Khương Thích đứng ra nói chuyện, mấy người ở trong phòng làm việc cũng trở nên hung hăng, nhất là Phương Phương, lúc đầu Đường Thi bị Phó Mộ Chung bắt nạt, cô ta không nói lời nào, đem một chai rượu đến nhà cậu ba nhà họ Phó, đập vào sau gáy anh ta một phát, như vậy mà còn phải sợ bà cụ Bạc sao?
"Có những người, đang ngồi xe lăn là tưởng cả thế giới đều mở đường cho cô ta, không quan tâm đến đạo đức gì nữa, tôi là kẻ yếu, tôi có lý!" Phương Phương trợn mắt lên, không ai có thể so với một người đã từng là phóng viên tin tức như cô ta, không chỉ độc miệng, còn có thể đổi trắng thành đen: "Có đúng không? Em gái xe lăn?"
"Ha ha ha! Cô còn đặt riêng một biệt danh cho cô ta sao? Em gái xe lăn?" Tiểu Nguyệt Lượng còn độc miệng hơn cả Tiểu Nguyệt Lượng, càng có tính đàn ông hơn một chút, dù sao cô ấy xuất thân từ gia đình quân nhân, nhìn thấy bà cụ Bạc thì chau mày lại: "Cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt sao? Một người thì đã cao tuổi rồi, một người thì cả người tàn tật, hợp lại xông vào để bắt nạt Đường Thi.
Thật là vô liêm sỉ nhất cái thiên hạ này mất.
Sao chúng ta lại phải nể mặt loại người như bọn họ?"
Đường Duy cười khanh khách: "Còn đem theo một đứa nhỏ sao, không chừng sau này còn có người khóc ăn vạ."
Mắt Bạc Nhan đỏ lên, nghe thấy Lục Khủng Long lắc đầu tiếp tục: "Ngay một đứa bé nhỏ như thế này cũng đem theo, phải nói là mấy người biết cách tận dụng, hay là nói mấy người lòng lang dạ sói đây?"
An Mật và bà cụ Bạc bị đồng nghiệp của Đường Thi nói mấy câu đến trắng bệch cả mặt, nhất là bà cụ Bạc, bởi vì Phương Phương nói quá nhanh, không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể nói mấy câu thô tục mắng người: "Cả miệng đều là phân! Không nhìn xem bản thân mình là cái thá gì! Cô có tư cách nói chuyện với tôi sao?"
Không ngờ Phương Phương càng đắc ý hơn, gãi gãi tai, ra vẻ không thèm quan tâm: "Ồ! Vừa nãy có người nói chuyện với tôi sao? Sao tôi lại không nghe thấy gì nhỉ? Tiếng chó kêu sao?"
"Cô đừng có bắt nạt người quá đáng!"
An Mật nói rồi rơi nước mắt: "Hôm nay chúng tôi chỉ là muốn bàn một chuyện, mấy người lại nói ra mấy lời quá phận như vậy, đúng là không biết quy tắc gì!"
"Quy tắc?"
Tiểu Nguyệt Lượng cười lớn: "Tôi không hiểu quy tắc, cũng không đến tay một người chen vào cuộc hôn nhân của người khác như cô dạy bảo."
An Mật cả đời này ghét nhất là bị người ta nhắc đến vấn đề ấy.
Thế nhưng không còn cách nào khác, người Bạc Dạ lấy là Đường Thi, cho dù cô ta có được trái tim của anh, thế nhưng cũng không thay đổi được sự thật rằng cô ta là người chen vào cuộc hôn nhân của họ.
"Cô có chuyện gì muốn tìm tôi?"
Đường Thi ngẩng đầu, ánh mắt trong như nước, dường như một màn cãi nhau này không hề liên quan đến cô.
Bộ dạng lạnh lùng lý trí như bây giờ của cô thật sự làm người khác không dám phỏng đoán.
So với người phụ nữ điên hay bị kích động trước đây, Đường Thi bây giờ trầm lặng hơn, càng làm An Mật không biết phải tấn công như thế nào.
Đúng...!Chỉ cần làm cô chọc giận bà cụ Bạc là được rồi, không sai...!
An Mật lau nước mắt, cố gắng tỏ ra vẻ dịu dàng phóng khoáng trước mặt bà cụ Bạc, nói với Đường Thi: "Mẹ nấu canh cho cô đúng không?"
Hả? Hóa ra là chuyện này.
Đường Thi nhếch môi cười: "Mẹ nào cơ? Mẹ của cô sao? Xin lỗi, mẹ của cô tôi không biết."
Những lời đơn giản như vậy lại như tát vào mặt An Mật, người An Mật nói là mẹ của Bạc Dạ, cô ta đắc ý, lên tiếng trước, gọi Sầm Tuệ Thu một tiếng mẹ, kết quả Đường Thi căn bản không để ý, hỏi ngược lại: "Mẹ nào cơ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...