Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo

Hai tiếng sau màu đỏ cuối cùng cũng chuyển sang xanh, anh nằm trên giường bệnh đẩy ra từ phòng phẩu thuật, khuôn mặt tái nhợt, miệng lắp đồ trợ oxi, quanh đầu quấn băng gạc trắng. Anh được đưa vào phòng bệnh V.I.P.
-Tình hình bệnh nhân rất kém, ý chí sinh tồn thấp dưới 50%, lại chấn thương ở đầu nên tích tụ máu bầm, tuy đã lấy ra nhưng có lẽ gây biến chứng.-bác sĩ từ tốn nói
-Biến chứng???-cả hai không hẹn mà lên tiếng, liếc nhìn anh đang nằm trên giường bệnh
-Đúng vậy, khi bệnh nhân tỉnh lại sẽ biết rõ, tôi nghĩ cả 2 nên động viên cậu ấy, tỉ số tỉnh lại rất thấp.-bác sĩ nói sau đó rời đi
Không lẽ là cô gây ra?Là cô đã tàn nhẫn khi nói ra câu. Cô đã gián tiếp gây nên sao???
-Shin Hyun Woo, anh mau dậy đi, tôi nói ghét anh, hận anh, chứ đâu muốn anh cứ nằm đây. Tối qua tôi nói lời đó là do kích động thôi, anh mau tỉnh lại đi, nếu không tỉnh tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.-cô đi đến lay lay nhẹ người anh, lúc này cô chỉ có thể nói vậy thôi
-Thiếu gia, cậu mau tỉnh lại đi, không phải cậu nói muốn gặp Je Jae sao?Cô ấy đây nè, may tỉnh lại đi.-Rim Hee cũng tiếp lời, nước mắt rưng rưng
Nhưng mà dù có làm thế nào, anh ngay cả 1 cử động cũng không có. Cứ nằm đó, không 1 động tĩnh.

...
Anh nằm trên giường bệnh cũng đã 1 tuần, tình trạng cũng không phát triển gì cả, cứ đà này sẽ không thể nào hồi phục được.
Cho nên, chị Rim Hee quyết định đưa anh trở về Hàn Quốc trị liệu. Nhưng mà lại muốn Je Jae đi theo, cô lưỡng lự không thôi. Rim Hee năn nỉ hết lời, cô mới đành gật đầu thuận theo.
Năm năm lại trở về Seoul, quá khứ của cô ở đó, nó cứ khắc in mãi.
Chuyến bay cất cánh, Je Jae cùng Rim Hee và Soo Jin ngồi trong máy bay riêng của Hyun Woo, anh nằm trong phòng nghĩ dưỡng, tình trạng cũng không có gì phát triển.
-Je Jae, cậu ổn chứ?-Soo Jin ngồi cạnh cô hỏi
-Ừ, ổn.-cô uể oải gật đầu, mấy ngày nay luôn ở trong bệnh viện chăm sóc anh nên sức khỏe có phần không tốt.
-Nhìn cậu xanh xao quá! Thật sự ổn chứ?-Soo Jin lo lắng nói
-Không sao mà.-cô cười trừ
-Vậy thì cậu nằm ngủ lấy sức đi.-Soo Jin nói
-Ừm.
Cô khẽ ngáp 1 cái, dựa đầu vào ghế, nhanh chóng thiếp đi, có lẽ cô quá mệt nên mới dễ ngủ như vậy.
...
Khi cô tỉnh lại đã đến Hàn Quốc, cô nằm trong 1 căn phòng, khá quen thuộc. Dựa nửa người vào giường, ánh mắt nhìn xung quanh.

Cánh cửa mở ra, bác Min từ tốn cầm ly sữa bước vào, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, nói
-Tiểu thư, cô tỉnh rồi. Tôi có pha sữa, cô uống đi.
-Bác Min???-cô ngờ nghệch nói
-Cô khó hiểu cũng đúng, hai tiếng trước đã đến Seoul, vì thấy cô còn ngủ nên Rim Hee bảo tôi đừng làm phiền.-Bác Min giải thích
-Vậy còn Hyun Woo?-cô chực nhớ hỏi
-Thiếu gia đang được bác sĩ riêng chăm sóc phòng bên cạnh, cô đang ở phòng của mình.
-Phòng của cháu sao???
-Đúng vậy, năm năm trước, ngày mà cô tỉnh lại, thiếu gia đã thiết kế căn phòng này dành riêng cho cô, cho cô mau hồi phục sức khỏe, nhưng đáng tiếc cô không quan tâm, còn chưa ở được lâu thì đã cùng bạn cô bỏ đi.
-...
-Thiếu gia rất quan tâm cô, khi cô rời xa cậu ấy, cậu ấy đã rất đau khổ, thường xuyên tìm rượu giải sầu, bác Min nhìn thấy cũng đau lòng. Căn phòng này là do cậu ấy tự thiết kế, cô xem mọi thứ đều chu đáo, dành riêng cho cô. Cậu ấy còn kêu người trồng 1 vườn hoa oải hương ở hoa viên dành riêng cho cô.

Lời nói của bác Min chính là làm cô từ cứng rắn chuyển sang mềm yếu. Anh tốt với cô đến vậy sao? Nhưng mà cách đối xử của anh dành cho cô, cô không thể nào tha thứ được.
-Tiểu thư, tôi có thể hiểu, thiếu gia yêu cô là thật lòng, rất thật lòng là khác, cô đừng đối xử tệ với cậu ấy nữa.-bác Min khuyên nhủ
-Bác Min, cháu... cháu...-lúc này đây, cô thật sự không biết nói gì hơn
-Được rồi, bác Min không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi đi.-bác Min nói, đặt ly sữa lên bàn sau đó rời khỏi phòng.
Cô thu chân mình lại, hai tay ôm chân mình, úp mặt vào giữa hai đầu gối, nước mắt thi nhau chảy. Là cô sai hay sao?Là năm năm trước, cô không nên suy nghĩ ngu xuẩn phải không?Là cô không nên dùng những lời tàn độc đó với anh hay sao? Là lỗi của cô sao? Là cô gây ra hết hả?
Cuộc đời này, bất công quá, anh làm cô đau khổ, nhưng chính cô lại làm mình tuyệt vọng, làm mình đi vào con đường cụt không lối thoát. Chẳng lẽ cô luôn phải gắn liền với anh, bị anh trói buộc sao?
Khóc 1 lúc lâu mới lau khô nước mắt, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi sang phòng anh đang nghĩ dưỡng.Zing Blog


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui