Thủ Phụ Sủng Thê


Trấn Nam vương phủ được xây dựng tại Côn Minh, nơi được mệnh danh là Xuân Thành, khi biên giới Vân Nam vừa vào đông, Thẩm Nguyên bình an sinh được một nữ nhi, toàn bộ quá trình sinh con cũng không có gì trắc trở.
Ngày sinh nữ nhi, Lục Chi Quân vẫn đang duyệt binh trong quân doanh của Nhĩ Hải Vệ, còn Thẩm Nguyên thì ở trên giường La Hán của thiên điện, vừa nói chuyện với Lục Dung về chuyện gia đình, vừa dệt áo nhỏ cho đứa con không rõ giới tính trong bụng.
Thẩm Nguyên chảy nước ối sớm hơn mấy ngày so với ngày dự kiến của y sư, Giang Phong thân là hữu trưởng sử của vương phủ lập tức phái người nhanh chóng bẩm báo tin tức nàng sắp sinh đến quân doanh.
Quân doanh của Nhĩ Hải Vệ cách Trấn Nam vương phủ một khoảng, hơn nữa khu vực của phủ Vân Nam vốn lớn hơn kinh thành hơn hai mươi lần, ngoại trừ Nhĩ Hải Vệ, biên giới Vân Nam còn có Tả vệ, Hữu vệ, Hậu vệ, Lâm An vệ, Đại lý vệ và hơn mười quân doanh vệ sở.

Tuy nhiên, Lục Chi Quân kịp thời trở về vương phủ trước khi nữ nhi chào đời.
Lúc Thẩm Nguyên sinh đứa bé này còn suôn sẻ hơn khi nàng sinh Sóc ca nhi, nhưng cơ thể của nàng lại yếu hơn một chút, sau khi hài tử chào đời, nàng vẫn mê man mấy canh giờ.
Sau khi Thẩm Nguyên tỉnh lại, trước trán đã được Huệ Trúc buộc một vải có hoa văn phúc lộc.

Khi nàng giãy dụa muốn ngồi dậy thì Lục Chi Quân đỡ nàng dậy.
Nam nhân vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế bành bên cạnh giường, bộ duệ tát[1] đỏ rực mà hắn đi quân doanh để kiểm tra, vẫn chưa thay ra, gương mặt của Lục Chi Quân vốn đã cao và sâu, lại mặc y phục có hoa văn hung hãn như vậy, khí thế cả người hơi sắc bén.
Nhưng khi hắn đối xử với thê tử yếu đuối của mình lại đặc biệt cẩn thận và trân trọng.
Thẩm Nguyên dựa vào gối mềm, nghĩ đến tên của Sóc ca nhi đã do nàng tự đặt, tên của nữ nhi nên để Lục Chi Quân tự đặt vậy.
“Quý Khanh, tên nữ nhi chúng ta, chàng tự đặt đi.”
Thẩm Nguyên dịu dàng nói, rồi đỡ lấy nữ nhi thơm thơm, mềm mại từ trong ngực nhũ nương, ánh mắt mang theo nụ cười ngưng mắt nhìn đứa bé.
Lục Chi Quân im lặng nhìn hai mẹ con, sau khi trầm mặc một lát, mới trầm giọng mở miệng nói: “Nàng thích hồ điệp, gọi con bé là Mộ Điệp đi.”
“Mộ Điệp.”
Thẩm Nguyên đọc lại tên do Lục Chi Quân đặt cho nữ nhi.
Cái tên này rất dễ nghe.
Chỉ là, sao lại biến thành nàng thích bướm hả?
Thế không phải Lục Chi Quân có sở thích với những loài sinh vật như bướm sao? Chỉ vì vậy mà nàng mới dựa theo sở thích của hắn, thường cài trâm hồ điệp, hoa văn trên cổ áo, váy mặt ngựa cũng bị hồ điệp chiếm ưu thế.
Sau khi Thẩm Nguyên đưa nữ nhi trong lòng cho Lục Chi Quân ôm, nàng không hỏi nam nhân quá nhiều tại sao.
Nhớ tới kiếp này, lúc trước còn chưa đến Thẩm gia ở kinh thành, Thẩm Nguyên thấy những con bướm màu lam của Đường phủ đặc biệt sinh động, xinh đẹp, liền cầm bút vẽ mấy kiểu hoa văn, sau khi trên đường đi thuyền đến kinh thành, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền thêu hai cái trên chiếc khăn trắng hai bên để giết thời gian.
Lần đầu tiên nàng thăm dò thái độ của Lục Chi Quân đối với nàng, chính là dùng một chiếc có thêu hồ điệp trên đó.
Lần thứ hai thăm dò, cũng là cố tình làm rơi khăn hồ điệp trên ghế bành của Vinh Yến Đường công phủ.
Chẳng lẽ, chính vì lý do này nên Lục Chi Quân mới cho rằng nàng thích hồ điệp chăng?
Nhưng lúc trước rõ ràng nàng đã hỏi hắn, Lục Chi Quân đã từng nói, hắn thích hồ điệp mà.
Cũng may cái tên Mộ Điệp này, cũng rất dễ nghe.

Thẩm Nguyên quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.
Nàng chỉ hy vọng, con bướm nhỏ của nàng và Lục Chi Quân có thể bình an lớn lên, nhất định phải khỏe mạnh, đừng nhu nhược như cơ thể nàng.
Sau khi Thẩm Nguyên hết ở cử, cơ thể hoàn toàn hồi phục lại sau khi nghỉ ngơi, thì đã là đầu xuân.
Sau khi nàng nghe nói Cao Hạc Châu trở thành Thủ phụ nội các, chính vụ trong tay lập tức trở nên phức tạp rất nhiều, dù sao tính tình của Uất Trì Tĩnh cường thế hơn tiểu hoàng đế lúc trước rất nhiều, hắn ta cũng là một đế vương đa nghi lãnh khốc.
Cho nên, sau khi Cao Hạc Châu làm người phụ trợ hoàng đế, vừa không thể đạt được quyền thế và địa vị như Lục Chi Quân lúc còn nắm quyền, khi đưa ra quyết định cũng khó tránh khỏi sẽ bị ràng buộc, vừa lao tâm vừa lao lực.
Điều này không phải vì năng lực của Cao Hạc Châu không đủ.
Mà là vì, khi Lục Chi Quân làm Thủ phụ, cục diện của triều đình của Kỳ triều đã ổn định mọi mặt, dù sao thân phận của hắn cũng là ngoại thích, Hoàng đế tuổi còn nhỏ, công thêm rất nhiều điều kiện, khiến cho quyền thế của hắn có thể áp đảo Lục bộ, có thể nói là quyền nghiêng về vua và dân.
Nhưng tình hình mà Cao Hạc Châu đối mặt lại hoàn toàn khác, trong triều đình, tân đế còn có cựu thần từ nước Yên tới, thái độ của Hoàng đế đối với những đại thần này cũng khó tránh khỏi sẽ thân thiết hơn một chút.
Thẩm Nguyên nghe nói, Đường Vũ Lâm vào Lễ bộ, làm thị lang chánh tam phẩm.
Khi Đường Văn Bân viết thư từ Dương Châu, đặc biệt hài lòng với con đường làm quan thuận lợi của vị trưởng tử này, thế nhưng hôn sự của Đường Vũ Lâm vẫn không có tung tích gì.
Người ta nói rằng lập gia đình trước, sau đó mới lập nghiệp.
Hôn sự của Đường Vũ Lâm vẫn luôn là vấn đề được cữu cữu quan tâm.
Cao phu nhân cũng gửi một phong thư đến Vân Nam, trong thư nói, Cao Hạc Châu nhiều lần muốn từ quan vì bệnh, cùng lắm thì làm người giàu có nhàn rỗi.
Cao phu nhân lại khuyên hắn, vì hôn sự của nữ nhi nên cũng phải làm thêm vài năm nữa.
Cao Hạc Châu suy nghĩ một chút, cho dù lúc còn trẻ có phóng túng, ngang ngược như thế nào, khi gần đến tuổi trung niên, suy nghĩ đầu tiên đương nhiên chính là mấy đứa con của hắn, nên không đề xuất chuyện từ quan với Cao phu nhân nữa.
Tuy nói quyền thế của Thủ phụ nội các không còn hùng mạnh như trước, nhưng địa vị của Cao Hạc Châu trong triều cũng rất có danh giá, hơn nữa bối cảnh sau lưng hắn còn có một Quảng Ninh Hầu phủ.
Cho nên, mấy nhi tử của Cao Hạc Châu, kể cả thứ tử, đều có cơ hội vào Quốc Tử Giám học.
Tin tức Lưu Viễn hầu Đỗ gia kia, Thẩm Nguyên cũng biết một chút.
Uất Trì Tĩnh đã đăng cơ gần nửa năm, thế nhưng hậu cung vẫn bỏ trống, cũng không nạp bất kỳ phi tần nào, nhưng được sự ủng hộ từ Đỗ gia Lưu Viễn Hầu phủ và văn thần thế gia thân thiết với Hầu phủ.
Trong thư mà Trăn Trăn gửi cho Thẩm Nguyên nói, nàng ấy đã đồng ý sự thỉnh cầu của Đỗ gia, còn có Uất Trì Tĩnh đã nhiều lần, hết lần này đến lần khác năn nỉ rằng nàng sắp vào cung làm hoàng hậu.
Trong thư nàng ấy không nói rõ, nhưng Thẩm Nguyên vẫn mơ hồ đoán được Lưu Viễn Hầu và Vệ thị nhất định đã hòa giải rất nhiều trong quan hệ giữa Hoàng đế và Trăn Trăn.
Đôi phu thê này, sự phù phiếm và nịnh nọt trong xương của họ, khó mà có thể sửa được.
Thẩm Nguyên biết Trăn Trăn thích Uất Trì Tĩnh, chỉ là hơi lo lắng không biết mình sẽ đối phó như thế nào trong hậu cung, nhưng nửa năm nay, nàng ấy cũng đã hòa hợp với Đỗ gia ở trong kinh thành.
Vệ thị thân là mẫu thân của nàng ấy, cũng sẽ nói cho Trăn Trăn biết về những quy tắc khó hiểu đằng sau thế gia trong kinh thành.
Ngay cả khi Đỗ gia áy náy với Trăn Trăn, nhưng họ vẫn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẫu tộc cường đại của nàng ấy trong kinh.
Trời mùa xuân, gió ấm áp dễ chịu.
Thẩm Nguyên bây giờ, đã thay đổi thân phận Thủ phụ phu nhân.
Thân phận hiện tại của nàng đã khác trước, nếu chỉ là thê tử của Lục Chi Quân, vương phi của Trấn Nam vương, thế thì nàng vẫn sẽ bị hạn chế làm mọi việc.

Nhưng thân phận trưởng công chúa của nàng lại đại diện cho hoàng gia.
Thân là con cháu hoàng thất, đương nhiên sẽ vì Kỳ triều mà đóng góp.
Phủ Vân Nam mấy chục năm trước, người Hán trong lãnh thổ không có nhiều lắm, số lượng thư viện chỉ lác đác vài trường, mấy năm gần đây, mặc dù số lượng thư viện tăng lên, nhưng trường học ở các châu và trường học ở các phủ vẫn chưa được thành lập, không bằng Đại Kỳ còn lại trong Bố chính sứ ty.
Sau khi cơ thể của Thẩm Nguyên hồi phục lại, nàng đã đến các thư viện nổi tiếng ở biên giới Vân Nam cùng các học quan trong vùng chư hầu, đồng thời tiếp xúc với chưởng viện của những thư viện này, còn giúp Lục Chi Quân chú ý một vài học sinh ưu tú.
Lúc trước, nàng đã đến thư viện Ngũ Hoa, thư viện Tượng Sơn, thư viện Dung Thành và thư viện Long Ngâm, hôm nay nàng đến thư viện Ngọc Bình ở Thạch Bình.

Vào mùa xuân ở Vân Nam, phong cảnh xung quanh thật đẹp và cảm động.
Mặc dù Côn Minh quanh năm như mùa xuân, nhưng vào ban ngày, thời tiết vẫn có chút âm u và lạnh lẽo.
Dương chưởng viện của thư viện Ngọc Bình cung kính nói với Thẩm Nguyên: “Phu tử của thư viện chọn kinh văn từ “Tứ thư”, cũng có thể dạy các học sinh Ngũ Ngôn Luật Thi, các học trò nhỏ trong thư viện Ngọc Bình, chỉ cần biết Chưởng Lục Vận là được.”
Thẩm Nguyên gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Ừm, không được bỏ sót sách sử, nội dung trong “Xuân Thu”, “Tả truyện”, “Công Dương”, “Cốc Lương”, cũng có thể cho phu tử dạy cho các học sinh.”
Dương chưởng viện gật gật đầu như tán thưởng, vừa định tiếp tục nói chuyện với trưởng công chúa điện hạ, lại nghe thấy ngoài cửa sổ dài vang lên tiếng ồn ào.
Ngay lập tức, đó là âm thanh lạnh lẽo của lưỡi dao sắc bén.
Người hầu của Trấn Nam vương phủ quát lớn: “Lui hết ra sau! Dám can đảm rình rập trưởng công chúa điện hạ qua ngói minh à, giết chết bất luận tội!”
Thẩm Nguyên không khỏi nhướng mày, khó hiểu hỏi Dương chưởng viện: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Không phải các học sinh nên nghe phu tử giảng kinh nghĩa vào lúc này sao?”
Dương chưởng viện lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ trả lời: “Hồi trưởng công chúa điện hạ, những học sinh này đều là người bản địa ở biên giới Vân Nam, chưa từng đến nơi khác, cũng chưa từng nhìn thấy thế giới.

Biết được… Biết được trưởng công chúa điện hạ đến đây, tất nhiên là muốn nhìn một chút, cái gì gọi là phong thái của thiên gia…”
Nghe xong, gương mặt của Thẩm Nguyên hơi dãn ra, trả lời: “Vậy ta không làm phiền ở đây nữa.”
“Cung tiễn trưởng công chúa điện hạ.”
Sau khi Thẩm Nguyên ra khỏi gian phòng thì đã thấy mặc dù có người hầu ngăn cản, nhưng đám thư sinh thiếu niên kia cho dù bị ngăn cản bởi trường đao phát ra ánh sáng, nhưng vẫn không chịu rời khỏi nơi này.
Mặt khác, Thẩm Nguyên mặc một bộ áo giao lĩnh ngắn cổ dệt hoa, bên ngoài có thêu hình con khổng tước màu lam đang dùng móng hướng vào hoa sen và bươm bướm, dưới thân là váy mặt ngựa màu trắng xếp tầng.
Mặc dù không phải là áo cúc quý phái, nhưng lại càng tôn lên khí chất cổ điển, nhã nhặn lịch sự của mỹ nhân, đôi mắt thanh tú như cỏ Chi Lan của Thẩm Nguyên, cũng lộ ra khí chất của người có tri thức.
Da trắng hơn tuyết, búi tóc như mây, khí chất độc đáo, vẻ mặt thỉnh thoảng lộ ra cũng ẩn chứa vẻ mệt mỏi.
Khí chất như vậy chín chắn hơn thiếu nữ bình thường một chút, phụ nhân xinh đẹp vừa bước qua tuổi hai mươi năm, thực sự là người tình trong mộng của các thư sinh thiếu niên này.
Sau khi Dương chưởng viện đi ra, không khỏi lấy khóe tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.
Người ta hay nói Trấn Nam vương cực kỳ sủng ái trưởng công chúa điện hạ, thậm chí có chút sợ hãi, trưởng công chúa điện hạ có thân phận tôn quý, lại là đại mỹ nhân tài mạo song toàn.
Từ nơi kinh thành xa xôi đến nơi này, tóm lại sẽ làm cho những tiểu tử lông lá này nghĩ đến.
Bởi vì nghe thấy tin đồn từ thư viện khác, cho nên Dương chưởng viện đã từng ra lệnh cấm, không cho bất kỳ học sinh nào rình rập sự xuất hiện của trưởng công chúa.

Nhưng không ngờ những tiểu tử lông lá này, dù có chết, cũng phải đến đây, nhìn vẻ đẹp của trưởng công chúa điện hạ.
Huyền Vũ điện.
Sau khi Lục Chi Quân nghị luận xong chuyện với các hạ thần, Giang Phong đã kể cho hắn nghe tất cả các sự kiện gần đây trong các học viện khác nhau.

Thậm chí còn có mấy bài thơ tình mà các thư sinh nọ viết cho Thẩm Nguyên, tuy rằng nội dung rất ẩn ý, nhưng bất cứ ai có đầu óc đều có thể biết họ viết cho ai.
Sau khi Giang Phong đặt một xấp giấy lên bàn.
Hắn nhìn thấy chuỗi hạt châu trước trán Lục Chi Quân khẽ chạm vài cái, trong đôi mắt phượng lạnh lùng càng thêm lạnh lẽo.
“Đọc.”
Lục Chi Quân trầm giọng ra lệnh xong, Giang Phong liền tùy ý lấy một trang giấy, sau khi liếc mắt một cái, liền bất đắc dĩ nói: “Vương gia… Cái này… Cái này so với thư của đại biểu ca Đường gia còn chua hơn, thuộc hạ thật sự không đọc nổi.”
Lục Chi Quân liếc Giang Phong một cái.
Giang Phong lại nói: “Lá sau còn chua hơn lá trước…”
Đúng lúc này, xá nhân trình một cây kích Song Nguyệt Họa[2] mà thợ thủ công vừa chế tạo xong.
Cây kích Song Nguyệt Họa này, còn được gọi là Kích Phương Thiên Họa, là một loại binh khí có lực sát thương cực mạnh, võ tướng bình thường sẽ không dùng được loại binh khí này, nó là một bài kiểm tra thể lực của người sử dụng.
Tuy nhiên, hắn ta nhìn thấy xá nhân mặc dù thân thể cường tráng, nhưng rõ ràng không thể cầm được cái chuôi màu đen bằng sắt của cây trường kích này.
Khi Lục Chi Quân vươn tay phải ra, lại rất thoải mái tiếp nhận nó mà không cần tốn sức.
Có tiểu quốc đang gây sự và gây rối ở biên giới, hơn nữa sự việc này càng trở nên nghiêm trọng, Lục Chi Quân quyết tâm dẫn quân đích thân đến đó một chuyến, tiêu diệt sự kiêu ngạo của tiểu quốc kia.
Giang Phong cảm thấy, có lẽ là vì trong lòng Lục Chi Quân vốn đã tức giận, nên mũi nhọn của trường kích cũng tràn ngập một tia hung tợn.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí của toàn bộ đại điện Huyền Vũ trở nên ngột ngạt, tràn ngập sát ý sắp bị giết.
Lục Chi Quân mặc chương phục màu tối trang trọng, khí thế cường thế và âm trầm, mặc dù chưa nói một lời, nhưng trong lòng Giang Phong đã lên kế họach.
Hắn ta phải giải quyết hết chuyện thư sinh bên ngoài trước khi vương gia hồi phủ.
Nói cho cùng, trưởng công chúa chính là như thế này ở trong kinh thành, tuy rằng đã lập gia đình, nhưng vẫn sẽ bị nam nhân bên cạnh nhớ nhung.
Năm ngày sau, Lục Chi Quân chiến thắng trở về.
Thẩm Nguyên vừa lúc trở về phủ từ thư viện Hoa Mai, vừa vào nội điện, liền thấy Lục Chi Quân cũng đã trở về.
Nam nhân mặc tẩm y bằng vải sa tanh màu đen, hẳn là vừa tắm xong, khi đi về phía nàng, Thẩm Nguyên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mùi hương bồ kết thơm ngát trên người hắn, nhiệt độ cơ thể của Lục Chi Quân cũng cao hơn bình thường một chút.
Thật ra, Thẩm Nguyên đã luôn muốn biết, Lục Chi Quân khi còn trẻ là như thế nào, hắn trước mặt nàng hẳn là có chút khí chất khi còn trẻ.
Chính là sự thù địch mờ mịt mà các võ tướng mang theo, cùng cảm giác áp chế không giận tự uy.
Thẩm Nguyên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện với hắn, Lục Chi Quân không nói gì, liền dùng cánh tay dài rắn chắc ôm lấy eo nàng, đôi môi vốn lạnh lẽo khi phủ lên cánh môi nàng, cũng ấm hơn bình thường.
Hắn cọ hai môi nàng, khàn giọng hỏi: “Nhớ ta không?”
Hỏi xong, lại không cho Thẩm Nguyên có cơ hội trả lời.
Khi hắn lại ngậm nửa môi dưới của nàng, Thẩm Nguyên cũng nhớ rõ tất cả những lời dặn dò trước đó của hắn.
Nàng nhớ mình phải nhón chân, còn nhớ rõ phải vịn thắt lưng hắn, vì sợ bàn tay to của hắn lại rơi xuống, sẽ khiến nàng vô cùng xấu hổ.
“Muốn chưa?”

Lục Chi Quân lại hỏi thêm một lần nữa, rồi hôn lên môi nàng một cách mạnh mẽ.
Giọng của Thẩm Nguyên đã trở nên mềm mại, chỉ lúng túng trả lời: “Muốn…”
Khi bị nam nhân khom lưng ôm ngang người phía sau, Thẩm Nguyên biết tối nay nhất định nàng không thể trốn thoát được rồi, Lục Chi Quân đang ở tuổi cường tráng, nhưng đã tịch mịch gần một năm.
“Quý Khanh… Ta vẫn chưa tắm… Chàng chờ ta một lát được không, ta hôm nay ở bên ngoài…”
Giọng của Lục Chi Quân càng lúc càng thô bạo hơn, coi như bình tĩnh hỏi: “Muốn tắm à?”
Qua lớp tẩm y của hắn, Thẩm Nguyên cũng có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn bên trong.
“Vậy thì đi tắm trước.”
Dứt lời, Lục Chi Quân không thả Thẩm Nguyên xuống đất, mà vẫn ôm nàng vào lòng như ôm mèo con, trực tiếp đi về phía Thiên điện nơi có hồ nước.
Ánh trăng bao la.
Giường Bạt Bộ ngàn cơ đang đong đưa cọt kẹt cọt kẹt, cho đến khi trong nội điện, tiếng khóc của nữ tử càng lúc càng yếu ớt và đáng thương, Lục Chi Quân mới khàn giọng, gọi nước.
Mái tóc dài dày của Thẩm Nguyên buông xõa, nhưng gương mặt mảnh mai lại hàm chứa chút uất ức, sau khi nam nhân cẩn thận tắm cho nàng, nàng vẫn chọn đưa lưng về phía hắn.
Cho dù hắn dùng bàn tay to nhẹ nhàng khều khều vai nàng thì nàng vẫn thờ ơ, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Lục Chi Quân trước đó đã yêu cầu cổ vương của biên giới Vân Nam nghiên cứu, chế tạo ra một loại mật cổ, nếu cổ này trồng trong cơ thể của nam tử thì không thể khiến nữ tử sinh con trong vòng ba năm, còn có thể phá lệ hùng tráng khi hành lễ Chu Công[3].
[3] Lễ Chu Công: thường dùng để chỉ các cặp vợ chồng ở chung phòng, giao hợp và quan hệ tình dục, và là một tục ngữ của Trung Quốc cho các mối quan hệ tình dục.
Nghe nói, Lục Chi Quân không muốn cái chức năng thứ hai.
Đó là do cổ vương kia vì muốn lấy lòng hắn mà đã thêm vào một loại mật cổ.
Thẩm Nguyên hôm nay, thật sự muốn hận chết tên cổ vương kia, Lục Chi Quân căn bản đâu cần mấy thứ đó, hơn nữa có cái cổ như vậy, cuộc sống sau này sẽ chỉ có mình nàng chịu.
“Đừng tức giận nữa, đêm nay sẽ không bắt nạt nàng nữa đâu.”
Sau khi Lục Chi Quân trầm giọng nói, hắn vẫn quay người mỹ nhân đang giận hờn ra trước mặt, khiến nàng có thể đối mặt với hắn.
Thẩm Nguyên đưa tay nhéo nhéo cánh tay trái của hắn, ngữ điệu không tốt nói: “Chàng về sau, ít luyện quyền đi, đã đủ cường tráng rồi… Còn mạnh mẽ nữa… Giống như trâu ấy, lúc mặc áo sẫm màu đội mũ phương sĩ, không dễ nhìn…”
Giọng của Lục Chi Quân chứa đựng sự dung túng bất lực: “Cường tráng một chút không tốt sao? Hiện tại dù sao cũng không phải là văn thần nữa, có khi còn tự mình ra biên giới đánh giặc.”
Thẩm Nguyên nghe xong, liền nghĩ tới hồi nãy, khi nàng cảm thấy khí chất lạnh lùng trên người Lục Chi Quân đặc biệt nặng nề, nam nhân chỉ thản nhiên trả lời nàng vài chữ: “Giết vài người.”
Sau khi vừa nói những lời này ra, trong lòng Thẩm Nguyên vẫn hơi sợ hãi, Lục Chi Quân cũng không nhìn ra cảm xúc của nàng.
Nàng đương nhiên biết Lục Chi Quân là người hiếm có, dùng văn để trị quốc, dùng võ có thể làm yên ổn các bang của hạ thần, nhưng trong lòng nàng, nàng vẫn thích hắn nhất, là khi hắn trong dáng vẻ của Vân tiên sinh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên thẳng thắn nói: “Ta không thích.”
Dứt lời, liền muốn xoay người ngủ một mình.
Đôi mắt phượng thâm thúy của Lục Chi Quân khẽ nheo lại, hắn cũng hiểu những tâm tư nhỏ nhặt của Thẩm Nguyên, hắn hơi có ý trừng phạt nắm lấy vành tai nhỏ bé của thê tử, thấp giọng hỏi: “Trước đây nàng nói thích ta, mà sao ta cứ cảm thấy nàng thích Vân tiên sinh thế?”
[1] Duệ tát: loại y phục dành cho cẩm y vệ do hoàng đế khai quốc Minh Triều Chu Nguyên Chương – Chu Trọng Bát sáng lập ra để bảo vệ mình.

Vì vậy phải được vua ban mới được mặc không là chém bay đầu nha.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui