Cũng giống như bà cụ Bạc đã bị kích động ngày hôm nay.
Bạc Dạ hốt hoảng nhìn người bạn tốt của mình, anh bị Giang Lăng mạnh mẽ kéo đến phòng làm việc.
Sau đó Giang Lăng lấy ra mấy loại thuốc mỡ cầm máu, liếc nhìn vết thương trên cổ tay của Bạc Dạ rồi bắt đầu dùng nhíp và bông tẩm cồn giúp Bạc Dạ sát trùng.
"Có đau không? Vết thương sau lưng còn chưa lành, vậy mà còn tự cứa thêm một vết nữa."
Giang Lăng cau mày: "Anh học cái tính này từ ai vậy? Tự mình làm hại mình."
Bạc Dạ lắc đầu: "Tôi không còn cách nào khác, dưới tình huống đó tôi thực sự không thể làm gì khác được.
Không thể đối đầu lại với bà nội tôi, nhưng...!Tôi cũng phải bảo vệ hai mẹ con Đường Thi."
"Bà nội của anh thật quá đáng!"
Nhắc tới bà già này, giọng nói của Giang Lăng liền lạnh đi: "Quá đáng tới mức không thể chấp nhận được! Đến bệnh viện làm loạn cả lên! Dù sao Đường Duy cũng là con trai của anh, bà ta sao có thể nói ra tay là ra tay liền với thằng bé như vậy được!"
Bạc Dạ im lặng, để cho bạn mình tùy ý mắng chửi.
Sau khi xử lý vết thương xong, Giang Lăng mới thôi trách móc: "Quên đi, không chửi nữa, dù sao thì bà ta cũng không sống được mấy năm nữa đâu."
Bạc Dạ mỉm cười: "Sao anh lại kích động như vậy?"
"Tôi có thể không kích động sao?"
Giang Lăng vỗ bàn: "Tình huống lúc ấy nếu còn tiếp tục là xảy ra án mạng rồi đó! Nhìn mẹ con Đường Thi khốn khổ như thế rồi mà bà nội của anh còn đòi thêm một nhát dao nữa.
Quả thực không phải là con người!"
Bạc Dạ không phủ nhận, anh trầm giọng nói: "Tôi nghĩ tội lỗi của tôi càng nghiêm trọng hơn rồi."
Giang Lăng thấy Bạc Dạ có chút đáng thương, chỉ có thể đến vỗ vỗ vai anh: “Thôi, quên đi, tôi không nói nữa.
Trước tiên anh cứ lo chữa trị bệnh trầm cảm của Đường Thi xong đã, bằng không ngộ nhỡ một ngày nào đó cô ấy lại phải chịu kích thích, tới lúc đó khúc mắc trong lòng càng khó giải tỏa hơn.”
Bạc Dạ im lặng không phủ nhận, năm nay quả là một năm tồi tệ.
Rõ ràng là ngày Tết lớn, nhưng lại chẳng có một chút không khí đón Tết nào cả, thậm chí còn xuất hiện loại chuyện này...!Chuyện khiến cho trái tim người ta trở nên lạnh giá.
Vài giờ sau, có tin tức truyền đến rằng bà của Bạc Dạ đã tỉnh lại.
Giang Lăng hỏi Bạc Dạ có muốn gặp bà không.
Bạc Dạ như không nghe thấy, chỉ hỏi lại: "Đường Thi đã tỉnh chưa?"
“Vẫn chưa, tác dụng của thuốc an thần không nhanh hết như vậy.” Giang Lăng lại hỏi Bạc Dạ một lần nữa: “Không tới thăm bà nội anh sao?”
Vẻ mặt của Bạc Dạ chợt lạnh đi chỉ trong một giây, đặc biệt là ánh mắt của anh, Giang Lăng lập tức im miệng: "Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Tôi chỉ sợ đến lúc anh phải đi cùng bà nội anh.
Vậy chẳng phải Đường Thi sẽ chịu ấm ức sao?"
"Tôi sẽ không để những chuyện thế này xảy ra nữa."
Bạc Dạ đi theo Giang Lăng đến cửa phòng bệnh của Đường Thi, nhìn thấy cô tái nhợt, lặng lẽ nằm đó, lòng anh vô cùng đau đớn.
“Tôi đã mắc nợ quá nhiều rồi, tôi không thể để cô ấy tiếp tục thất vọng về tôi nữa.” Bạc Dạ lẩm bẩm một mình: “Có lẽ cô ấy cũng không mong đợi gì ở tôi, nhưng… Tôi không muốn để bản thân trở thành loại người giống như trong quá khứ."
Giang Lăng cảm thấy mối duyên giữa hai người họ thật quá đau khổ, người khác nhìn vào cũng phải lo lắng thay, thế nhưng anh ta cũng không biết nói gì để khuyên nhủ Bạc Dạ, chỉ có thể cùng Bạc Dạ chờ đợi.
"Được rồi, chúng ta ở đây chờ Đường Thi tỉnh lại, sau đó cùng cô ấy nói chuyện một chút, rồi đưa bà nội anh tới xin lỗi cô ấy."
Bạc Dạ rũ mắt xuống: "Xin lỗi cũng không đủ."
Không gì có thể đủ được.
Giang Lăng vỗ vai anh: "Bạc Dạ, tôi biết anh muốn bù đắp cho Đường Thi.
Nhưng bây giờ bà nội của anh ngoại trừ xin lỗi ra thì sẽ chẳng làm gì nữa đâu.
Tai của Đường Duy còn chưa chữa khỏi, đợi lúc thằng bé khá hơn rồi, Đường Thi cũng sẽ cảm thấy tốt hơn."
