Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy


"Nha, đây không phải là Xảo Nhi sao? Sao vẫn còn ăn mặc trang điểm như nhà hoàn thế? Các tỷ muội đều trông cậy vào ngươi lên làm chủ tử, trở về giúp đỡ chúng ta đấy".
Xảo Nhi vừa mới tìm một nơi vắng vẻ để lười biếng, liền có hai nữ tử trang điểm kiểu nha hoàn đi về phía nàng.

Xảo Nhi trước kia ở cùng với hai nhà hoàn này, nhưng Xảo Nhi tâm cao khí ngạo, tự nhiên không tránh được có chút mạnh miệng trước mặt họ.
Đặc biệt là đoạn thời gian Tô Nhược Uyển sắp sửa xuất giá, Xảo Nhi cảm thấy mình cũng sắp trở thành chủ tử nên hành động như một chủ tử, ở trước mặt hai nha hoàn này diễu võ dương oai.
Hai nha hoàn này đối với Xảo Nhi oán hận sâu sắc, mới vừa rồi các nàng cũng ở tiền sảnh, biết tâm nguyện làm chủ tử của Xảo Nhi không thành, hiện tại bọn họ đặc biệt tới đây xem trò cười của Xảo Nhi.
Thấy hai người che mặt cười châm biếm, Xảo Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn định xoay người rời đi, ai ngờ hai nha hoàn kia lại không chịu buông tha, còn chặn đường nàng.
"Ơ kìa ngươi đừng đi nha, tuy rằng tam tiểu thư không đồng ý cho ngươi trở thành thiếp thất của thủ phụ đại nhân, nhưng chúng ta đều rất xem trọng ngươi, ngươi cùng đừng làm cho chúng ta thất vọng nha".
Hai nha hoàn trước mặt tuy nói vậy, nhưng trên mặt đều là vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Mà Xảo Nhi lại cố tình không chịu thua, sự chế giễu của hai người càng khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng.

Chỉ thấy nàng đẩy một người đứng trước mặt mình, thần sắc càng trở nên hung ác.
"Nạp thiếp hay không cũng không phải là việc tiểu thư có thể quyết định, các ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ gả cho thủ phụ đại nhân".
Lời này chẳng qua là nói trước mặt hai nhà hoàn này thôi, thật ra trong lòng Xảo Nhi biết nếu không có sự đồng ý của chủ mẫu, cho dù nàng nghĩ mọi cách để thông đồng với thủ phụ cũng không có được danh phận.
"Ồ? Một khi đã như vậy, chúng ta chúc mừng ngươi trước".
Hai người tựa hồ đã xem đủ trò cười của Xảo Nhi, nói xong liền quay người rời đi.

Nhưng tiếng cười trào phúng lại như cũ không ngừng truyền đến bên tai Xảo Nhi, khiến nàng thẹn quá hoá giận, cả người đều tức đến run lên.
"Nói đến Tam muội muội kia của ta thật đúng là ngu xuẩn, nàng là một con gà mái không biết đẻ trứng, ngày sau chắc chắn sẽ thất sủng, hiện giờ lại không biết tính toán sớm một chút, cho một nha hoàn đáng tin làm thiếp của thủ phụ, về sau cũng có thể giúp đỡ nàng một phen".
Tô Cẩm Ca không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Xảo Nhi, chỉ thấy nàng lắc đầu tiếc nuối.

Mà Xảo Nhi đang khó chịu vì bị nhục nhã, nghe Tô Cẩm Ca nói xong nàng giống như tìm được tri kỷ, hai mắt sáng ngời quay sang nhìn về phía Tô Cẩm Ca.
"Đại tiểu thư nói đúng, lần này tam tiểu thư thật sự hồ đồ rồi".

"Nha, lúc trước nếu là ta cùng thủ phụ thành thân, ta nhất định sẽ đề cử ngươi cho thủ phụ đầu tiên, đến lúc đó ta và ngươi hai người hợp lực, nhất định là có thể nắm chắc trái tim của thủ phụ".
Nói tới đây, Tô Cẩm Ca lặng lẽ liếc nhìn Xảo Nhi một cái, thấy trên mặt Xảo Nhi quả nhiên hiện lên vẻ không cam lòng, nàng mới tiếp tục nói: "Thật đáng tiếc, Tam muội muội đã trở thành thủ phụ phu nhân, cho dù ta muốn tiến cử ngươi cho thủ phụ cũng là hữu tâm vô lực".
Nói đến đây ánh mắt Xảo Nhi dần dần ảm đạm, nhưng rất nhanh nàng lại như nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Ca.
"Không! Đại tiểu thư, người vẫn còn cơ hội, từ xưa đến nay đều là tỷ muội cùng nhau phụng dưỡng một chồng, huống hồ tam tiểu thư thân thể yếu ớt, chỉ cần người cũng gả cho thủ phụ đại nhân, vị trí thủ phụ phu nhân sớm hay muộn cũng là của người".
"Ngươi nói cũng không tồi, bất quá ta có thể tiếp cận thủ phụ đại nhân hay không còn phụ thuộc vào ngươi".
Tô Cẩm Ca sớm đã nhìn ra Xảo Nhi không phải là người an phận, cả ngày nghĩ đến việc leo lên cành cao, nhất định sẽ không dụng tâm thay nàng làm việc.

Lần trước nương nàng định đem Xảo Nhi bên người Tô Nhược Uyển đổi đi, vẫn là nàng ngăn lại.
Nàng muốn lợi dụng nguyện vọng trèo lên cành cao của Xảo Nhi, như thế mới có thể làm Xảo Nhi tuỳ ý nàng sử dụng.
Quả nhiên lời này vừa mới nói xong, Xảo Nhi liền nháy mắt hiểu ý của nàng, chỉ thấy Xảo Nhi lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm Ca tỏ lòng trung thành.
"Đại tiểu thư yên tâm, nô tỳ về sau mặc cho người sai phái".
"Như vậy ta yên tâm rồi.

Chỉ cần ta gả cho thủ phụ, nhất định là sẽ không quên ngươi".
Tô Cẩm Ca cũng không từ bỏ ý niệm gả cho Tiêu Tuần, lúc trước khi Tiêu Tuần học ở trong phủ, cha nàng tạo nhiều cơ hội cho nàng cùng Tiêu Tuần ở chung.

Nhưng lúc đó nàng căn bản chướng mắt Tiêu Tuần, cảm thấy uổng cho một túi da đẹp, hắn chỉ là một thư sinh nghèo, hoàn toàn không xứng với nàng.
Ai ngờ chỉ mới vài năm Tiêu Tuần đã trở thành thủ phụ.

Quan trọng hơn là Tô Nhược Uyển thế nhưng lại gả cho Tiêu Tuần, từ trước đến nay nàng luôn cảm thấy Tô Nhược Uyển không lên được mặt bàn, hiện giờ Tô Nhược Uyển đoạt mất hôn phu của nàng, nàng nhất định là muốn cướp về.
Mà nha đầu Xảo Nhi này có chút thông minh nhưng cũng không nhiều lắm, thấy mình mới dăm ba câu đã khiến Xảo Nhi đối với nàng mang ơn đội nghĩa, Tô Cẩm Ca trong lòng không khỏi khịt mũi coi thường, cười nhạo Xảo Nhi si tâm vọng tưởng.
"Được rồi, ngươi trở về trước đi, đừng để cho ai phát hiện".
Không lâu sau khi thấy bốn bề vắng lặng, Tô Cẩm Ca mới vẫy tay đuổi Xảo Nhi đi.
......
Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần ở phủ thượng thư ăn cơm xong liền trở về phủ thủ phụ, hai người đang chuẩn bị xuống xe ngựa thì thấy một nam tử đứng ngoài cửa.


Tô Nhược Uyển biết nam tử này, hắn cũng là học trò của cha nàng, lúc trước cùng Tiêu Tuần tham gia khoa cử, nàng với hắn cũng coi như là từng có vài lần gặp gỡ.
"Trong khoảng thời gian này ta không ở kinh thành, không nghĩ tới Tiêu huynh đã thành thân.

Không kịp trở về uống rượu mừng Tiêu huynh, mong huynh đừng trách".
Thấy Tiêu Tuần xuống xe ngựa nam tử liền lập tức tươi cười tiến lên.

Mà lúc này Tiêu Tuần đúng lúc đỡ Tô Nhược Uyển xuống xe, nhìn thấy người bước ra là Tô Nhược Uyển, nam tử trực tiếp sững sờ tại chỗ.
"Tiêu huynh...!cưới chính là Tam tiểu thư?"
Nam tử tên là Kỳ Chiêu, giống Tiêu Tuần đều là môn sinh yêu thích của Tô thượng thư, ngày thường trừ bỏ Tiêu Tuần, hắn chính là người đến phủ thượng thư nhiều nhất.

Cũng tại khi đó hắn liền đối với Tô Nhược Uyển vừa gặp đã thương, bất quá hắn tương đối nội liễm, vẫn luôn không dám biểu lộ cõi lòng.
Sau khi làm quan hắn không phải không nghĩ đến chuyện cầu hôn, nhưng mỗi lần ông trời đều giống như cùng hắn đối nghịch.

Không phải nửa đường bị chó cắn thì chính là giữa chừng có công chuyện cần xử lý.
Lần trước hắn vốn đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải đến phủ thượng thư cầu hôn, ai ngờ bệ hạ lại phái hắn đi phía Nam thị sát.

Đây chính là cơ hội tốt để bộc lộ tài nàng trước mặt bệ hạ, vì thế việc cầu hôn liền bị gác lại.
Lần này trở về hắn cũng chỉ nghe nói Tiêu Tuần cưới nữ nhi của lão sư.

Bất quá theo ý của hắn, với thân phận hiện giờ của Tiêu Tuần hẳn là phải cưới đích nữ.

Cho nên hắn mới yên tâm đến chúc mừng Tiêu Tuần, nhưng hiện giờ phát hiện người xuống xe ngựa lại là Tô Nhược Uyển, đặc biệt là khi thấy hai người nắm tay nhau, Kỳ Chiêu đột nhiên cảm thấy lồng ngực nổi lên một trận đau đớn.
"Kỳ huynh gọi sai rồi, bây giờ phải gọi là tẩu tử mới đúng".
Không biết là cố ý hay vô tình, Tiêu Tuần lại ghé sát vào Tô Nhược Uyển bên cạnh, thấy sắc mặt Kỳ Chiêu trắng bệch hắn mới cong khoé môi: "Ta và ngươi cũng đã lâu không gặp, nếu hôm nay tới, không bằng vào trong phủ ngồi một lát".

"Được..."
Vẻ mặt Kỳ Chiêu đờ đẫn, cả người giống như rối gỗ giật dây, cứng đờ đi theo Tiêu Tuần vào phủ.

Sau khi ngồi xuống tiền sảnh, hắn liền vô thức nhìn về phía Tô Nhược Uyển, ngay cả nha hoàn rót trà cho hắn cũng không có phản ứng.
"Kỳ huynh? Ngươi thân thể không khoẻ sao?"
Cuối cùng vẫn là giọng nói của Tiêu Tuần truyền đến hắn mới ý thức được chính mình thất thố, lập tức thu hồi ánh mắt, chắp tay với Tiêu Tuần: "Mấy ngày nay ta ngày đêm vội vã hồi kinh, không nghỉ ngơi tốt.

Khiến Tiêu huynh chê cười rồi".
Khi nói, Kỳ Chiêu lại không nhịn được liếc nhìn Tô Nhược Uyển một cái.

Từ phía Nam trở về người mình tâm tâm niệm niệm cũng đã gả cho người, trong lúc nhất thời Kỳ Chiêu căn bản không cách nào tiếp nhận được sự thật này.
Lúc này Tô Nhược Uyển thỉnh thoảng cũng chú ý tới ánh mắt của Kỳ Chiêu, nàng và Kỳ Chiêu không quen biết, chỉ mới nói chuyện qua vài lần.

Phần lớn vẫn là khi nàng nhìn lén Tiêu Tuần ngẫu nhiên gặp được Kỳ Chiêu mới chào hỏi một chút.
Hiện giờ ánh mắt của Kỳ Chiêu khiến nàng vô cùng khó hiểu, không khỏi hoài nghi có phải dung nhan của mình không ổn.

Thừa dịp Kỳ Chiêu đang uống trà, Tô Nhược Uyển nhịn không được tiến đến bên tai Tiêu Tuần nhẹ giọng dò hỏi:
"Phu quân, chàng nhìn xem dung mạo của ta có chỗ nào không ổn?"
"Không có gì không ổn, phu nhân vẫn động lòng người như ngày nào".
Tô Nhược Uyển vừa mới hỏi xong, Tiêu Tuần cũng ghé vào tai nàng đáp lại.

Không nghĩ tới Tiêu Tuần còn nhân tiện khen nàng một câu, trong mắt Tô Nhược Uyển loé lên một tia kinh hỷ, khoé miệng cũng không tự chủ được cong lên.
Hành động thân mật của hai người tất cả cũng lọt vào mắt Kỳ Chiêu, hắn vừa mới tiếp nhận sự thật người mình thích đã gả cho người khác, hiện giờ lại tận mắt nhìn hai người thân mật khăng khít, Kỳ Chiêu trong lòng vạn phần nghẹn khuất.

Tay cầm chén trà của hắn khẽ run, trà nóng đổ ra tay hắn cũng không phát giác.
"Lần này đi phía Nam thị sát, Kỳ huynh vất vả rồi, bữa tối cứ ở lại trong phủ ta dùng bữa đi, vừa vặn đón gió tẩy trần cho ngươi, cũng coi như là bù đắp tiệc cưới".
Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Tiêu Tuần vốn khác hẳn người thường, làm sao không biết tâm tư của Kỳ Chiêu đối với Tô Nhược Uyển? Mà hắn cũng không phải người lương thiện, Kỳ Chiêu liên tiếp cầu hôn thất bại đều là bút tích của hắn.
Hắn vốn định chờ thế cục trong triều ổn định rồi mới đến phủ thượng thư cầu hôn, không ngờ Tô Cẩm Ca lại nổi lên tâm tư với hắn.

Mà hắn từ trước đến nay luôn tính toán cẩn thận, hắn không thể đảm bảo ngày sau đi cầu hôn Tô thượng thư nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này.

Cho nên ngày ấy hắn cố ý cản Tô Nhược Uyển ở chỗ hòn non bộ, lại cho người dẫn dắt Tô thượng thư tra ra việc hạ dược do Tô Cẩm Ca làm.

Cứ như vậy hắn cùng Tô Nhược Uyển liền trở thành người bị hại, nếu hắn đến phủ thượng thư cầu hôn, Tô thượng thư nhất định sẽ không cự tuyệt.
Sự thật chứng minh mưu kế này của hắn xác thật cao minh, ngoại trừ bản thân hắn, ngay cả Tô Nhược Uyển cũng cho rằng hai người thành thân là do ngoài ý muốn gây ra.

Mà trước mắt điều hắn còn phải làm là khiến Kỳ Chiêu hết hy vọng với Tô Nhược Uyển.
Nghĩ đến đây Tiêu Tuần cong cong khoé miệng, giơ tay sửa tóc mai rơi xuống của Tô Nhược Uyển.

Động tác của hai người vô cùng chói mắt, Kỳ Chiêu cảm thấy trong lòng khó chịu, sinh ra tâm tư trốn tránh.
"Đa tạ ý tốt của Tiêu huynh, ta rời nhà mấy tháng, gia phụ gia mẫu cũng rất nhớ ta, dặn dò bữa tối phải về ăn cơm.

Ta không ở lại quấy rầy Tiêu huynh nữa, xin cáo từ".
Kỳ Chiêu đứng dậy, khom lưng hành lễ xin lỗi Tiêu Tuần.

Chỉ là khi nói chuyện, ánh mắt hắn lại không khỏi liếc nhìn Tô Nhược Uyển.

Dù che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị Tiêu Tuần phát hiện ra.
"Để ta tiễn ngươi".
Không chờ Kỳ Chiêu cự tuyệt, Tiêu Tuần đã đứng dậy đi ra ngoài.

Kỳ Chiêu cũng chỉ mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Mà lúc này Tô Nhược Uyển cũng đi theo.
"Phu quân, ta cùng đi với chàng".
Nàng cũng coi như là quen biết Kỳ Chiêu, về tình về lý đều nên cùng Tiêu Tuần tiễn hắn.

Bất quá lời này vừa nói xong, bước chân Tiêu Tuần liền dừng lại, quay đầu nhìn nàng một cái rồi mới gật đầu đồng ý.
"Được".
Mặc dù Tiêu Tuần đã đồng ý nhưng Tô Nhược Uyển lại cảm giác rõ ràng hắn có chút không thích hợp, nhưng cụ thể là chỗ nào không ổn nàng lại không thể nói được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui