Thế gian này vốn lấy Thiên Đạo làm chủ, từ xa xưa vô vàn năm tháng trôi theo con sông dài thời gian, trời đất này đã tồn tại, vô vàn sinh linh đã được tạo ra có kẻ mạnh và yếu, kẻ thua cuộc sẽ bị vĩnh hằng thời gian xóa đi vĩnh viễn không ai nhớ nổi một lúc nào đó.
Tại một nơi mang tên Đông Lôi Băng Cực Châu, chiến tranh vẫn diễn ra ở mọi nơi mọi lúc, không thể ngừng lại một là hắn chết một là ngươi chết.
Đông Lôi Băng Cực Châu quả thật rất rộng lớn, nếu các ngươi nhìn bản đồ sẽ phải giật mình khiếp sợ. Nơi này sinh ra và tồn tại cảu mỗi sinh linh là trách nhiệm của chiến tranh, Đông Lông Băng Cực Châu nghe tên liền biết, ở đây sinh linh chủ tu hai đại hệ Lôi và Băng, xung đột sẽ không tránh khỏi, và chiến tranh sẽ là điều để giải quyết mọi xung đột.
Uông Ninh Thành, một trong những tiểu thành của Việt Quốc.
“ui da!!~~”. Một tráng hán không may bị xông ngã, ục ịch bàn tử trăm cân ngã quả thật không mấy dễ chịu.
“xin lỗi ta không cố ý!!~~”. Một thiếu niên thấy vậy vội đỡ bàn tử tráng hán, lại vừa nhìn lại đằng sau thấy truy đuổi lấy khoảng bảy, tám tên mặc Lý Gia y phục, nói xong vội vàng muốn rời khỏi.
“muốn đi!!~~”. Bàn tử mắt thấy, thiếu niên muốn chạy y vốn là ác bá nổi tiếng ác bá lưu manh nên không chịu được sỉ nhục, dĩ nhiên không thể để thiếu niên rời khỏi, dựa vào chính mình man lực hơn người, bắt lấy cánh tay của thiếu niên kia.
Thiếu niên kia vội lui ra mấy bước tránh thoát tráng hán, nhìn nổi điên tráng hán, thiếu niên bất tắc dĩ nói.
“cáo từ…~”.
“đứng lại, hôm nay ta phải đánh gãy hai chân của ngươi…!!~~”. Ác bá kia nghe vậy nổi giận khắp người, khí tức như mãnh hổ, hai tay y nổi lên gân xanh như hoang dã bạo thú nhìn thiếu niên như thỏ con cười nhạt gầm lên lao tới.
“vù!!..~~”. Mắt nhìn quyền phong nhanh chóng lao đến, thiếu niên chỉnh lại nón lá trên đầu, không lấy cứng đối cứng nhẹ nghiêng người lấy góc 80 độ né lấy quyền của ác bá, xoay người hai chân không lưu tình cước chúng khủy tay đối phương.
“a..!!~~”. Ác bá đau đớn thu quyền về, mắt nhìn thiếu niên càng hung ác bắt lấy bên cạnh hàng bán thịt một tiểu đao gầm lên lao tới thẳng đâm hướng tim thiếu niên.
Nhìn ác bá muốn mạng của mình thiếu niên cũng không tức giận, nhẹ vận linh lực, nhè nhẹ hàn khí bao lấy người, tiêu soái mắt nhìn ác bá thương hại nói.
“Lỗ nhị, ngươi này ác bá ta hôm nay phải thế thiên hành đạo…~~”.
“Bạo hoa chi vũ..!!~~”.
Ác bá nhìn vậy không sợ hãi toàn thân man lực khí tức rõ ràng là Phàm Lôi Tam Trọng Thiên, hắn thường ngày thường làm những chuyện dơ bẩn thay cho cường hào trong vùng nên được một bộ thông thường Vô Ảnh Đao, tính khí hắn vốn coi trời bằng vung nên khinh thường đối phương giờ chịu đả kích nên càng không tỉnh táo, cầm nên tiểu đao muốn lấy mạng thiếu niên kia.
Thiếu niên nhìn Lỗ nhị đem Vô Ảnh Đao luyện không tồi, nhưng mới chỉ vào Nhập Môn Cảnh nên khịt mũi cười lạnh nói.
“Vô Ảnh Đao quả thực để ngươi làm ô uế cái tên của nó, xem chiêu..!!~~”.
Lỗ nhị Vô Ảnh Đao quả thật mắt thường khó thấy chỉ cảm giác được tàn đao, thiếu niên kia dường như để lộ sơ hở, Lỗ nhị âm ngoan một đao muốn đoạt mạng, nhưng đao vừa đến…
“cheng.!!~”.
Thiếu niên tay phải bất ngờ nhanh như chớp hai ngón bắt được tiểu đao cười lạnh.
“không thể nào!!..~~~”. Lỗ nhị không thể tin được nhìn thiếu niên đối diện.
“vù..!!~”.
Song cước thiếu niên kia nhanh tạo thành những vệt tàn ảnh khiến Lỗ nhị bối rối, không thể theo kịp, hắn tung người lên mắt thường không thể theo kịp, thiếu niên tung cước đạp xuống, Lỗ nhị hốt hoảng muốn né tránh nhưng không thể đoán được chính xác phương vị, thiếu niên không bỏ qua cơ hội nện nên người Lỗ nhị cước thối như cả trăm cân áp lực, không thể đếm được cước ảnh chỉ nhìn thấy Lỗ nhị bị oanh bay ra sau hơn năm thước hai tay bị gãy, nội tạng chắc nát vài nhịp và xương sườn cũng rớt vài thanh, Lỗ nhị nằm co ro một chỗ kêu rên liên tục, mắt nhìn thảm trạng của Lỗ nhị qua đường nhân cũng im lặng.
“đứng lại..!!~~”.
Đằng sau vang lên vài ba tiếng hỗn hợp âm thanh khiến thiếu niên chú ý, hắn tùy ý tung người lên tiến lại vài tòa tiểu lâu hai tay nhàn nhạt bạch quang ma pháp hiện ra, hắn nhanh chóng ẩn thân che giấu đi khí tức như u linh biến mất, thời gian chưa diễn ra chưa đầy cái chớp mắt.
“khốn kiếp, lại để hắn chạy mất..!!~”. Nhìn phía trước vị trí mà thiếu niên biến mất không lưu lại dấu vết, mặc bạch y nhân đám người truy đuổi, tiến lại tức giận nói.
“các ngươi, mau chóng tản ra truy tìm cho ta..!!~~”.
“không bắt được hắn, các ngươi cũng đừng về nữa..!!~~”.
Một người trung niên nhìn phía trước con phố vẫn tấp nập người, tức giận nói.
“vâng, quản gia…~~”.
Đám thuộc hạ cung kính nói rồi tản ra.
Một góc nào đó trong Uông Ninh Thành.
Một thân ảnh hiện ra, là thiếu niên đội nón lá nọ tay của hắn còn nhàn nhạt lưu lại ma pháp quang chưa tắt hẳn bạch quang là dấu hiệu của thần thánh Quang Minh Ma Pháp Sư, thiếu niên đưa tay lấy xuống nón lá để lộ ra gương mặt anh tuấn, đôi mắt hắn sáng như ánh nguyệt mà màu xanh ma mị, hàng lông mày như lưỡi trăng khuyết càng thêm vẻ thần bí, tay hắn nhẹ chỉnh lại mái tóc màu bạch búi cao thả xuống.
“khốn kiếp, Lý Gia không phải Phụ Thân ta giúp các ngươi đâu có ngày hôm nay..!!`~”. Thiếu niên nghĩ lại lúc mình bị quản gia Lý Phủ truy sát không khỏi nhổ nước miếng tức giận đạo.
“ta Hàn Đức, một ngày nào đó sẽ bắt Lý Gia các ngươi trả cái giá đó chính là huyết….~~~!!”. Hàn Đức không khỏi nghĩ lại mình nửa năm trước bị đánh tan Lôi Mạch phế đi Lôi Khí do chính đồng tộc ra tay, bản thân phụ thân bị thích sát, trong một đêm vị trí Hàn Gia tứ thiếu gia rớt xuống làm tạp dịch, nghĩ đến chính mình năm lần bảy lượt bị chính ruột thịt huynh đệ tìm cách sát hại lại khiến Hàn Đức giận rữ không thôi.
P/s: mình là Thiên Ảnh Linh Hồ là một nhà văn viết truyện tiên hiệp, Thư sinh họ hàn mình đã sửa lại sáu lần lần này mình hy vọng bộ tiểu thuyết của mình sẽ được thành công nhất định, mình là người việt nên mong mọi người giúp đỡ nha.
6/7/2018
14:14 viết xong chương 1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...