Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Giang Siêu có thể nghe thấy tiếng than buồn phiền của nàng, nhưng nàng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Ngay lúc Giang Siêu không biết chuyện gì đang xảy ra thì chợt cảm nhận được một bàn tay đang vuốt nhẹ mày mình, động tác dịu dàng đến cực điểm.

Đông Ly Nguyệt dường như đang ngắm hắn, động tác vuốt mày rất dịu dàng, và bàn tay kia cũng rút lại trong tiếng thở dài.

Sau đó, Giang Siêu nghe được tiếng mở cửa.

Hắn thở nhẹ ra, từ từ mở mắt. Đông Ly Nguyệt đã ra khỏi phòng, hiển nhiên là đi ra ngoài.

Giang Siêu cũng đứng dậy đỉ ra ngoài. Vừa đến đại sảnh, hắn liền thấy được bà ngoại Đông Ly Nguyệt thức dậy sớm.

Bà nhìn Giang Siêu với đôi mắt chứa ý cười.

“Giang Siêu, cháu dậy rồi hả, Nguyệt Nhi ở phía trước, cháu muốn tìm con bé thì ra phía trước đi. Ta đi nấu cơm, lát nữa các cháu nhớ xuống ăn cơm.”

Giang Siêu nghe vậy thì gật đầu, đứng dậy đi về phía mộ viên.

Mộ viên là nơi chôn cất người thân của Đông Ly Nguyệt. Chắc là Đông Ly Nguyệt đỉ thắp hương cho mẫu thân nàng từ sáng sớm.

Khỉ tới trước mộ viên, Giang Siêu mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Đông Ly Nguyệt.

Hắn dừng bước, hơi thay đổi ánh mắt.


“Nương, ta tìm được người trong lòng. Hắn là người Hán giống phụ thân. Có điều, hắn rất ưu tú, ưu tú hơn phụ thân nữa. Hắn làm ta thấy được hy vọng. Có sự giúp đỡ của hắn, ta sẽ nhanh chóng thực hiện được lý tưởng của hai người. Từ khi hắn tới tộc Dạ Lang, tộc Dạ Lang chúng ta đã bắt đầu đi về hướng mục tiêu lý tưởng của hai người. Một ngày nào đó, có lẽ tộc Dạ Lang cũng có thể sống hòa thuận với người Hán.”

“Thật ra, con gái rất muốn hắn thật lòng cưới mình, chứ không phải chỉ là hợp tác. Nhưng con gái biết hắn không thuộc về nơi đây. Hắn nên có không gian rộng lớn hơn nữa. Có điều, con gái rất may mắn khỉ mình có thề gặp được hắn. Cho dù, duyên phận giữa hai đứa chỉ có vài ngày, cũng đủ để con gái nhớ nhung cả đời…”

Bên ngoài mộ viên, Giang Siêu nghe những lời nói của Đông Ly Nguyệt thì cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hắn nhìn cửa mộ viên một cái rồi thở dài, quay người về nhà trúc.

Thấy Giang Siêu trở về, bà ngoại Đông Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên.

“Con bé kia đâu? Sao không về cùng với cháu?”

“Nàng ấy muốn ở lại thêm lát nữa nên ta về trước.” Giang Siêu mỉm cười trả lời.

Khoảng một giờ sau, Đông Ly Nguyệt về nhà. Thấy Giang Siêu ngồi trước cửa sổ, trong mắt nàng có vẻ khác lạ.

Sau khỉ ăn cơm sáng, hai người đi tới từ đường tộc Dạ Lang. Lúc bọn họ xuống núi, các khu vực dưới núi đều đang bận rộn xây dựng.

Tiền công đã được phát rồi. Chỉ có khi phát tiền công trước, mới có thể điều động tính tích cực của mọi người.

Tống Tiểu Nhã và Đông Ly Thải đang chờ ở giao lộ. Thấy Giang Siêu đỉ xuống, mặt mày các nàng hiện lên vẻ ghen tuông.

Còn Giang Vân thì mang vẻ mặt đau khổ đứng phía sau. Mặt hắn hơi bầm tính, chắc là bị người ta đánh. Nhìn bộ dáng sợ hãi Tống Tiểu

Nhã của hắn, có lẽ là bị Tống Tiểu Nhã đánh.


Hắn vì đứng về phía Giang Siêu, bị Tống Tiểu Nhã đang nối máu ghen đánh đến mức mắt sưng mũi tím.

Nhìn thấy Giang Siêu, Tống Tiểu Nhã hừ nhẹ một tiếng, quay đầu mặc kệ Giang Siêu.

Thấy cảnh này, Giang Vân có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Tống Tiểu Nhã đứng đây chờ Giang Siêu từ sáng sớm. Bây giờ thấy được Giang Siêu, nàng lại không để ý tới Giang Siêu. Giang Vân cảm thấy nàng rất là lạ lùng.

Sốt ruột muốn gặp, gặp rồi ghét bỏ, không biết là nàng muốn gặp hay là không muốn gặp nữa.

Mâỳ người phụ trách công trường thấy Giang Siêu đi tới thì vội vàng lên đón.

Bọn họ đều là người do Giang Siêu và Đông Ly Nguyệt lựa chọn. Có bọn họ ở đây, Giang Siêu không cần có chuyện gì cũng phải tự mình tới.

Hắn chỉ cần phụ trách hướng đỉ chung là được.

Nhìn mọi người hăng say làm việc, trong mắt Đông Ly Nguyệt toát lên vẻ vui mừng khó

nói nên lời.

Tộc Dạ Lang đang phát triển theo hướng tốt. Có lẽ không bao lâu nữa, toàn bộ tộc Dạ Lang sẽ đi lên con đường mà Giang Siêu đã miêu tả.


Thấy những người làm việc, rất nhiều ý tưởng lướt qua trong đầu Giang Siêu. Ví dụ như làm cho người trong tộc Dạ Lang đều biết chữ, làm thanh niên trai tráng trong tộc Dạ Lang tham gia huấn luyện quân sự.

Hoặc là một ngày nào đó, khi hắn cần người trong tộc Dạ Lang, gần hai vạn người trong tộc Dạ Lang có thể ra gần một vạn bỉnh sĩ tinh nhuệ nếu được huấn luyện bàỉ bản.

Sau khỉ nghe mọi người báo cáo, Giang Siêu lại lần nữa xác định phương hướng cho bọn họ.

Hắn định lên một loạt kế hoạch, thực hiện từng chút một những ý tưởng kia.

Sau khỉ sắp xếp mọi người xong, Giang Siêu và Đông Ly Nguyệt đỉ về phía từ đường tộc Dạ Lang.

Trước cửa từ đường, hắn gặp Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch. Hai người họ gật đầu với Giang Siêu, há miệng thở dốc, dường. W𝐞b đọc 𝗇ha𝗇h tại ﹙ T𝑹 ÙMT𝑹U𝘠ỆN﹒v𝗇 ﹚

như có chuyện muốn nói với Giang Siêu.

Những vì xung quanh có những người khác, bọn họ nuốt vào lời muốn nói.

Rất nhanh sau đó, mọi người đều tới trong từ đường, bốn đại thị tộc mỗi đại thị tộc hai mươi trưởng lão, tổng cộng tám mươi trưởng lão, cộng thêm hai mươi đại biểu tiểu thị tộc, tổng số người bầu phiếu là một trăm người.

Còn lại bốn vị tộc trưởng, bốn vị tộc trưởng không thể bầu phiếu.

Có điều, mỗi vị tộc trưởng dều có một vị thuyết khách kéo phiếu. Thuyết khách chính là người kéo phiếu giúp tộc trưởng đang tham gia bầu chọn.

Bọn họ dựa vào miệng lưỡi sắc bén của mình để thuyết phục một trăm vị trưởng lão ở đây. Có thề kéo được bao nhiêu phiếu thì phải xem năng lực của thuyết khách.

Giang Siêu là thuyết khách của Đông Ly Nguyệt. Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương mỗi người dẫn theo một vị thuyết khách. Tây Phong Giang cũng dẫn theo một vị thuyết khách.

Trong từ đường rộng lớn, một trăm vị trưởng lão ngồi theo thứ tự, đối diện bọn họ là


bốn vị tộc trưởng và bốn vị thuyết khách.

Khi người chủ trì tuyên bố thuyết khách bắt đầu kéo phiếu, đại hội tuyển chọn tộc vương xem như chính thức bắt đầu.

“Nguyệt chất nữ, ngươi thuộc Đông Ly thị lớn nhất, hay là ngươi kéo phiếu trước đỉ!” Lúc này, Tây Phong Minh nhìn về phía Đông Ly Nguyệt, rồi nhìn sang Giang Siêu với ánh mắt giễu cợt.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tò mò.

Mọi người đều rất tò mò về người đến từ bên ngoài, trượng phu mới cưới của Đòng Ly Nguyệt rốt cuộc sẽ làm sao để kéo phiếu cho Đông Ly Nguyệt.

Có điều, Giang Siêu nghe vậy thì lại nhíu mày, lạnh nhạt nhìn Tây Phong Minh.

Đối phương trông có vẻ khiêm tốn, thực tế lại che giấu ý đồ xấu, chỉ một câu nói liền đẩy Đông Ly Nguyệt lên đầu sóng ngọn gió.

Cái gì gọi là Đông Ly thị lớn nhất? Câu nói kia của ông ta rõ ràng là chỉ hướng mọi người đi cô lập Đông Ly thị.

Một câu Đông Ly thị lớn nhất cũng đã đủ để khiến mọi người phản cảm. Chắc là lúc này

đang có nhiều tộc lão suy nghĩ về vấn đê này.

Đông Ly thị phát triển to lớn, một khi Đông Ly Nguyệt lên chức tộc vương, liệu nàng có xa lánh các thị tộc khác hay không, và liệu lợi ích của các thị tộc khác có bị tổn thất hay không?

Thấy ánh mắt của mọi người, Giang Siêu liền biết trong một trăm người đổi diện, ngoài hai mươi người Đông Ly thị ra thì những tộc lão còn lại đều bắt đầu có vẻ suy ngẫm.

Thấy cảnh này, Giang Siêu nhìn sang Tây Phong Minh một cái, rồi gật đầu với Đông Ly Nguyệt mặt mày khó coi.

Sau đó, hắn nói: “Tuy rằng Đông Ly thị lớn thật, nhưng mà Đông Ly thị ta vẫn luôn coi chấn hưng tộc Dạ Lang là nhiệm vụ của mình, không thể so được với kẻ chỉ biết đến dã tâm cá nhân, ích kỷ không màng ích lơi của tôc Da Lang.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận