Hơn ba tháng này, cô toàn tâm toàn ý chỉ muốn cho Hân Nhi biết về cha của mình, cô chìm nghỉm trong tình yêu ngọt ngào, quên đi chuyện sau khi ở cùng với anh, sau khi cho Hân Nhi biết anh, và tất cả sự việc có thể phát triển tiếp tục.
"Lăng, anh cho em thời gian chuẩn bị là một tuần lễ, tuần sau anh sẽ tự mình đến đón em và Hân Nhi đi Đài Loan, đến lúc đó anh hi vọng em sẽ không khiến anh thất vọng ." Anh kiên trì giữ quyết định của mình, anh muốn mang Hân Nhi đi, cũng càng muốn mang cô đi.
Không có cô, tất cả đều vô nghĩa, cho nên quyết định này không sai!
"Một tuần lễ? Thế thì quá nhanh rồi, em nên nói với cha như thế nào đây? Còn anh hai nữa. . . . . ."
"Chuyện này cứ để anh lo. Hiện tại anh về khách sạn trước, sáng sớm ngày mai anh sẽ đi qua chơi với Hân Nhi, thuận tiện nói chuyện với cha em." Anh muốn tự mình nói rõ quan hệ của mình và Hân Nhi với cha Hắc, hơn nữa tự thông báo quyết định của mình ."Với cả bên phía của anh hai em cũng vậy, anh sẽ tìm cơ hội đề cập với anh ấy." Bên phía Hắc Tuấn thì giải quyết khá dễ.
Nhắc tới cha, Hắc Tương Lăng hơi sợ hãi lắc đầu mãnh liệt."Không được! Phía cha em không thể nói, như vậy là tùy tiện quá mức ——"
Mặc dù sự ra đời của Hân Nhi khiến cha thất vọng với cô, nhưng cha vẫn hi vọng cô có thể cùng thừa kế sự nghiệp nhà họ Hắc với anh hai, với lại cha cũng đang chầm chậm tiếp nhận Hân Nhi.
Nhưng bây giờ Lôi Thiệu Đình lại yêu cầu Hân Nhi và cô phải rời khỏi Tokyo, thế thì cô phải mở miệng với cha như thế nào đây chứ?
"Vì phải có Hân Nhi và em, sáng sớm ngày mai anh sẽ đi gặp cha em." Anh muốn dũng cảm đối mặt với trưởng bối, mà cô phải lựa chọn giữa sự nghiệp của mình và tình."Anh về trước đây, ngày mai gặp, nói tiếng ngủ ngon Hân Nhi hộ anh, hôn nó thay anh."
Đi đến, anh ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh của cô nói.
Nụ hôn này không có nhiệt tình, chỉ đơn thuần khẽ hôn một cái.
Sau đó buông cô ra, anh cao lớn kiên quyết lập tức xoay người, đi những bước chân thật lớn, rời khỏi biệt viện tinh xảo mà xinh đẹp.
Lôi Thiệu Đình trở về khách sạn, tỉnh táo suy nghĩ về tương lai của bọn họ một chút, một đêm này, anh nằm trên giường nhưng hoàn toàn không thể ngủ say.
Mà Hắc Tương Lăng cũng thế, đối với sự cố ý quyết định lại bá đạo của Lôi Thiệu Đình, còn có vẻ mặt phức tạp khó giải lúc rời đi của anh, cũng làm cho cô nhức đầu.
Nằm ở bên cạnh con gái, cô đã mấy lần dậy vuốt ve trán của con gái xem nhiệt độ, đến khi xác định Hân Nhi không phát sốt lại nữa, cô mới thoáng thở phào một cái.
Nhìn trần nhà, cô vẫn phiền não theo những lời nói của Lôi Thiệu Đình, không chớp mắt cho đến khi trời sáng, cuối cùng cô không chịu được mỏi mệt nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ đi vào mộng đẹp.
************
"Hư, Hân Nhi ngoan, nhanh dậy đi nào. Hân Nhi để ba ôm, chúng ta đi ăn điểm tâm trước, sau khi ăn điểm tâm xong ba sẽ cùng Hân Nhi đến phòng chơi xếp gỗ có được hay không?"
"Được, ba ôm ôm."
"Đúng rồi, ba mua bữa ăn sáng tới đây, Hân Nhi ăn điểm tâm xong còn phải ngoan ngoãn uống thuốc mới được đó."
"Hân Nhi sẽ ngoan ngoãn uống thuốc."
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô như nghe thấy Hân Nhi đang nói chuyện với ai đó.
Hắc Tương Lăng đang mơ màng nằm ở trên giường, nỗ lực mở mí mắt của mình ra, cái bóng một lớn một nhỏ mơ hồ dần dần hiện ra trước mắt.
Khi cô vất vả thoát khỏi mơ màng tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy thì cửa phòng đã đóng, mà Hân Nhi vốn đang ngủ bên cạnh cũng không thấy bóng người.
Hân Nhi đâu rồi?
Lúc này vẫn còn sớm, người vũ vẫn chưa đến mới đúng, vậy người nào mang Hân Nhi đi chứ?
Vội vàng xuống giường, chộp một cái áo khoác ngủ mặc lên, Hắc Tương Lăng không nhìn bộ dáng tóc tai xốc xếch của mình, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
"Hân Nhi?" Trong phòng khách không có ai, cô chạy đến phòng ăn."Hân ——"
Tiếng gọi con gái đột nhiên ngừng lại. Không ngờ vừa vào đến trong nhà ăn, đập vào mắt cô lại là bóng dáng Lôi Thiệu Đình!
Anh ôm con gái đang muốn ngồi lên ghế, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, có sandwich đơn giản, sữa tươi cùng với cà phê.
"Hân Nhi, xem ra chúng ta đã đánh thức mẹ rồi." Ngẩng đầu nhìn người đang ở cửa, vẻ mặt Hắc Tương Lăng kinh ngạc, cô khoác lên áo ngủ sáng sớm, bộ dáng này thật mê người."Bã xã, chào buổi sáng."
Nhẹ nhàng đặt con gái vào ghế ngồi chuyên dụng xong, anh tự nhiên đi tới, kéo cô vào trong ngực, ấn một nụ hôn chào buổi sáng lên.
Anh gọi cô là cái gì?
Hình như vừa rồi cô nghe anh gọi cô là. . . . . . bà xã?
"Bà xã, bất kể lúc nào em đều rất đẹp." Vừa hôn xong, tiếng Lôi Thiệu Đình khàn khàn vang lên bên tai cô, tay của anh say sưa vuốt ve cổ mảnh khảnh của cô, ngón tay dài quấn lấy sợi tóc xốc xếch của cô."Tối hôm qua một mình anh vẫn không ngủ được, rất muốn ôm em ngủ đó ——"
Anh tiết lộ cho cô biết khát vọng trong nội tâm của mình.
Sau kinh nghiệm khiếp sợ tối hôm qua, cũng sau khi tình yêu của trái tim mình trải qua một đêm, anh phát giác mình đã lập tức yêu ngạc nhiên mà Hắc Tương Lăng mang đến cho — một con gái bảo bối khả ái.
Điều này có nghĩa là anh sẽ danh chính ngôn thuận khiến cô trở thành người phụ nữ riêng của mình, anh sắp có được cô, anh sắp có quyền sống chung một chỗ với cô và con gái.
"Đợi. . . . . . Đợi chút." Bàn tay nhỏ bé ngăn cách giữa áo, chống đỡ lồng ngực cứng rắn của anh, tâm tình của anh biến chuyển lớn như vậy, khiến Hắc Tương Lăng nhất thời chưa thể thích ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...