Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Nói đến đây, Giang Siêu cố ý nhìn Tây Phong Minh bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Mọỉ người lập tức nhìn theo về phía Tây Phong Minh, quen biết ông ta đều biết ông ta là một người rất có dã tâm.

Đồ ngốc cũng nghe ra được Giang Siêu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Mọi người không kiềm được đều thay đổi ánh mắt.

Lúc này, Giang Siêu tiếp tục nói: “Hơn nữa, người trong Đông Ly thị ta vẫn luôn khiêm tốn có lễ, không tranh không đoạt. Về việc kéo phiếu, mời tộc trưởng Tây Phong bắt đầu trước đỉ, để tránh cho ông sốt ruột chờ, lỡ như phát bệnh thì là lỗi của bọn ta rồi.”

Những lời nói trên của hắn tràn đầy ý đáp trả, không chỉ tỏ vẻ cho dù Đông Ly thị là một tộc lớn thì Đông Ly thị cũng không có lòng riêng, còn chân thành mà qua lại với đồng tộc nữa.

Cuối cùng, hắn còn chỉ ra Tây Phong Minh đang sốt ruột. Thật ra là hẳn muốn cho mọi người xung quanh hiểu rằng dã tâm của Tây Phong Minh chính là làm tộc vương, thậm chí đã tới mức không thể chờ nổi.

Vài câu nói kia của hắn không thể không

khiến người ta khen một câu hay lắm.

Nó không chỉ có hóa giải sự ảnh hưởng từ những lời nói châm ngòi của Tây Phong Minh đối với Đông Ly thị, còn nhân tiện mắng Tây Phong Minh một trận mà không mang theo bất cứ một chữ tục tĩu nào.

Vẻ mặt một đám tộc lão đối diện đột nhiên trở nên là lạ, đa số đêu muốn cười, rồi lại không tiện cười.

Nghe vậy, Tây Phong Minh tức giận đến mức tái xanh cả mặt, cả người run bần bật, suýt nữa nhảy dựng lên mắng thẳng vào mặt Giang Siêu.


Còn Đông Ly Nguyệt thì toát ra vẻ ấm áp, mỉm cười với Giang Siêu. Loại cảm giác được người che chở thật sự là rất tốt.

Nàng vốn dĩ bị lời nói của Tây Phong Minh chọc giận. Bây giờ nhìn thấy Tây Phong Minh ăn mệt trong tay Giang Siêu, không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy vui sướng.

Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương nhìn về phía Tây Phong Minh với ánh mắt thương hại, bên môi treo lên ý cười trêu ghẹo, cũng chỉ có Giang Siêu mới trị được lão già kia.

“Hừ… nhãi ranh, được cái nhanh mồm dẻo

miệng thôi, để ta xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu. Nếu ngươi không muốn lên trước thì ta đây lên trước vậy.”

Đè nén cơn giận dữ vào trong lòng, Tây Phong Minh hừ lạnh một tiếng rồi nháy mắt ra hiệu với một gã tộc nhân bên cạnh.

Gã ta khụ một tiếng, bước lên trên, nhìn lướt qua mọi người, rồi nhìn sang Giang Siêu với ánh mắt khỉnh thường.

Sau đó, gã ta hắng giọng, nói: “Tuy rằng Tây Phong thị bọn ta không phải là thị tộc lớn nhất tộc Dạ Lang, nhưng mà bọn ta cũng liên hợp được hơn mười thị tộc bằng lòng đi theo bọn ta. Hơn nữa, Tây Phong thị bọn ta cũng coi như có chút uy vọng trong tộc Dạ Lang. Nhất là tộc trưởng Tây Phong, ông ấy là người có đức độ danh vọng cao trong tộc Dạ Lang.”

Gã thuyết khách đến từ Tây Phong thị bắt đầu diễn thuyết kéo phiếu. Gã ta kể về ưu thế của Tây Phong thị, rồi vẽ một cái bánh nướng lớn.

Kéo phiếu đấy mà, ở thời đại nào cũng cùng một kịch bản.

“Tộc trưởng Tây Phong bọn ta đảm bảo với mọi người, khi ông ấy trở thành vương của tộc Dạ Lang, ông ấy chắc chắn sẽ dẫn dắt tộc Dạ

Lang đi về hướng huy hoàng, làm ai cũng có cơm ăn, nhà nào cũng có tiền dư, các tộc nhân an cư lạc nghiệp, không còn chịu đựng nỗi đau nghèo khổ nữa.”

Gã thuyết khách nói cả buổi, lại không hề có nội dung mang tính thực tế, tất cả chỉ là lời nói suông, không chút nội dung cụ thể.

Nghe tộc nhân của mình nói về tương lai tươi sáng, trong mắt Tây Phong Giang bất giác lộ ra vẻ đắc ý, nhiều đến mức không thể giấu được.

Hắn ta cảm thấy vị thuyết khách của mình rất có tài, chắc là không có bao nhiêu người nói được cách nói như trên.

