Vẻ mặt cô bé kinh hãi lo sợ, sợ Đường Thi sẽ mất đi lý trí, lại càng sợ hãi chính mình… Chính mình sẽ bị người phụ nữ mỏng manh nhưng tính tình mạnh mẽ trước mặt nhắm tới.
Nhưng Đường Thi chỉ nhìn cô rồi cười: "Cháu đợi ở đây bao lâu rồi?"
Cô bé run rẩy: "Ba tiếng đồng hồ..."
Đường Thi cũng không thể tỏ ra quan tâm quá nhiều đến Bạc Nhan, cô chỉ có thể dùng lý trí để nói với bản thân mình rằng với ân oán giữa người lớn với nhau, đứa trẻ là vô tội.
Hiểu là như vậy nhưng khi nhìn thấy Bạc Nhan cô vẫn vô cùng tức giận.
"Sao cháu lại ở chỗ của cô? Cháu không đi tìm mẹ cháu sao?"
"Mẹ không cần cháu nữa..." Bạc Nhan vẫn trốn trong một góc chưa chịu đi ra, trong mắt hiện lên khát vọng nhưng cũng sợ hãi.
Đường Duy sẽ không có ánh mắt như vậy, bởi cô vô cùng yêu thương thằng bé.
Bạc Dạ liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng nói với Bạc Nhan: "Lại đây."
Bạc Nhan cho rằng Bạc Dạ sẽ trách phạt cô bé nên nước mắt không khỏi trào ra: "Ba, đừng mà...!Con biết con sai rồi, con… "
Rõ ràng cô bé không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng để bảo vệ bản thân khỏi bị những trận đòn roi nên cô bé đã hình thành thói quen thừa nhận lỗi lầm về mình.
Ngón tay của Đường Thi khẽ siết chặt.
Cô biết rằng đau lòng cho con gái của An Mật cũng chỉ tốn công tốn sức, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Nhan, cô không thể kìm lòng nổi.
Đứa bé sợ mẹ nó như vậy, lớn lên nhất định sẽ tạo thành bóng ma ám ảnh tâm lý.
Bạc Dạ lặp lại câu nói vừa rồi: "Lại đây."
Bạc Nhan run rẩy đi về phía trước: "Ba, đừng đánh con...!Con sẽ không xuất hiện trước mặt chị ấy..."
Cô bé khóc, sợ đến phát khóc, sắc mặt Bạc Dạ cũng thay đổi theo: "Ba có khi nào đánh con đâu?"
Bạc Nhan ôm lấy chính mình: "Mẹ cứ đánh con, còn lấy tàn thuốc lá dí vào người làm con bị bỏng.
Mẹ rất hung dữ, mẹ vốn không yêu thương con chút nào...!Ba cũng vậy, ba chưa bao giờ nhìn thẳng vào con...!Con biết mọi người đều không thích con...!Con xin lỗi mọi người, có được không? "
Nước mắt cô bé rơi lã chã, Bạc Dạ bị làm cho giật mình, đè giọng nói: "Ai...!Ai nói ba không thích con?"
Thực ra, Bạc Nhan vốn dĩ không phải con của Bạc Dạ, vậy nên anh mới bỏ mặc không quan tâm đến con bé.
Nhưng vì chưa lột trần hoàn toàn vẻ mặt xấu xa của An Mật nên anh vẫn để Bạc Nhan gọi anh bằng ba.
Suy cho cùng, Bạc Nhan vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Bạc Dạ cũng biết rằng đứa trẻ vô tội, nhưng tội lỗi của An Mật quá sâu, anh khó lòng có thể tách rời mối quan hệ đó được.
"Ba, ba gọi con qua không phải là muốn đánh con sao?"
Trên khuôn mặt gầy gò của cô bé còn lưu lại những giọt nước mắt: "Con xin lỗi, con không cố ý nghĩ xấu về ba như vậy, con xin lỗi..."
Cô bé sợ hãi nghĩ rằng mình lại nói gì sai, ba chữ “Con xin lỗi” đã trở thành thứ cứu cánh duy nhất của đứa bé.
Bạc Dạ không biết An Mật đã gieo rắc những suy nghĩ gì vào tâm trí Bạc Nhan, làm sao lại khiến một đứa trẻ lại trở thành bộ dạng như thế này.
Đường Thi hít sâu một hơi, cố gắng làm cho vẻ mặt bớt lạnh lùng: "Ba cháu không đánh cháu đâu, ba gọi cháu qua đây để bảo cháu vào ăn cùng cô thôi, đúng không nào?"
Bạc Dạ sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Đường Thi, lập tức tiếp lời, nói: "Ừ, cùng cô ăn cơm đi."
“Cám ơn cô, cô đúng là người tốt.” Bạc Nhan vốn đơn thuần, ai đối với cô bé tốt con bé sẽ vô cùng cảm kích.
Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn Đường Thi: “Cháu có thể gọi cô một tiếng chị được không?
Đường Thi cảm thấy trong lòng đau nhói: “ Cháu muốn gọi cô là gì cũng được."
“Chị có phải là mẹ của anh trai nhỏ không?” Bạc Nhan chủ động bưng bát canh cho Đường Thi, như thể cảm ơn cô đã nhận lời giúp đỡ cô bé.
Bạc Dạ ngồi bên cạnh, anh nhìn cô bé mà trong lòng đầy lo lắng, mặc dù cô bé không phải con ruột của anh, nhưng Bạc Nhan...!Cũng quá đáng thương rồi.
Tại sao lại như vậy?
"Ừ, chị là mẹ của anh Đường Duy."
Đường Thi biết rằng, chuyện náo loạn vừa rồi đã bị Bạc Nhan nhìn thấy cả.
Cô bé sợ hãi nhưng không dám nói gì, chỉ có thể núp trong bóng tối mà run rẩy nhìn bọn họ ầm ĩ.
"Tai của anh Đường Duy có sao không ạ?"
Bạc Nhan thận trọng nói từng câu, con bé sợ rằng sẽ khiến Đường Thi cảm thấy chán ghét: "Anh ấy...!Bị chảy rất nhiều máu."
Hai mắt Đường Thi đỏ bừng, bưng bát canh mà Bạc Nhan đưa cho cô, khóe miệng giật giật: "Không sao, chị tin Giang Lăng là bạn tốt của thằng bé."
“Hy vọng rằng anh trai nhỏ sẽ không sao.” Bạc Nhan rất hiếm khi gặp được người đối tốt với mình, hay là nói đúng hơn là cô bé luôn cố gắng để làm người khác vui vẻ, thoải mái trong lòng.
Đứa trẻ không hiểu nhiều chuyện nhưng cô bé lại hiểu rất rõ ràng rằng ai đối tốt với cô bé thì nhất định nó sẽ đối tốt lại người đó.
Bạc Nhan tiến lên, nhẹ nhàng xoa xoa lông mày Đường Thi: "Chị à, chị đừng quá lo lắng.
Em sẽ cho anh trai nhỏ mượn đôi tai này, anh trai nhỏ nhất định sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."
Nước mắt của Đường Thi liền trào ra, ngay cả Bạc Dạ bên cạnh cũng sửng sốt.
Giọng nói của Bạc Nhan còn non nớt, chỉ số thông minh EQ, IQ không nổi bật như Đường Duy, nhưng chỉ là một câu nói đơn giản thậm chí có phần ngây ngô của cô bé cũng khiến trong lòng hai người lớn cảm thấy không khỏi chua chát.
"Chị thay Đường Duy cảm ơn em."
Tâm trạng Đường Thi bình tĩnh lại một chút: "Ăn chút gì đi, em gầy quá."
"Nhìn chị cũng rất gầy." Bạc Nhan như cảm thấy được hơi ấm cuối cùng cũng trong cuộc đời.
Cô bé nhìn Đường Thi, trong lòng tràn đầy hy vọng cùng mong đợi: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không? Đợi ba em bê canh tới, chúng ta cùng nhau ăn."
Đường Thi không kìm lòng được, vươn tay sờ trán Bạc Nhan.
Bạc Dạ vốn tưởng rằng Đường Thi sẽ ghét những đứa trẻ quá mức ngoan ngoãn, yên lặng, nhưng anh lại không bao giờ nghĩ rằng cô có thể chấp nhận con bé.
Trái tim của những đứa trẻ là vật thuần khiết nhất thế gian, chỉ là lớn lên trưởng thành, chúng mới bị môi trường xung quanh và người lớn tô lên từng lớp từng lớp màu khác nhau.
Trái tim Đường Thi nóng rực, máu tươi đỏ hồng, cho nên Đường Duy cũng có một trái tim trong sáng.
Bạc Nhan đã bị An Mật biến thành bộ dạng dễ lo lắng và sợ hãi, khi lớn lên chắc chắn nội tâm sẽ càng trở nên u ám hơn.
Bạc Dạ không ngờ rằng như vậy, anh chỉ nghĩ An Mật cùng lắm cũng chỉ lấy anh ra để lừa dối đứa nhỏ nên cũng bỏ mặc cô ta.
Nhưng đứa trẻ...!Thực sự vô tội.
Giống như lúc ban đầu anh trút giận lên Đường Duy, sau đó liền tỉnh ngộ.
Nghe được lời nói của Bạc Nhan, Đường Thi trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Được."
Sau đó, Bạc Nhan cùng Đường Thi ăn canh do Sầm Tuệ Thu hầm.
Bạc Dạ dắt cô bé ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh ngồi xổm xuống, nói: "Lần sau ba mang canh tới, con cùng ăn với chị Thi Thi có được không nào "
“Vâng!” Cuối cùng, Bạc Dạ cũng có thể đối mặt với Bạc Nhan.
Chỉ cần trong mắt anh có con bé thì Bạc Nhan nhất định có thể làm được, rốt cục thì ba bé cũng không ghét con bé nữa.
Sau khi chào tạm biệt Bạc Dạ, tâm tình Bạc Nhan vui mừng, cô bé đi vào phòng của bà chủ.
Nhưng còn chưa kịp đi vào thì đã bị An Mật tóm lấy, người phụ nữ dí đầu cô bé vào tường mắng: "Vừa rồi mày dám đi ăn với Đường Thi? Đồ vong ân bội nghĩa này, mày đúng là đáng chết! Mày là cái đồ lòng lang dạ sói!”
Bạc Nhan muốn hét lên nhưng tiếng la hét ấy đột ngột dừng lại, cô bé càng hét lớn thì chỉ khiến mẹ nó càng ra tay nặng hơn.
Cô bé như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, bị kéo vào hiện thực lạnh lùng và tàn nhẫn, mẹ cô bé đang ngồi trên xe lăn không ngừng kéo, dứt tóc cô bé, nước mắt Bạc Nhan bỗng chảy khắp khuôn mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...