Đường Thi cười, nhìn hai người đùa giỡn như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật may mắn quan hệ của bọn họ đã trở lại như trước, Tô Kỳ cũng không ráo riết truy hỏi bọn họ nữa, điều này giúp cô cảm thấy đôi phần yên tâm.
Nhưng khi nhớ về gã đàn ông cực kỳ giống Bạc Dạ kia, trong lòng Đường Thi luôn dấy lên một sự bất an nào đấy.
Tại sao… tại sao luôn cảm thấy có một nguy cơ nào đấy đang ẩn tàng?
Buổi tối hôm nay, khi Đường Thi và Đường Duy cùng nhau ngủ trên một chiếc giường với nhau, cô tắt đèn, Đường Duy lại chẳng chịu nằm xuống.
Đường Thi nghi hoặc hỏi con trai mình:
“Duy Duy, sao thế con?”
Đường Duy đang ngẫm nghĩ về một chuyện, đôi mày cau chặt, bất chợt liếc mắt nhìn một cái vậy mà lại có đôi chút giống với bộ dáng khi Bạc Dạ nhíu mày lúc làm việc.
Trong bóng đêm, ánh trăng tiêu điều ngoài cửa sổ làm nền cho cậu trai nhỏ, nửa bên mặt cậu đã gần như mang theo bóng dáng lạnh lẽo thấu xương của Bạc Dạ, qua một hồi lâu cậu mới hồi thần, nhìn về Đường Thi:
“Mẹ, con nghĩ là ba Bạc Dạ có khả năng là vẫn chưa chết.”
Đường Thi sửng sốt:
“Con nói là… Bạc Dạ có thể vẫn chưa chết?”
“Chuyện này có khả năng đấy ạ.”
Đường Duy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Chuyện là sự xuất hiện của ‘Bạc Dạ” này, làm con cảm thấy trên đời có quá nhiều chuyện trùng hợp đến đỗi thần kỳ.
Nên mới bắt đầu hy vọng viễn vông rằng ba mình chưa chết.”
Đúng vậy, một khi có được chút hy vọng nhỏ nhoi, nỗi tuyệt vọng ấy sẽ lại đâm chồi nên một đóa hoa của niềm mong mỏi thêm lần thứ hai, đó, chính là sự tham lam của lòng người.
Cũng giống như cô đã sáng tỏ biết bao lần rồi, với chuyện của Bạc Dạ đã tuyệt vọng biết bao lần rồi, vẫn bị khoảnh khắc cuối cùng khi anh thả mình nhảy xuống vách núi đen ấy làm mình cảm động.
Bởi vì bọn họ là người, một con người sờ sờ ở đấy, tốt đẹp hay xấu xa, yêu hay hận, đều sẽ mang đến những ảnh hưởng khác nhau.
Lòng người có thể bị bóp nát, bị giết chết, nhưng rồi cũng có thể… được cứu rỗi.
Đường Duy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi:
“Nếu ba Bạc Dạ không chết, mẹ ơi, mẹ sẽ đối xử với ba thế nào?”
Đường Thi bị câu hỏi này của Đường Duy đánh động vào lòng.
“Mẹ còn có thể ở chung với ba sao?”
Ánh mắt Đường Duy cuối cùng quay lại nhìn thẳng vào mẹ mình, đôi mắt bình lặng như nước.
Dù cho tuổi nhỏ, cậu cũng đã có sự từng trải của người trưởng thành.
Cậu hỏi ra được vấn đề này, cũng đã thoát ly khỏi phạm vi những điều mà ở tầm tuổi cậu nên băn khoăn.
Đường Thi cũng nhìn chăm chú mắt đối mắt với con trai minh y hệt thế hồi lâu, rồi mới nhẹ giọng đáp: “Thế thì chấm dứt.”
Thế thì chấm dứt, bốn chữ, chữ “dứt” còn đọng lại vô tận, nhưng tình yêu chẳng còn đủ đầy nữa.
Đường Thi nhìn thấy gương mặt giống hệt như Bạc Dạ của Đường Duy, bỗng dưng đỏ hốc mắt:
“Người đã chết rồi, thứ còn lại cũng chỉ là lòng nhung nhớ cố chấp của chúng ta mà thôi.”
“Nhưng nếu trên đời này thực sự có phép màu, Bạc Dạ trở lại một lần nữa, mẹ ngoài việc khấu đầu cảm tạ ông trời, cũng chẳng cầu mong gì khác nữa.”
Đường Thi cười với Đường Duy, nụ cười nhạt nhòa, toát lên hết thảy nỗi đau thương:
“Chúng ta khi ấy thật sự quá bất lực.
Mẹ thay ba bảo vệ nhà họ Bạc, chỉ hy vọng ba có thể trở về.
Con đường sau này, cũng giống như ba từng nói với mẹ: “Quên anh đi, sống cho tốt”.”
Giống như khi cô từng nhìn thấy một câu.
Trên đời này có hai loại tình cảm đẹp đẽ nhất, hoặc cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, hoặc quên lãng lẫn nhau trong biển cả cuộc đời.
Giữa bọn họ, là khoảng cách xa xôi vì cứu nhau lúc hoạn nạn, như một kiếm rạch cả bầu trời.
Vết thương thực sự tồn tại này tạo nên một quá khứ không cách nào quay lại sửa chữa.
Vậy thì khi đã kết thúc rồi thì chấm dứt hẳn đi, mờ mịt không rõ đến đây thôi.
Từ nay về sau hai người chúng ta đều tự bảo vệ lấy chính mình, không bao giờ gặp nhau nữa.
Đây là thứ mà Đường Thi nghĩ tới, cho cô và Bạc Dạ, ấy là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ mỉm cười, hiện ra một nụ cười mà ai nhìn cũng cảm thấy một nỗi đau thương:
“Đường Duy, mẹ mong khi con lớn lên không bao giờ trải qua sóng gió như mẹ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...