Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Bạc Dạ không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn An Mật, khiến cô ta cảm thấy mình hoàn toàn bị lột trần.

Cô ta cắn răng không chịu thừa nhận, Bạc Dạ cũng không tiếp tục ép hỏi, thậm chí An Mật cảm thấy Bạc Dạ chỉ tới đây để xem dáng vẻ hoảng sợ của cô ta, chứ không phải thật sự muốn đáp án.

Lúc Bạc Dạ rời đi, anh nở nụ cười sáng tỏ hòa lẫn chút lạnh lẽo, ánh mắt bí hiểm khiến An Mật chột dạ.

Chẳng lẽ Bạc Dạ… Bạc Dạ đã biết điều gì
Nửa tiếng sang, Lâm Từ đến sơn trang Hồng Mai đón An Mật, biểu cảm lạnh lùng máy móc giống hệt Bạc Dạ: “Cô Mật, tôi được lệnh của cậu Dạ đón cô ra ngoài.”
An Mật còn chưa kịp hoàn hồn, sau đó ánh mắt vui sướng: “Cái gì? Anh Dạ muốn đón tôi ra ngoài ư?”
Xem ra vừa rồi quả nhiên chỉ là thăm dò, muốn thử mình mà thôi.

Kết quả này chứng minh mình đã vượt qua thử thách của Bạc Dạ! Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của An Mật.

Mà Bạc Dạ muốn cô ta nghĩ như vậy.

Nhìn vẻ vui sướng của An Mật, Lâm Từ cảm thấy mình như người đứng ngoài cuộc.


Người phụ nữ này đã làm hại Đường Thi vô duyên vô cớ ngồi tù, đương nhiên cậu ta không có thiện cảm gì với cô ta.

Trên đường đi, An Mật rất vui sướng, liên tục nói: “Tôi biết ngay anh Dạ luyến tiếc tôi mà.

Anh Dạ chắc chắn tin tưởng tôi…” Cô ta đã nhận định Bạc Dạ vẫn chưa thay đổi, anh chỉ tạm thời bị Đường Thi mê hoặc, bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận nên mới đón mình ra ngoài.

Vẻ đắc ý trong mắt An Mật không hề che giấu.

Lúc đi ngang qua bà cụ Bạc, cô ta cố ý phát ra tiếng động.

Bà cụ đang cắt hoa quay sang, thấy Lâm Từ xách hành lý, còn An Mật thì được người hầu đẩy ra, không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Cô…” giọng bà Bạc già nua: “Cô làm gì vậy”
Nhìn bà cụ, An Mật thầm nghĩ tới bây giờ mụ già chết tiệt này còn mạnh miệng.


Lúc trước cô ta bị đánh trúng trán, bà già này chẳng buồn quan tâm mình, lúc nào cũng chỉ có tình nghĩa dối trá.

Bây giờ mình được ra ngoài, còn bà ta thì cứ chết ở chỗ này đi!
Cô ta âm thầm cười đắc ý, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ đáng thương.

Cô ta bị bà Bạc đe dọa nên không thể không nghe lời bà ta, mỗi ngày phải nghĩ đủ mọi cách lấy lòng bà ta, bây giờ cũng có ngày bà ta rơi vào khốn khó!
Vì thế, An Mật cẩn thận nói chuyện, ra vẻ bận tâm tới bà Bạc: “Bà nội… Anh Dạ phái người tới đón cháu, cho nne cháu mới…” Cô ta nói lấp lửng, nhưng sau đó lại hỏi thêm một cau:
“Chẳng lẽ anh Dạ không kêu người đón bà?”
Lời này chẳng khác nào tát vào mặt bà cụ.

Ngay cả An Mật cũng có thể ra ngoài, nhưng Bạc Dạ lại không buông tha cho bà nội.

Bà cụ Bạc tức giận xanh cả mặt, nhưng vẫn giữ thái độ bình thản trước mặt An Mật, chẳng qua giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Còn chưa, chắc là sắp rồi.

Cô ra ngoài chăm sóc cháu trai giúp tôi…”
An Mật thầm nghĩ bà đi chết đi, giả vờ giả vịt cái gì! Chắc cả đời Bạc Dạ sẽ không thèm quan tâm tới mụ già mắc dịch như bà đâu! Nhưng cô ta vẫn nói những lời giả tạo: “Vâng, bà nội, cháu chờ bà ra ngoài.”
An Mật quay đầu đi, cất tiếng cười sung sướng.

Bà Bạc muốn ra ngoài à? Nằm mơ đi thôi!
An Mật ngồi vào xe Lâm Từ, vẻ mặt kiêu ngạo ra lệnh cho cậu ta: “Cậu Dạ kêu anh tới đón tôi hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui