Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


“Con của An Mật là của anh.” Bạc Dạ lại ném một quả bom khiến Tô Kỳ như bị sét đánh, khó tin thì thào: “Anh nói gì?”
“Con của An Mật, là của anh.” Bạc Dạ nhắc lại lần nữa, sau đó giọng lạnh hơn: “Tiếc rằng nó lại họ Bạc.”
Tô Kỳ rất muốn hất ly rượu lên gương mặt kiêu ngạo của người đàn ông này.
“Anh nói thật sao?” Giọng Tô Kỳ run rẩy, thậm chí buột miệng nói cả tiếng Anh: “Chúa ơi, tôi thậm chí không biết thì ra cô ta đã mang thai.”
“Chúc mừng anh, cũng chúc mừng chính tôi.

Cô ta biết mình mang thai thì đã gài bẫy một đêm tình với tôi, khiến tôi cho rằng đó là con tôi.” Bạc Dạ không biết đang cười nhạo ai: “Tốt lắm, con anh lại mang họ tôi, không biết chúng ta ai đã cắm sừng ai.”
Nói ra cũng thật buồn cười, hai người họ lại bị An Mật xoay mòng mòng.
“Sao anh không xử lý cô ta?”
“Bởi vì chỉ dựa vào một mình An Mật thì không thể làm được đến mức đó.” Bạc Dạ cau mày: “Sau lưng cô ta còn có kẻ chủ mưu.

Tôi muốn dụ kẻ đó ra.”

“Chậc chậc.” Tô Kỳ lập tức đứng dậy: “Tôi muốn thăm con gái tôi.”
“Tiếc quá, con bé gọi tôi là ba.”.

Truyện Thám Hiểm
“Mẹ kiếp…” Tô Kỳ tiến lên túm cổ áo Bạc Dạ: “Tại sao anh không nói sớm với tôi? Hả? Tôi muốn dẫn con bé đi xét nghiệm ADN.”
“Nếu là thật thì sao?” Bạc Dạ nhìn thẳng vào mắt Tô Kỳ: “Nếu đúng là con gái anh, đúng là con của anh và An Mật thì anh định đối xử với con bé như thế nào?”
“Tôi…” Tô Kỳ ngây ngẩn cả người: “Đương nhiên… là…”
Nếu là con của An Mật thì anh còn có thể đối xử với nó thân thiết được như Đường Duy không? Anh có thể thân thiết với con của Đường Thi và Bạc Dạ, nhưng đối mặt với con của mình và An Mật, anh lại không thể bình tĩnh!
Tô Kỳ nắm chặt tay.

Thấy vậy, Bạc Dạ lập tức hiểu ngay: “Tôi đã biết.

Tôi tạm thời sẽ không nói cho Bạc Nhan biết chân tướng, chờ ngày nào đó anh nghĩ thoáng rồi lại đến đón con bé.”

Tô Kỳ suy sụp ngồi xuống: “Tại sao lại như vậy? Tôi cho rằng tôi và An Mật đã hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ!”
“Cái mà anh cho rằng cắt đứt quan hệ, chẳng qua chỉ là âm mưu của cô ta.”
Bạc Dạ nhìn dáng vẻ suy sụp của anh ta.

Có chuyện gì khiến người ta tổn thương hơn là biết mẹ của con mình lại là một ả độc phụ mưu mô thủ đoạn, không chuyện ác nào không làm? Anh ta nhất thời không có cách tiếp thụ đứa bé này, thậm chí… không muốn thừa nhận nó.
“Sao anh biết?” Tô Kỳ rót rượu cho mình: “An Mật dắt đứa bé tới nói đó là con anh, dựa theo lúc đó anh còn tin tưởng cô ta, chắc hẳn sẽ không nghi ngờ.”
Bạc Dạ cũng rót rượu cụng ly với anh ta: “Kẻ trong cuộc thì mê.

Đúng là tôi chưa từng nghi ngờ thân phận của Bạc Nhan, bởi vì một đêm tình mà An Mật gài bẫy khiến tôi hiểu nhầm tôi đã xảy ra quan hệ với cô ta, cho nên có con cũng không lạ.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng Diệp Kinh Đường, anh ấy đứng ngoài cuộc trong câu chuyện này, cho nên lập tức nhận ra Bạc Nhan rất giống anh.

Thế nên sau này tôi đã điều tra…”
Tô Kỳ buồn bực ôm đầu: “Xong đời.

Nếu Đường Thi biết tôi có con với An Mật thì chắc cả đời này tôi sẽ không có hy vọng.”
Ánh mắt Bạc Dạ thoáng chốc thay đổi, cao giọng kêu: “Anh còn dám tiếu tưởng Đường Thi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui