CHƯƠNG 96: LÊN NÚI
Dịch giả: Luna Wong
Hòa thượng đi không bao lâu, hết mưa , Cố Kiều đi chùa miểu đón Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không ở chùa miểu qua một ngày khoái trá mà lại phong phú, nói xác thực là nửa ngày.
Hắn gặp được Tịnh Trần sư huynh ôn hòa săn sóc, các vị sư huynh khác, trụ trì phương trượng cùng với các tiểu hòa thượng chơi cùng hắn Tịnh Phàm, Tịnh Tâm, Tịnh Thiện.
Bởi vì trụ trì phương trượng cùng các sư huynh đều có việc, hắn chơi cùng với ba tiểu hòa thượng lâu nhất.
Bởi không có Tịnh Không đoạt thực, chất dinh dưỡng của ba tiểu hòa thượng sung túc, mỗi một người đều tròn quay.
Tiểu Tịnh Không cũng không phải Tiểu Tịnh Không ban đầu nữa—— hắn thay tăng y, mặc xiêm y hài tử dân gian, trên đầu trọc nhỏ cũng mọc ra chút tóc rồi.
Trong các tiểu hòa thượng kỳ thực tuổi của hắn nhỏ nhất, nhưng hắn nói sớm nhất, cũng nói hay nhất, thậm chí còn càng về sau trụ trì phương trượng đều nói không lại hắn.
Hắn thập phần kiêu ngạo mà hướng các tiểu hòa thượng biểu diễn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Thấy mầm nhỏ chưa? Là Kiều Kiều cho ta!”
“Ta nhìn thấy ta nhìn thấy!” Tịnh Phàm nói.
“Ta cũng nhìn thấy!” Tịnh Tâm nói.
Tịnh Thiện đầy mặt mộng quyển suy nghĩ một chút, chậm nửa nhịp nói: “Vậy… Ta cũng nhìn thấy!”
Tiểu Tịnh Không rất hài lòng.
“Vậy mầm nhỏ sẽ trưởng thành tiểu phát phát (hoa hoa) sao?” Tịnh Phàm chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hỏi.
Tiểu Tịnh Không dừng một chút, lắc đầu: “Cũng sẽ không, chúng nó chỉ trưởng thành thành hôn hôn thôi, một mực ở trên mặt ta!”
“Có thể ăn không?” Tịnh Phàm hỏi.
“Không thể ăn.” Tiểu Tịnh Không nói.
Cũng không thể thành phát phát (hoa hoa) xinh đẹp, cũng không thể ăn, trong nháy mắt ba tiểu hòa thượng không có hứng thú với mầm nhỏ hôn hôn nữa.
Nhưng Tiểu Tịnh Không còn có thứ khác.
Tiểu Tịnh Không quả đoán lấy ra một lon thịt viên Cố Kiều làm xong rồi đựng cho hắn, mở nắp xong, một mùi mè rang bay ra, hầu như tràn ngập hơn nửa viện tử.
Các tiểu hòa thượng đều sợ ngây người.
Tịnh Phàm trừng lớn con ngươi: “Vật, vật gì thơm như vậy a? !”
Ba người nước bọt hoa lạp lạp chảy xuống.
Tiểu Tịnh Không muốn ăn thịt lại không thể ăn, vì vậy Cố Kiều suy nghĩ một biện pháp, dùng đậu hũ làm thịt cho hắn.
Trong nhà ăn cái gì, hắn cũng có thể ăn cái đó —— thí dụ như trong nhà ăn vịt nướng, hắn cũng có “Vịt nướng” ; trong nhà ăn lạp xưởng, hắn cũng có “Lạp xưởng” ; trong nhà ăn thịt kho, hắn cũng có “thịt kho”.
Bookwaves.com.vn
Gần đây trong nhà ở ăn thịt viên, hắn cũng có thịt viên nhỉ Tịnh Không của bản thân.
Tiểu Tịnh Không ở trước mắt đám tiểu bằng hữu ăn một viên thịt, thực sự chấn kinh đám tiểu bằng hữu!
Các tiểu hòa thượng lần thứ hai kinh ngạc đến ngây người!
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi ở đây ăn thịt sao?”
“Ngươi không say thịt nữa sao?”
“Trời ạ thật đáng sợ! Sư huynh ta muốn về nhà!”
Tiểu Tịnh Không cũng không phải hài tử mười phần ác thú vị, khoe xong uy phong hắn liền thẳng thắn chân tướng của thịt viên: “Là thịt chay, Kiều Kiều nói người xuất gia cũng có thể ăn!”
Ba tiểu hòa thượng khởi điểm có chút do dự, sợ mình bị Tịnh Không lừa gạt phá giới, cuối cùng vẫn là Tịnh Phàm già nhất trong ba người ta không vào địa ngục ai vào địa ngục hi sinh nếm thử một miếng, sau đó càng không thể vãn hồi.
Cho tới bây giờ chỉ có đoạt thực của người khác Tiểu Tịnh Không tao ngộ cuộc sống đoạt thực đợt thứ nhất!
Hắn tại chỗ mộng quyển ba giây!
Hắn, tiểu năng thủ đoạt thực trong chùa miểu, chuyên chú đoạt thực ba năm rưỡi, có một ngày cư nhiên bị người khác đoạt thực?
Bị cướp thịt viên chay không ngừng, ngay cả điểm tâm cùng quả dại cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Ba bại tướng dưới tay ngày xưa coi như trong nháy mắt kỹ năng trọn điểm, giành đến Tiểu Tịnh Không không hề có lực phòng thủ.
Tiểu Tịnh Không dùng quả đấm nhỏ vỗ vỗ ngực, đi ra lăn lộn, quả thực sớm muộn cũng còn!
Ba tiểu hòa thượng cũng là hôm nay mới biết, nguyên lai đồ dưới chân núi ăn ngon như vậy!
Bọn họ đột nhiên cũng có chút tưởng xuống núi rồi phải làm sao đây?
Lướt qua một chuyện đoạt thực, bốn người ở chung vẫn là cực hòa hài.
Tiểu Tịnh Không hướng mấy người miêu tả sinh hoạt dưới chân núi của mình, biết được trước mắt hắn mỗi ngày đều thu lưu tỷ phu của mình, tiểu hòa thượng Tịnh Phàm hỏi: “Tỷ phu là ai? Cha ngươi sao?”
Mấy người bọn hắn còn nhỏ, lại không có tâm trí nghịch thiên giống Tiểu Tịnh Không, bởi vậy cũng không hiểu tỷ phu là có ý nghĩa gì, nhưng nam chủ trong nhà nhân tựa hồ chính là cha.
Tiểu Tịnh Không thở dài: “Cha lâm thời đi, Kiều Kiều tùy thời có thể đổi hắn.”
Ngoài miệng Tiểu Tịnh Không gọi Kiều Kiều, trong lòng là xem Cố Kiều như nương, nhưng Tiêu lục lang có phải là cha hắn hay không hắn cũng không dám bảo đảm.
Dù sao theo hắn quan sát nhiều ngày như vậy, cha còn không có chính thức thượng vị, tùy thời đều có hạ tốp nguy hiểm.
Bookwaves.com.vn
Mấy người vừa nói chuyện, chẳng biết thế nào lại nói tới công khóa của bản thân.
Tiểu hòa thượng Tịnh Phàm: “Trong khoảng thời gian ngươi xuống núi này chúng ta học thật nhiều kinh Phật! Ngươi cũng không có học đi!”
Tịnh Tâm tán thành: “Thì đó thì đó!”
Tịnh Thiện gật đầu gật đầu!
Đuôi lông mày của Tiểu Tịnh Không nhướng một cái: “Nga? Các ngươi đều học cái gì?”
Tiểu hòa thượng Tịnh Phàm: “《 Bàn Nhược Ba La Mật Tâm Kinh 》!”
Tiểu Tịnh Không buông tay: “Hai tuổi đã thuộc rồi.”
Tiểu hòa thượng Tịnh Tâm: “《 Phật Thuyết Dược Sư Như Lai Bổn Nguyện Kinh 》!”
Tiểu Tịnh Không nhún vai: “Hai tuổi ba tháng đã thuộc rồi.”
Tiểu hòa thượng Tịnh Thiện: “Lăng,《 Lăng Nghiêm Kinh 》!”
Tiểu Tịnh Không móc móc lỗ tai nhỏ, bất đắc dĩ than thở: “Là《 Lăng Nghiêm Kinh 》a, ngu ngốc. Tên đều nói sai, ngươi thật sự thuộc sao?”
Mấy tiểu hòa thượng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bọn họ đâu phải thuộc thật đâu. Bất quá là nhớ kỹ tên, đọc có mấy cái tên khó nhớ còn nhớ chừng mấy ngày, mệt chết não của bọn họ!
“Ai, nói kinh với các ngươi không có ý nghĩa, ta tìm phương trượng.” Tiểu Tịnh Không từ trên bậc thang nhảy xuống, kéo chân nhỏ ngắn đi tìm phương trượng.
Chủ trì phương trượng mới vừa ngồi xuống ở kinh đường, đang định giảng kinh cho các hòa thượng, đột nhiên, một tiểu sa di vội vã đã đi tới: “Phương trượng không tốt rồi, Tịnh Không tìm đến người! Hắn muốn thuyết kinh luận thiện kinh với người!”
Thân thể của chủ trì phương trượng nhoáng lên, phật châu trong tay đều hách rớt.
Ngôi sao phiền phức nho nhỏ kia muốn tới tìm hắn luận thiện?
Đòi mạng già đó! ! !
Thuở nhỏ Tiểu Tịnh Không học tập kinh Phật, đối với kinh Phật hết thảy đều tràn ngập tò mò, phương trượng nói một câu, hắn có thể hỏi mười câu, hỏi đến cuối cùng luôn có thể để phương trượng đáp không được!
” ‘Phàm sở hữu tướng, đều là vô căn cứ’, có hình dạng đều là vô căn cứ, vậy phương trượng cũng là vô căn cứ sao? Nếu phương trượng là vô căn cứ, vậy phương trượng nói với ta nói cũng là vô căn cứ! Như vậy ta không thể tin phương trượng! Không thể tin phương trượng, cũng sẽ không thể tin kinh Phật phương trượng nói với ta! Kinh Phật cũng là vô căn cứ!”
Trụ trì phương trượng: Tuy rằng ngươi cưỡng từ đoạt lý nhưng ta dĩ nhiên cảm thấy có xíu xíu đạo lý…
Tố dưỡng chức nghiệp của của trụ trì phương trượng cực kỳ cao phục hồi lại tinh thần, cùng hắn kiên nhẫn giải thích một phen.
Hắn nghe xong lại nói: “Ta cảm thấy ngươi nói không đúng!”
Phương trượng: “Làm sao không đúng? Là ngươi quá nhỏ nghe không hiểu!”
Bookwaves.com.vn
Tiểu Tịnh Không: “Phật tổ thông minh như vậy, hắn nhất định có biện pháp để ta hiểu, là ngươi không nhắn nhủ ý của hắn cho đàng hoàng, đây không phải vấn đề của ta, là vấn đề của phương trượng!”
Đối thoại như thế nhiều không kể xiết, thường thường phương trượng chưa nói phục hắn, trái lại hắn dùng bộ logic của bản thân hoàn mỹ dạy sai các hòa thượng trong miếu.
Sợ hãi bị Tiểu Tịnh Không chi phối xông lên đầu, cả người phương trượng cũng không tốt.
Khi Cố Kiều rốt cục tới đón Tiểu Tịnh Không, Tiểu Tịnh Không đã lấy sức một mình, thành công hỏi đến đỉnh đầu của các hòa thượng toàn bộ kinh đường bóc khói đen!
“Phương trượng ta đi đây, vấn đề này lần sau chúng ta tham thảo lại nga!” Một tay của Tiểu Tịnh Không bị Cố Kiều dắt, hắn quay đầu, giơ giơ tay kia với phương trượng.
Phương trượng hận không thể viên tịch tại chỗ mặt xám như tro tàn: Van ngươi, đừng tới nữa được không…
Hai tỷ đệ chắp tay xuống núi.
Tiểu Tịnh Không rục rịch, có chút muốn dạt chân ra chạy xuống.
Thế nhưng vừa mưa, mặt đường trơn trợt, Cố Kiều lo lắng trái đông qua nhỏ như hắn lộc cộc lăn xuống, vẫn không dám buông tay.
“Ngày hôm nay chơi vui vẻ không?” Cố Kiều đột nhiên hỏi.
“Vui vẻ!” Tiểu Tịnh Không manh manh đát nói, giơ tay nhỏ bé lên đếm, “Ngày hôm nay gặp được Tịnh Tâm, Tịnh Phàm, Tịnh Thiện, Tịnh Trần sư huynh còn có phương trượng…”
Hắn nói một tràng, trên cơ bản trong miếu nhìn thấy cũng được hắn đếm một lần.
“Không gặp được sư phụ ngươi?” Cố Kiều hỏi.
Tiểu Tịnh Không than thở: “Lão nhân gia hắn xuất quỷ nhập thần, rất ít ở trên núi.”
Lão nhân gia?
Cố Kiều nghĩ tới hòa thượng kỳ ba trong rừng, tuổi của hòa thượng kia còn rất trẻ, chắc không thể nào là lão nhân gia trong miệng Tiểu Tịnh Không?
Cố Kiều không biết là, lão nhân gia chỉ là xưng hô của Tiểu Tịnh Không đối với tuổi lớn hơn mình mà thôi, tuổi của sư phụ hắn kỳ thực cũng không lớn, nhỏ hơn phương trượng hai mươi tuổi đó!
Cố Kiều lại nói: “Vậy… Trong miếu có hòa thượng rất đẹp mắt không? Cái loại đẹp mắt nhất đó.”
Nhan sắc của hòa thượng kia hầu như sắp tương xứng với Tiêu lục lang, trên đời này đều chỉ sợ tìm không ra người thứ hai.
“Có oa!” Tiểu Tịnh Không hết sức trịnh trọng ngẩng đầu, chỉ chỉ bản thân, “Ta!”
Cố Kiều: “…”
Cố Kiều nói: “Trừ ngươi ra.”
Tiểu Tịnh Không không gì sánh được chắc chắc nói: “Vậy không có nữa, ta là tiểu hòa thượng đẹp mắt nhất trên đời này! Ngoại trừ ta, bọn họ rất khó coi!”
Sư phụ cũng khó coi!
Vì sư phụ nói khắp thiên hạ hắn đẹp mắt nhất, nhưng Tiểu Tịnh Không cảm thấy mình đẹp mắt nhất, nên hắn kiên quyết sẽ không thừa nhận sư phụ đẹp!
Cố Kiều ngô một tiếng.
Lẽ nào người kia không phải hòa thượng trong ngôi miếu này?
Hòa thượng: Nhãi con, ngươi nói ai không dễ nhìn? ? ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...