Bạc Dạ trầm mặt đi từng bước đến trước mặt cô, mỗi một bước đi giống như lá bùa đòi mạng giẫm vào trái tim cô, khiến toàn thân cô run rẩy không thể khống chế được.
Cô cắn răng nắm chặt hai tay, cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh.
Cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh sớm như vậy, nếu như có thể, cô hi vọng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Nhưng ông trời lại hết lần này đến lần khác không cho cô được toại nguyện, cuối cùng cũng là một mối nghiệt duyên.
Đáy lòng Đường Thi chua xót cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Bạc Dạ hiện lên ánh sáng khó hiểu.
Bạc Dạ nhìn cô một cách vô cảm, miệng anh nói ra những lời độc ác giống hệt như trước đây.
“Đã năm năm rồi, đã lâu như vậy không gặp cô, ngược lại cô sống tốt hơn tôi tưởng đấy.
Đúng thật là tai họa lưu lại ngàn năm.”
Đường Thi biết những lời anh nói có ý tứ gì, ha ha, không ngờ đã trôi qua lâu như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến An Mật, vị trí của người phụ nữ đó trong lòng anh thật sự vô cùng quan trọng.
“Quả thực chúng ta đứng ở chỗ này chính là tai họa, nhưng không phải là tôi, mà là anh đó, tổng giám đốc Bạc.”
Nghe thấy những lời cô nói, Bạc Dạ giận quá bật cười.
“Đường Thi, đã năm năm rồi, miệng lưỡi của cô vẫn bén nhọn như vậy, vẫn không học được cách nghe lời.
Có phải tôi đã từng cảnh cáo cô, tuyệt đối không nên có ý đồ chọc tức tôi, nếu không cô sẽ không thể gánh chịu nổi hậu quả nếu như đắc tội tôi.”
“Đúng vậy, thủ đoạn của tổng giám đốc Bạc luôn mạnh mẽ, quyết đoán, làm sao mà tôi lại không biết được chứ?”
Đường Thi cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn anh chằm chằm lộ ra một chút châm chọc.
“Năm đó đích thân anh đã tống tôi vào tù, tôi đã nhìn thấy được toàn bộ sự tàn nhẫn và độc ác của anh.
Tôi chỉ hận năm đó mình bị diều hâu mổ vào mắt, vậy mà lại không nhìn ra bộ mặt lạnh lùng trong con người anh.”
“Bây giờ tôi đã phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình, tình cảm vợ chồng giữa chúng ta đã cạn từ lâu rồi.
Từ nay về sau không ai nợ ai.
Tổng giám đốc Bạc có thể tiếp tục sống cuộc sống phong lưu vui vẻ của anh, cho dù bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ thì cũng sẽ không ai để ý đâu.”
Bạc Dạ nghe xong không hiểu tại sao trong lòng lại hoảng hốt, lập tức nổi lên một cỗ tức giận đã lâu không thấy, làm cho anh bất giác tiến lên một bước về phía Đường Thi.
“Không ai nợ ai? Đường Thi, cô có tư cách gì để nói ra lời như vậy? Cô không chỉ hại chết một mình An Mật, mà còn có đứa con chưa chào đời trong bụng của cô ấy.
Tôi cứ nghĩ năm năm ngồi trong tù đã làm cho cô thành tâm ăn năn, nhưng bây giờ tôi mới biết loại người khốn nạn như cô hoàn toàn không có một chút áy náy hay xin lỗi nào cả.
Tôi nói cho cô biết, cô nợ An Mật, cả đời này không bao giờ có thể trả hết.
Chỉ cần tôi nói chưa xong, thì cả đời này cô đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có thể sống tốt.”
“Bạc Dạ, anh có thôi đi không? Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người đã đẩy An Mật xuống lầu, cái chết của cô ta hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”
Đường Thi không thể nhịn được nữa duỗi tay, vừa định đánh vào mặt anh một cái thì cổ tay đã bị anh dùng sức nắm lấy.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô cười lạnh.
“Sao thế, tức giận vì bị tôi đâm vào chỗ đau sao? Đường Thi, thân phận tội phạm giết người của cô sẽ không bao giờ được xóa sạch ở chỗ tôi.”
Đường Thi nhíu mày nhìn anh chằm chằm, giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh nắm rất chặt, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô, không chừa lại đường lui.
Đường Thi thở dài một hơi, dứt khoát không thèm phí sức tức giận làm gì nữa, đảo mắt cười chế nhạo.
“Đúng vậy, tôi là tội phạm giết người đấy, vậy thì không biết tổng giám đốc Bạc, người có thân phận là chồng cũ của tội phạm giết người định làm gì? Bạc Dạ, anh có dám nói rằng lúc nào anh cũng làm việc đủ quang minh lỗi lạc không? Anh đem tất cả sai lầm đổ hết lên đầu tôi, làm cho bản thân mình hoàn toàn trong sạch, nhưng thực tế thì sao? Người vì tiền đồ của Bạc Thị muốn kết thông gia với nhà họ Đường chúng tôi là anh, người đi quá giới hạn trong hôn nhân là anh, người dung túng để cho An Mật vào nhà chọc tức chính thất cũng là anh.
Nếu như thật sự muốn điều tra kỹ càng, cái chết của An Mật có liên quan đến anh càng nhiều hơn, chính sự kiêu ngạo của anh đã giết chết cô ta.
Tôi chỉ hận mình không thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh sớm hơn, để rồi cuối cùng khiến bản thân rơi vào cảnh gia đình tan nát.
Anh làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ bị quả báo.”
Bạc Dạ tức giận đến mức không kiềm lại được nói: “Năm đó chính là cô tính toán dùng thủ đoạn dơ bẩn để ép buộc tôi cưới cô, dựa vào thực lực của nhà họ Bạc tôi.
Cô thực sự cho rằng tôi cần sự giúp đỡ của nhà họ Đường các cô sao? Đường Thi, ngược lại cô đã quen ôm hết công lao về phía mình rồi.”
Cuộc cãi vã lớn tiếng giữa hai người đã thu hút rất nhiều người qua đường vây xem, dù sao bọn họ cũng đang đứng ở cửa tòa nhà người đến người đi tấp nập, hai người đều có tướng mạo nổi bật, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.
Bạc Dạ để ý đến thể diện của mình, kéo tay Đường Thi cưỡng ép lôi cô đi ra khỏi đám đông, không chút khách khí lôi kéo cô đi đến một con hẻm hẻo lánh cách đó không xa.
Đường Thi dùng sức hất tay anh ra muốn chạy, nhưng Bạc Dạ hoàn toàn không cho cô cơ hội, cánh tay dài đưa lên, gắt gao ép cô dựa vào tường.
“Món nợ giữa tôi và cô vẫn còn chưa tính toán xong đâu, cô dám chạy? Có tin là tôi đánh gãy chân của cô trước mặt mọi người hay không?”
Đường Thi tin tưởng anh nhất định có thể làm được loại chuyện này.
Bạc Dạ chính là người vốn kiêu ngạo, là thái tử của nhà họ Bạc, có thể hoành hành ở một Hải thành to như thế này, năm đó anh có thể đích thân tống cô vào tù, vậy thì còn có chuyện gì mà anh không dám làm.
Nhưng tại sao anh phải gắt gao nhìn cô chằm chằm không thả?
Anh đã trả thù cô rồi, anh còn muốn cô phải làm như thế nào nữa?
Thân thể Đường Thi run lên, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của anh, trong mắt tràn đầy thù hận.
“Bạc Dạ, mặc kệ là anh có tin hay không, tôi chỉ có một câu thôi, tôi không thiếu nợ anh cái gì hết, lại càng không nợ An Mật.
Cho dù anh có giết chết tôi, thậm chí chém tôi ngàn vạn lần, tôi cũng không có tội.”
“Đồ không biết tốt xấu.”
Bạc Dạ bị lời nói của cô làm cho tức giận, không thể nhịn được nữa vung tay tát vào mặt cô một cái.
Nửa bên mặt của Đường Thi lập tức đỏ bừng, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn, trong năm năm ở trong tù, cô đã nếm trải nỗi đau tột cùng trên đời rồi, bây giờ một cái tát này cũng chẳng là gì.
Cô cắn răng, dáng vẻ không sợ chết nhìn chằm chằm Bạc Dạ, nghiêm giọng gào thét: “Anh đánh đi.
Bạc Dạ, nếu như anh là đàn ông, vậy thì hôm nay anh hãy đánh chết tôi đi.
Nếu như tôi không chết, cuối cùng sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ trả lại cho anh nỗi đau gấp mười lần mà anh đã gây ra cho tôi.”
Đôi mắt cô đỏ rực, một giọt máu chậm rãi trào ra từ khóe miệng, chiếc mũi cao nhẹ nhàng hít vào, đôi mắt to ướt át ẩn chứa sự căm hận và đau đớn.
Đáng lẽ Bạc Dạ phải tức giận, nhưng không hiểu vì sao, trong mắt anh, dáng vẻ này của cô lại mang một vẻ đẹp vì bị ngược đãi, khiến cho anh bỗng nhiên muốn đè cô xuống dưới thân mình, hung hăng làm cô.
Anh nghĩ như vậy, cũng làm theo bản năng, khi bàn tay anh chạm vào khuôn mặt sưng tấy của Đường Thi, Đường Thi sợ hãi run lên.
“Anh muốn làm gì?”
Bạc Dạ nhích đến gần cô, ngửi thấy mùi nước hoa bách hợp thoang thoảng trên người cô, khóe môi nở nụ cười giễu cợt.
“Tôi chỉ thêm sự đau khổ lên trên người cô thôi sao? Đường Thi, cái đêm đẹp đẽ năm năm trước đó, cô có muốn để cho tôi giúp cô nhớ lại một lần nữa không?”
Đêm năm năm trước...
Suy nghĩ của Đường Thi như lùi về quá khứ trong tích tắc, nhưng đó không phải là một kỷ niệm đẹp, mà là một sự sỉ nhục không bao giờ cô muốn nhớ đến.
“Anh thật không biết xấu hổ.”
Cô mở to mắt dùng sức đẩy Bạc Dạ ra, nhắm chuẩn thời cơ dùng sức chạy về phía trước.
Chỉ là vừa chạy được vài bước thì đã bị Bạc Dạ bắt lại.
“Cô đúng là mãi mãi không học được cách nghe lời.”
“Buông mẹ tôi ra.”
Một tiếng hét non nớt đột nhiên vang lên bên tai Bạc Dạ, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu bé mặc đồ yếm đã lao tới, hung hăng đẩy anh một cái.
Bạc Dạ cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình kia, rốt cục nhớ tới mục đích anh đến tìm Đường Thi.
“Đường Thi, là ai cho cô lá gan dám lén lút sinh con của tôi?”
“Duy Duy không phải là con của anh, anh không xứng để cho tôi sinh con cho anh.”
Lần này Đường Thi thực sự sợ hãi, sự xuất hiện của Bạc Dạ hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, nếu như anh đến để cướp Duy Duy đi...
Cô thậm chí không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô không có Duy Duy, cho nên cô nhất định không được thừa nhận Duy Duy là con của anh.
Nhưng ai biết được, khi cô đang lo lắng đề phòng hành động của Bạc Dạ, Đường Duy đột nhiên nghiêng đầu đánh giá Bạc Dạ.
“Chú chính là ba của cháu sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...