Đường Thi đồng ý lời thỉnh cầu của Khương Thích.
Sau đó Khương Thích dẫn Hàn Nhượng vui vẻ rời đi, vừa đi vừa hét lên: “Tớ nhất định sẽ khiến mọi người hiểu cậu! Mụ già như bà nội Bạc Dạ sẽ phải trả giá đắt!”
Đường Thi nắm chặt tay, nhớ lại cảnh bà Bạc tát Đường Duy hai cái tát.
Cô nhìn theo Khương Thích, thì thào: “Tôi chịu thiệt cũng không sao, tôi có thể chịu được, nhưng Đường Duy chịu thiệt, tôi nhất định… Sẽ đòi lại từng chút một!”
Hôm sau, Đường Thi xuất viện.
Giang Lăng phát hiện gần đây trạng thái tâm lý cua cô cũng chuyển biến tốt, bèn hỏi: “Gần đây cô gặp chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Chắc là Bạc Dạ không còn đáng ghét như trước kia.
Hồi đó anh ta chỉ biết châm chọc trào phúng, bây giờ lại như thay đổi tính cách, bảo vệ Đường Duy trước mặt mọi người.
Đường Thi mỉm cười: “Nghĩ thoáng một vài chuyện nên vui thôi.”
Giang Lăng lại bất bình thay Đường Thi: “Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ đánh trả hai cái bạt tai của bà nội Bạc Dạ.” Anh bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai còn oán giận: “Tức chết mất! Tiểu Duy Duy giống như con trai nuôi của tôi, hôm đó tôi thấy bà nội Bạc Dạ đụng vào thằng bé, tôi thật sự muốn đánh người! Nếu không phải bà ta đã già…”
“Cảm ơn anh, Giang Lăng.” Đường Thi an ủi anh ta, sau đó đưa mắt nhìn lên bầu trời: “Có những mối thù không phải chưa báo, chẳng qua là chưa tới lúc đó.” Chờ thời cơ chín muồi, cô nhất định sẽ đòi lại những món nợ đó.
Giang Lăng đưa Đường Thi đến cổng bệnh viện: “Sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Tâm lý của cô còn chưa ổn định, có gì nghĩ quẩn thì tôi sẽ kêu đám bạn bè là bác sĩ tâm lý của tôi khám cho cô, tán gẫu giúp đỡ cô.”
“Nếu mối thù trong lòng tôi mà khơi thông có thể từ bỏ thì tốt biết mấy.” Đường Thi cười hờ hững, không ai biết trong lòng cô đau đớn cỡ nào: “Trên thế giới này, chỉ có mình tôi cứu vớt được tôi.”
Giang Lăng rất đau lòng, nhưng chỉ có thể thở dài: “Được rồi, vậy thì cô nhớ bảo vệ bản thân.
Bình thường có rảnh thì kêu Đường Duy tới chơi với tôi.”
“Ừ, nhất định.”
Đường Thi nói lời cảm ơn và từ biệt Giang Lăng, lúc này Đường Duy mới vội vàng chạy ra khu nằm viện, mặt đầy mồ hôi: “Mẹ, sao mẹ đi nhanh vậy? Không chờ con gì cả.”
“Mẹ chờ con hai tiếng đấy.”
Lâm Từ nói muốn dẫn Đường Duy đi khám tổng quát.
Bởi vì cậu bé bị bà Bạc đánh nên sợ để lại di chứng.
Đường Thi không thể phản bác, vừa lúc cô cần làm thủ tục, bèn cho Lâm Từ dẫn Đường Duy rời đi.
Cô vẫn rất tín nhiệm Lâm Từ, năm đó cậu ta cũng là do cô đề bạt.
Nhưng cô không ngờ Lâm Từ lại không dẫn Đường Duy đi khám tổng quát mà dẫn cậu bé đi tìm Bạc Dạ, trong xe còn có Lam Minh và Diệp Kinh Đường.
Mấy người lên xe đi thẳng tới bệnh viện quân y, sau đó lợi dụng thủ đoạn của Lam Minh, lặng lẽ vận chuyển Tùng Tranh ra khỏi bệnh viện.
Đường Duy cài máy nghe trộm dưới cổ áo Tùng Tranh, hai tiếng sau mới trở về, thở hổn hển chạy đến bên cạnh Đường Duy.
“Con… Con chỉ xếp hàng nên đến chậm một chút thôi.” Đường Duy tiến lên nắm tay Đường Thi: “Được rồi, về nhà thôi.”
Đường Thi cười nắm tay Đường Duy: “Ừ, về nhà.”
Cái bóng sau lưng cô bị ánh chiều tà kéo dài.
Nhiều năm sau, Đường Duy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy.
Kể từ hôm đó, bánh răng vận mệnh bắt đầu quay lần thứ hai, mãi đến thật lâu về sau, người Tùng Lâm đều quỳ trước cửa nhà Đường Thi, cao giọng hô to, trời đất rung chuyển:
“Chào mừng cô cả đã về nhà!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...