Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Khương Thích thả người nằm trên sô pha: “Thật là khó tin, Bạc Dạ vẫn chưa chết…”
Kinh ngạc một hồi lâu, cô đột nhiên từ trên sô pha nhảy lên, nằm vai Đường Thi nói: “Vậy anh ấy đã về rồi, có làm gì với cậu không?”
Chị em tốt đúng là chị em tốt, cho dù nhất thời bị những thứ khác làm mất đi sự chú ý, điều mà cô ấy quan tâm nhất chính là trạng thái của Đường Thi: “Có phải anh ấy lại đối xử với cậu khốn nạn như lúc trước không? Tớ đoán ra được hôm nay cậu về muộn như vậy là vì có chuyện gì đó níu kéo lại, nhưng không ngờ Bạc Dạ đã quay về rồi… “
Đường Thi nghe Khương Thích nói một tràng xong, cô liền cười nói: “Tớ không sao, cậu nhìn tớ xem, có giống như đã xảy ra chuyện gì không?”
Khương Thích nhìn lên nhìn xuống Đường Thi, giống như kiểm tra xem đồ vật có giá trị của mình có bị người khác đụng vào hay không, miệng vẫn đắc ý: “Tớ không tin, loại người tính khí xấu xa như Bạc Dạ, nếu trở về đây gặp được cậu, miệng của anh ấy nhất định sẽ phủ đầu chế giễu cậu.

Dù sao thì loại người như bọn họ, một ngày không độc mồm độc miệng thì liền cảm thấy không yên”

Đường Thi cười khúc khích, còn Khương Thích vốn dĩ đã hiểu rố ràng về bản chất của Bạc Dạ.
“Anh ấy bị mất trí nhớ rồi Sau khi cười xong, Đường Thi chậm rãi nói ra một câu: “Anh ấy đã quên mất chúng ta rồi”
Khương Thích lại một lân nữa sững sờ trước tin này, cả ba người họ đều chết lặng, không ngờ lại có chuyện thần kỳ như vậy.
Bạc Dạ… Bạc Dạ mất trí nhớ rồi sao? Cho nên không phải là Bạc Dạ cố ý không quay lại, mà là anh ấy cũng quên mất mình còn có nhà họ Bạc ở trong nước, hơn nữa Đường Thi vẫn đang chờ anh trở về.
“Làm sao cậu biết anh ấy bị mất trí nhớ?”
Khương Thích cảnh giác một chút hỏi: “Có thể anh ấy đang đóng giả để lừa cậu”
“Lừa tớ sao?” Đường Thi suy nghĩ một chút: “Thật ra tớ cũng đã nghĩ tới khả năng này, cho nên tớ đã thử anh ấy vô số lần, nhưng kết quả cho thấy anh ấy thật sự đã mất trí nhớ.
Đường Thi đã nói như vậy, hẳn là xác suất Bạc Dạ đang diễn kịch với cô cũng không cao, hơn nữa nếu thật sự đang giở trò lừa gạt Đường Thi thì anh ấy có lợi ích gì chứ?
*Trời ạ, thật là lợi hại..” Khương Thích thở hổn hển: “Trước tiên là Bạc Dạ giả chết, bây giờ lại từ cõi chết sống lại, sau đó lại bị mất trí nhớ.

Một loạt tình tiết đơn giản thế này mà tớ còn dám không viết tiểu thuyết đấy.


“Lúc trước tớ đã bị bọ Mã Kiến làm khó dễ, chính Bạc Dạ là người đã ra tay giúp tớ.”

Đường Thì hơi cúi đầu: “Nhưng sau đó tớ đã kể cho anh ấy nghe về chuyện đó, tớ đã kể cho anh ấy nghe những việc liên quan đến nhà họ Bạc, vì vậy sau này Bạc Thị cũng sẽ thuộc về tay của Bạc Dạ, không liên quan gì đến tớ cả.


Khương Thích có chút thương xót cho Đường Thi: “Lần nào cậu cũng là người phải chịu uất ức, tớ không thể nào chịu nổi.” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyện.

one.

Các bạn vào ủng hộ để được ra chương nhanh nhất.
Đúng vậy, Đường Thi vẫn luôn là một nhân vật vô tội trong tất cả mọi chuyện, từ trước đến nay cô vẫn chưa làm sai điều gì, nhưng cô lại là… người gánh vác nhiều việc nhất.
“Thật ra, ban đầu cậu không cần phải tiếp quản công việc của nhà họ Bạc cho Bạc Dạ”

Khương Thích nắm lấy tay của Đường Thì: “Cậu đưa Đường Duy khỏi đây là được.

Sống chết của nhà họ Bạc có liên quan gì đến cậu chứ? Tại sao phải hành hạ chính mình như vậy chứ hả?”
Đây vốn dĩ là cuộc sống mà Bạc Dạ đã nợ cậu, thậm chí anh ấy còn để cậu mất đi một đứa con.

Bây giờ anh ấy dựa vào đâu mà anh ấy chết vì cậu, cậu liền cậu phải hiến thân của mình để giúp anh ấy kiểm soát nhà họ Bạc chứ? Đây là bắt cóc đạo đức! Anh ấy vừa chết liền buộc cậu phải ra mặt, cậu không ra mặt, người ta liền mắng cậu là người không có lương tâm và lòng dạ độc ác.
Nhưng những người khách đó vừa đứng vừa nói không đau lưng… Những người đó đã bao giờ đứng ở góc độ của cậu để suy nghĩ chưa? Từ đầu đến cuối, cậu chính là người phải chịu tổn thương!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui