Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo
-Là em sao Je Jae-người đó ngạc nhiên hỏi
-Anh…anh Dong…Hwa…sao…-tôi chợt lắp bắp nói không nên lời
-Là em thật à,lâu rồi không gặp.-anh Dong Hwa mỉm cười ấm áp nói
-Ừm,chào anh.-tôi cúi đầu nói
-Hai năm không gặp em khỏe không?-anh Dong Hwa hỏi han
-Dạ cũng khỏe,còn anh-tôi cười hỏi
-Anh cũng vậy,hai năm nay em sống tốt không?-anh Dong Hwa hỏi tiếp
-Cũng…bình thường.-tôi đáp,nói là bình thường nhưng quả thật hai năm qua tôi không “bình thường” chút nào cả,từ lúc anh bỏ tôi đi,tôi như con ngốc,cười nhiều hơn,khóc ít hơn,ăn nhiều hơn và độ “điên” nặng hơn nữa nhưng ai nói tôi điên tôi chấp nhận bởi chỉ có điên tôi mới quên đi những vết cắt đau trong tim tôi,mới quên đi anh ấy và sống tiếp
-Ừ,em….không có gì cả.-anh Dong Hwa định nói gì đó nhưng lại thôi
-Ừ.-tôi gật đầu
Bỗng dưng không khí im lặng hẳn,tôi với anh Dong Hwa chẳng nói gì thêm,có lẽ chẳng có gì nói cả,hai năm trước có lẽ chúng tôi là người yêu nhưng bây giờ chúng tôi là bạn hay nói đúng hơn là hai người xa lạ.
-Dong Hwa là em hả?Sao lại xuống đây?-chị Rae Ah đi vào hỏi
-À em xin băng cá nhân ấy mà.-Dong Hwa đáp
-Ừ,còn em Je Jae,em bị gì sao?-chị Rae Ah hỏi khi thấy tôi
-Dạ không có ạ,thôi em về lớp chào chị Rae Ah,chào anh Dong Hwa.-tôi nói rồi cúi chào hai người chạy nhanh đi,có lẽ tôi không thể tiếp tục nhìn anh ấy nữa,tôi đang cố quên anh ấy cố xóa anh ấy ra khỏi cuộc đời tôi,tôi không muốn gặp lại anh ấy nữa
-Dong Hwa,Dong Hwa,em đang nghĩ gì mà ngây ra thế?-chị Rea Ah gọi khi thấy Dong Hwa cứ đứng tần ngần
-À không có gì cả,cảm ơn chị.-Dong Hwa cười nói rồi cầm miếng băng cá nhân bỏ đi trước
-Chuyện gì thế nhỉ?Bọn trẻ giờ khó hiểu thật.-chị Rae Ah lắc đầu
Sau khi “chạy trốn” anh Dong Hwa,tôi ngồi xuống băng ghế gần đó,nước mắt chợt trào ra,tại sao lại để tôi gặp lại anh ấy chứ?Tôi đã từng hứa rằng sẽ không khóc vì anh ấy nữa,cũng sẽ không đau khi gặp lại anh nữa,hai năm trước tôi đã rất đau tưởng chừng hai năm sau sẽ hết nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng không thể bởi tôi đã quá yêu anh
-Tại sao chứ?Mình không muốn chút nào cả.-tôi nói trong nước mắt
……………………………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...