Bạc Dạ im lặng không đáp, anh đứng bên ngoài cửa phòng bệnh của Đường Thi, nhưng lại cảm thấy như cách xa cô cả ngàn vạn dặm, không có cách nào vượt qua.
Bà cụ Bạc tỉnh dậy, thấy bên cạnh giường bệnh chỉ có một mình An Mật, sắc mặt bà ấy lập tức thay đổi, An Mật thấy bà nội tức giận, sợ bà lại ngất đi bèn lên tiếng trấn an: “Bà nội, bà đừng giận nữa..."
"Bạc Dạ đâu?" Bà cụ Bạc nhìn thẳng vào mắt An Mật, hỏi: "Bạc Dạ ở đâu? Bà nội của nó đang nằm viện, vậy mà nó không thèm qua nhìn một chút!"
An Mật giả bộ dè dặt, nhưng kì thực cô ta muốn khơi lên lửa giận trong lòng bà cụ, cô ta đáp: "Anh Dạ...!Đi thăm người phụ nữ đó rồi.
Anh ấy không kịp qua thăm bà, bà cũng đừng buồn.
Anh Dạ chỉ là nhất thời bị người phụ nữ đó mê hoặc thôi."
Giọng điệu cô ta như vừa trách móc vừa tủi thân thay cho bà cụ Bạc: "Không sao đâu bà, con vẫn ở đây, bà ơi, con sẽ ở bên bà."
Bà cụ Bạc không để tâm đến câu nói sau, chỉ chú ý đến câu nói đầu tiên, điều này cứ văng vẳng trong tâm trí bà ấy.
Đứa cháu trai ngoan ngoãn của bà ấy lại đứng về phía người phụ nữ chết tiệt kia, thậm chí còn làm bà tức giận đến mức nhập viện, vậy mà cũng không thèm đến nhìn bà ấy một lần!
Bà cụ Bạc tức giận tới mức dường như không thể thốt nên lời: "Con đàn bà đáng chết đó!"
An Mật thấy kế ly gián của mình có hiệu quả, trong lòng mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ buồn bã: "Bà ơi, cứ đợi anh Dạ nghĩ thông suốt, sớm muộn gì anh ấy cũng hiểu ra gia đình mới là thứ quan trọng nhất."
Lúc này gương mặt của bà cụ Bạc mới tươi tỉnh lên một chút, bà ấy vỗ vỗ tay An Mật: "Vẫn chỉ có con mới biết nói ngọt."
An Mật lập tức lắc đầu, tỏ vẻ chân thành: "Không đâu, bà ơi, những lời này đều là những lời thật lòng của con.
Anh Dạ chỉ nhất thời sai lầm thôi, bà đừng giận anh ấy.
Anh ấy nhất định sẽ hiểu ra, anh ấy là cháu trai của bà cơ mà."
Dường như An Mật đang tỏ ra rất vất vả để duy trì hòa khí gia đình, bà cụ Bạc hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận rồi khẽ nói: “Đúng, con nói không sai, chỉ là nhất thời thôi.
Nó vẫn là cháu trai ngoan của bà."
Đường Thi sẽ không thể lừa Đường Dạ mãi như vậy được!
Sau đó, An Mật tiếp tục cùng bà cụ Bạc nói chuyện tán gẫu, rồi cô ta lại ân cần bưng canh gà cho bà uống, sắc mặt bà cụ Bạc dần tốt lên, nhìn chẳng giống người phải nằm viện chút nào.
Trái ngược lại, Đường Thi vẫn nằm trên giường bệnh, gương mặt càng lúc càng trắng bệch ra, thân hình gầy yếu không còn chút sức sống, Bạc Dạ thấy vậy vô cùng đau lòng.
“Em có thể ăn chút gì không?” Bạc Dạ cầm trên tay một chiếc bình giữ nhiệt: “Mẹ tôi đã hầm móng giò rồi, có rất nhiều protein đấy.
Mẹ nói em phải cố ăn để béo lên một chút.
Bây giờ em thực sự gầy quá.
Đường Thi, tôi sợ rằng em không thể chống đỡ được nữa."
Đường Thi bật cười, tiếng cười có phần trào phúng, mỉa mai, chỉ có đôi mắt là vẫn sắc lạnh như lưỡi dao: "Bạc Dạ, anh bớt nói nhảm những điều vô nghĩa để lừa gạt tôi đi."
Bạc Dạ im lặng, đặt bình giữ nhiệt sang một bên, trên cổ tay anh vẫn đang quấn băng gạc.
Đường Thi bất giác chạm vào mảnh băng trắng, cô chợt cảm thấy trong lòng đau nhói.
Ý thức của cô quay trở về cảnh tượng hỗn loạn ấy, Bạc Dạ đã cầm dao tự cứa vào cổ tay mình, anh đã lấy cái chết ra để uy hiếp.
Trái tim của Đường Thi như bị bóp nghẹt, nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt: "Bạc Dạ, đừng phí sức với tôi nữa.
Tôi không muốn động đến bất cứ thứ gì của nhà anh."
Bạc Dạ chỉ có thể thuận theo tính khí của Đường Thi: "Em cứ coi đây không phải đồ của nhà tôi đi, là Giang Lăng mang cho em, có được không?"
Đường Thi liếc nhìn góc phòng, Bạc Nhan đang co rúm lại ở đó, cô bé vẫn luôn ở đây nhưng không nói bất cứ điều gì, An Mật dường như đã quên mất sự tồn tại của cô bé, chỉ lo đi lấy lòng bà cụ Bạc nên đã để cô bé ở trong phòng của Đường Thi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...