Chỉ với cách nói này, một đám tộc lão tộc Dạ Lang ở đối diện chắc chắn sẽ bị mê hoặc, nghĩ đến nhà nhà có tiền, người người có cơm ăn, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Bởi vì hắn ta biết hiện trạng của toàn bộ tộc Dạ Lang chính là nghèo. Chỉ cần vẽ một cái bánh nướng lớn cho mọi người, thì chắc chắn có thể đạt được phần lớn phiếu bầu, huống chi hắn ta còn mua chuộc vài vị tộc lão nữa.

Lúc nãy bảo Đông Ly Nguyệt diễn thuyết trước, hắn ta còn sợ Giang Siêu thật sự sẽ diễn thuyết trước. Nếu để Giang Siêu nói như cách

nói trên, sau đó bên phía hắn ta cũng nói giống vậy thì chính là bắt chước.


Cho dù có nói hết thì cũng không có hiệu quả như người nói trước, rốt cuộc người ta dê bị ấn tượng với kẻ đi đầu.

Chính là vì vậy nên hắn ta mới để thuyết khách bên mình đỉ lên kéo phiếu ngay khi Giang Siêu bảo bọn họ lên trước, dù cho có phải gánh tiếng xấu là sốt ruột phát bệnh, sốt ruột không chờ nối.

Nghe xong mấy lời kia, một đám tộc lão ở đối diện đều tỏ vẻ mong chờ, mặt mày vuỉ vẻ.

Mặc dù Tây Phong Minh không có thứ gì mang tính thực tế, nhưng mà tương lai mà ông ta miêu tả lại là tương lai mà mọi tộc nhân tộc Dạ Lang đều muốn có được.

Hơn nữa, tộc Dạ Lang đã nhiều năm chưa có vương, bây giờ đột nhiên có người đi lên nói sau khi ta trở thành vương của tộc Dạ Lang, ta sẽ làm cho các ngươi kiếm rất nhiều tiền.

Đám người tộc Dạ Lang đã mong chờ giàu có lâu thật lâu, tất nhiên là sẽ ùa lên.

Giống như tổ chức tẩy não nào đó vậy, chỉ cần trong lòng ngươi có mong muốn thì người khác nói bừa vài câu là có thể tẩy hư đầu óc

ngươi, tuyên truyền chi tiêu tiêu dùng gì gì đó chính là dùng cái cách như thế.

Hơn nữa, người thời cổ đại tư tưởng cứng nhắc, đầu óc thẳng đuột, suy nghĩ đơn giản. Tây Phong Minh nói với đám trưởng lão là ta dẫn các ngươi đi kiếm tiền, đám trưởng lão kia gần như bị vài câu nói của ông ta lừa đến mức không còn biết gì nữa.

Thấy vẻ mặt ngươi nói cũng có lý trên mặt đám tộc lão, Đông Ly Nguyệt thầm nghĩ không xong rồi, lần này chắc là khó để lật ngược bàn thắng.

Tây Phong Minh thấy cảnh kia thì lập tức lộ ra vẻ đắc ý. ông ta cảm thấy mình thắng chắc fôỉ.

Lúc này, gã thuyết khách đã về vị trí của mình, khiêu khích mà nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Gã ta không tin Giang Siêu có thể diên thuyết theo cách khác. Nếu Giang Siêu nói theo cách nói của gã, thì sẽ bị coi là chó sao chép, chắc chắn sẽ bị mọi người ở đây khinh thường.

Đến lúc ây, đừng nói là kéo phiếu, có khỉ còn làm mất đi phiếu đã có trước đó nữa.


Thuyết khách của Tây Phong Minh đã diễn

thuyết xong. Kế tiếp là thuyết khách của ba đại thị tộc còn lại lên diễn thuyết.

Ngay lúc đám tộc lão nhìn về phía Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương, haỉ người bọn họ lại nhìn về phía Giang Siêu.

“Giang huynh đệ, ngươi lên đi… bọn ta nghe trước đã…” Nam Minh Phong vội vàng nói.

“Đúng vậy, Giang huynh đệ, bọn ta đều muốn nghe thử xem ngươi nói ra sao…” Bắc Quỳnh Phương cũng nói.

Hai người vừa nói xong, đám tộc lão đối diện đều cảm thấy ngạc nhiên, mà Đông Ly Nguyệt cũng rất là ngạc nhiên.

Giang Siêu vừa mới nói Đông Ly thị khiêm tốn. Theo lý thì Đông Ly thị sẽ là bên cuối cùng đi kéo phiếu. Bây giờ hai vị này nói vậy là sao?

Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười với hai người. Hắn biết bọn họ đã định từ bỏ việc trở thành tộc vương. Bọn họ bảo Giang Siêu nói trước là vì muốn làm cho Giang Siêu nói với mọi người ở đây những lời từng nói với bọn họ.

Bọn họ tin rằng chỉ cần mọi người ở đây nghe xong lời nói của Giang Siêu thì chắc chắn sẽ lựa chọn Đông Ly Nguyệt.

So với những lời mà thuyết khách của Tây

Phong Minh nói, thì những lời nói của Giang Siêu mới là hàng khô thật sự và là những gì mà tộc Dạ Lanq cần nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận