệm nhung vẫn lưu một mùi sắc tình, trên vạt áo mỏng vẫn lưu hơi ấm người kia. Hắn bất chợt nghe tiếng tim đập rộn ràng, hắn bất mãn chửi thầm rồi kéo chăn dày mặc cho nóng bức mà phủ kín người.
Ý gì chứ, tiểu tử biến thái khốn khiếp.
Trong chăn nóng bức, cả cơ thể chẳng mấy chốc tỏa nhiệt, Lý Hàn Quân càng phẫn tức hận không thể đè đầu tên kia xuống dùng cái miệng nóng ấm kia phục vụ thứ đang căng chặt bên dưới. Càng nghĩ càng tức, sau đó đầy bi phẫn không tiền đồ mà thò tay xuống dưới nắm lấy tiểu nộn nộn xinh đẹp tức tối bấm một phát. Sau đó và sau đó Lý Hàn Quân lần đầu căm hận bản thân mình lăn lộn ôm chim nhỏ gào thét trong chăn.
Ngu quá!!!
Quên mất bây giờ kẻ mang cơ thể này là mình, đau cũng chính mình chịu mà hu hu ...
.
.
.
Trời tờ mờ sáng mặt trời theo tiếng gà cuối cùng cũng dần ló dạng mà trăng treo cao kia còn chưa muốn lui về. Ánh trăng ám vàng chiếu rọi bóng người nam nhân trải dài khúc khỉu trên mái Từ đình viện, từ trên cao mọi sự nhộn nhịp của ngày mới đều thu vào trong mắt người, nhưng trái với tất cả bên dưới đình viên này lại một mực yên tĩnh như cách biệt với tất cả nhốn nháo xô bồ bên ngoài. Nam nhân nhíu mi, ánh mắt sầm xuống liếc nhìn hình ảnh mờ ảo lúc ẩn lúc hiện trong lòng bàn tay mình.
Rõ ràng là thân phận thư sinh vậy mà cơ thể bên trong lớp ngoại bào dày lại là cơ ngực nở nang cường tráng đã qua khổ luyện, trong lòng bàn tay lại đầy vết chai cứng mà kẻ cầm bút dù dùng hết lực cũng không thể tạo thành, rõ ràng đây là dấu vết do cầm đao kiếm nhiều năm. Nam nhân hai mắt thâm sâu như đêm đen lại in hằng rõ nét mặt trăng xinh đẹp không tì vết.
Nắm chặt bàn tay, từng ngón như hoẵm sâu khảm vào da thịt, thật không hề nghĩ đến tình huống phát sinh lại hỗn loạn thế này. Đổi hồn hoán xác.Thật hoang đường nực cười, nhưng lại chẳng phải rất hợp ý gã hay sao.
Một bóng người phía sau nhẹ nhàng đáp xuống, từ góc nghiêng sau lưng nam nhân chỉ thấy khuôn mặt nửa sáng nửa tối nhếch lên một nụ cười tà mị, ôn nhã thanh lễ như bị chìm sâu vào đáy vực chỉ còn lại sự u ám quỷ dị. Kẻ vừa đến đã cảm thấy một trận lạnh lẽo, trong lòng rụt lại một chút cẩn trọng gọi.
"Thiếu chủ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...