Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo

Sáng hôm sau Hyun Woo đã qua phòng của Je Jae rất sớm, kết quả cô vẫn nằm nướng trên giuồng.
-Je Jae, dậy, dậy đi, trễ lắm rồi đó.-Hyun Woo liên tục lay lay người cô
-Ư, cho tôi ngủ 1 chút đi... còn sớm mà....-Je Jae ngáy ngủ nói, lấy chăn phủ lên người mình
-Biết mấy giờ chưa hả?Gần sáu giờ rồi đó == (vâng, sáu giờ là rất.... trễ, à quên, tg lấy giờ hehe cho nó dễ kiểm soát)
-Trời ơi, mới có sáu giờ sáng mà anh kêu tôi sớm vậy, không thức, tôi muốn ngủ.
-Nếu không thức, thì đừng mong tôi dẫn đi chơi.
-Trời ơi, đi chơi có cần đi sớm vậy không?Anh tính đi bắt ma à?
-Dậy, dậy, dậy...-anh kéo người cô ngồi dậy
-Từ từ, anh xuống dưới trước đi.-cô ngáy ngủ nói, quả thật mi mắt mở cũng không lên
-Nếu mười phút nữa không thấy em thì tôi đi làm, em cũng đừng kêu tôi chở đi chơi.-anh cảnh báo trước, sau đó ra khỏi phòng cô.

Hai tay cô vò tóc mình, đúng là muốn chết sớm với tên này mà, mới có sáu giờ sáng đã bắt cô thức dậy, đi chơi có cần phải sớm vậy không?Đi tìm ma chắc. Cô đi vào toilet mà mắt cũng không mở lên, làm VSCN xong liền tìm 1 bộ đồ thích hợp với bản thân, sau đó xuống nhà.
-Tôi xong rồi.-Je Jae mở miệng khi đi xuống cầu thang
Hyun Woo ngẩng đầu nhìn, cô mặc bộ váy màu trắng kiểu tằng xòe ngang đầu gối. Cổ áo là kiểu vuông, còn khoác chiếc áo ngoài mỏng màu đỏ không quá đậm, chân mang dài ống àu trắng, mái tóc được cô xõa ra, còn đội chiếc nón len màu đỏ, bên trái là 1 chiếc hoa nhỏ. Nhìn qua rất là cá tính và đáng yêu.
-Em rất đẹp.-Hyun Woo đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến lại gần cô nói
-Cảm ơn.-Je Jae gật đầu, lời anh nói cũng làm cô ngượng vậy
-Đi thôi, mình ra ngoài ăn sáng.
Hyun Woo nói sau đó dắt cô ra chiếc MayBach màu xanh dương dậm mui trần, nhấn ga chạy đi
-Em muốn ăn gì?-anh hỏi
-Gì cũng được.-cô đáp
-Ừa.
Hyun Woo cho xe dừng trước nhà hàng hạng A Seoul, xuống xe, anh d6ãn cô vào trong liền có sẵn bàn V.I.P cho anh.
-Thiếu gia, ngài dùng gì?-phục vụ kính cẩn nói
-Một chai rượu vang, và 2 phần bít-tết (tg không có giỏi tiếng anh huhu).-Hyun Woo đóng Menu lại đưa cho phục vụ nói
-Vâng, xin cậu đợi 1 lát.
Phục vụ lui xuống, 1 lúc sau đẩy xe thức ra, đặt chai rượu vang cùng 2 phần ăn lên bàn, rót rượu vào ly của cô và anh sau đó mở miệng.
-Xin mời.-nói xong đẩy xe lui xuống

-Em ăn đi.-Hyun Woo đẩy phần ăn trước mặt cô nói
-Ừm.
Je Jae đáp, sau đó cầm dao nĩa lên, đáng tiếc cô không phải người sành ăn, cắt thịt bò như cắt không khí, cắt hoài mà không được miếng nào vào miệng. Trong khi Hyun Woo rất nhẹ nhàng đã cắt xong miếng thịt bò trên dĩa, sau đó tự nhiên cầm dĩa của mình đưa cho cô, lấy dĩa của cô ình (trao đổi í mà)
-Em đừng trút giận vào miếng thịt bò nữa.-anh nhàn nhã nói
-Tại tôi không biết ăn theo kiểu phương Tây.-cô bất mãn nói, bộ cô muốn sao?
-Được rồi, em ăn đi.-anh nhấp môi ngụm rượu vang nói
Cô ăn không có 1 chút gì gọi là giữ phép, ăn mà nĩa cứ chạm vào dĩa làm vang lên tiếng leng keng lách cách, khiến mọi người xung quanh đều nhìn.
-Em lịch sự 1 chút đi.-Hyun Woo ho khan 1 tiếng nhắc nhở
-Ăn sáng mà cũng phải để ý để tứ sao?Như vậy sao mà ăn ngon miệng chứ, tôi ăn sao kệ tôi, miễn ngoan được rồi.-cô rất thoải mái trả lời, tiếp tục cách ăn của mình
Anh không nói gì chỉ phì cười.
Tiếng động cứ vang lên, khiến nhiều người không vui cứ nhìn qua bàn 2 người, đây dù gì cũng là khách sạn lớn nhất sang nhất Seoul mà, người khiếm nhã như cô lại có thể vào đây ăn sao?
-Thiếu gia, có vài vị khách yêu cầu cô đây đừng gây ra tiếng động nữa.-phục vụ kiêng dè nói, dù gì đây cũng là chủ tịch Shin của tập đoàn lớn nhất Seoul mà.

-Hửm?-anh bình thản uống ngụm rượu, mắt cũng không thèm nhìn phục vụ
-Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với họ.-phục vụ rất biết điều, liền đi chỗ khác nói với những vị khách kia
Hyun Woo đặt ly rượu xuống, nhã nhặn dùng khăn lau miệng mình. Hành động cùng cử chỉ cũng đủ biết anh là người trong giới thượng lưu thường xuyên dùng những bữa ăn hạng sang này
-Anh nghỉ ăn rồi sao?Còn nguyên miếng thịt bò kìa.-cô nói khi thấy trên dĩa ăn hình như anh chỉ cắt 1 mếing thịt bò nhỏ rồi nghỉ ăn
-Ừm, tôi chưa đói.-anh ưu nhã đáp
-Sao anh lãng phí quá vậy? Một phần ăn ở đây cả chục ngàn won đó.
-Vậy thì sao?
-Anh chỉ ăn có chút xíu mà bỏ, lãng phí quá đi.
Anh im lặng nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó trách cứ mình không hiểu sao anh lại cảm thấy vui, thấy cô hoàn toàn khác trước (là lúc anh í tỉnh dậy sau khi bị tai nạn xe á), cô không còn cáu gắt với anh nữa, anh lại cảm thấy vô cùng vui và hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui