CHƯƠNG 91: NƯƠNG THÂN
Dịch giả: Luna Wong
Cố hầu gia ở ngoài cửa đợi đã lâu, chờ đến độ sắp ngủ, cuối cùng Diêu thị cũng đi ra.
Diêu thị đầy mặt lệ ngân, hai mắt sưng đỏ, xem ra khóc không nhẹ.
Cố hầu gia một bước xa đi tới, đỡ lấy bả vai nàng: “Phu nhân!”
Diêu thị gật đầu, nhịn nước mắt, quay đầu nhìn phía lão thái thái hậu viện, khom người với đối phương: “Lão nhân gia, ta đi, Kiều Kiều nhờ cậy người chiếu cố.”
Diêu thị chưa từng vào cung, tự nhiên chưa thấy qua lão thái thái, nhưng trước khi tới nàng đã biết trong nhà có bà cô của Tiêu lục lang, bà cô rất tốt với Kiều Kiều.
Lão thái thái cổ quái nhìn nàng một cái, không tiếp lời.
Diêu thị để Cố hầu gia lấy điểm tâm quên ở trên xe ngựa xuống, chính tay giao cho lão thái thái: “Điểm tâm ta mình làm, chẳng biết vị đạo có hợp với khẩu vị của người hay không.”
Ngô, sắc mặt của lão thái thái dễ nhìn chút.
Một chốc Diêu thị xoay người, lão thái thái đột nhiên quay nàng ân một cái.
“…” Diêu thị sửng sốt thật lâu mới phản ứng được, lão thái thái là đang ứng câu nói kia của nàng.
Là bởi vì thấy được điểm tâm, cho nên mới nguyện ý phản ứng nàng sao?
Bất quá tựa hồ cũng không tính là phản ứng, chỉ bố thí một ngữ khí.
Diêu thị làm điểm tâm cho mỗi người trong nhà Cố Kiều, Tiểu Tịnh Không cũng có.
Sau đó, Diêu thị liền cùng Cố hầu gia ngồi xe ngựa hồi phủ.
Cố hầu gia khẩn cấp muốn biết mẫu nữ hai người nói chuyện gì: “Nha đầu kia nói như thế nào?”
“Nàng nói như thế nào a…” Diêu thị nhớ lại tràng cảnh sau khi bản thân nói ra toàn bộ chân tướng.
Cố Kiều phản ứng rất bình tĩnh, chí ít bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của Diêu thị, phảng phất nàng nghe được không phải là thân thế của mình, mà là của người khác.
Sau đó nàng nghi ngờ ngô một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia mê man.
Nàng rõ ràng ngay trước mặt của Diêu thị, nhưng một khắc kia Diêu thị cảm thấy nữ nhi rất xa xôi.
Tự thủy chí chung, Cố Kiều chỉ nói một câu để Diêu thị không nghĩ ra: “Nếu các ngươi sớm một chút, dù cho chỉ sớm nửa năm, thì tốt biết bao nhiêu.”
Diêu thị không giải thích được.
Phu phụ Cố gia tam lang qua đời là ở chín năm trước.
Nữ nhi thành thân là ở một năm trước, cùng Cố gia phân nhà đã ở một năm trước.
Vì sao hy vọng bọn họ đến sớm nửa năm?
Nửa năm trước phát sinh qua chuyện gì bọn họ không biết sao?
Nàng bị thương tổn sao?
Diêu thị chính là mang theo tâm tình như vậy rời đi.
Bên kia, Tiêu lục lang hướng thư viện nghỉ nửa ngày, đi Hồi Xuân đường bốc vài thang thảo dược, ngồi xe bò của La nhị thúc trên đường quay về thôn vừa vặn gặp thoáng qua xe ngựa của Cố hầu gia.
Xe ngựa mành bị gió thổi lên, Cố hầu gia tùy ý thoáng nhìn, không kỳ nhiên nhìn thấy Tiêu lục lang trên xe bò.
Hắn cả kinh lại là lảo đảo, đụng đầu vào trên vách xe, cái cục u thật vất vả mới tiêu lại u lên!
Hắn xoa xoa mắt, muốn nhìn một lần nữa, xe bò cũng đã đi xa.
Hắn vươn đầu ra cửa sổ xe, nóng lòng nhìn xung quanh ra phía sau.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Diêu thị hỏi.
Cố hầu gia thu hồi đầu: “A, không có gì.”
Hôm nay thế nào? Ra cửa không xem lịch sao?
Đầu tiên là gặp phải một lão thái thái giống thái hậu ở nông thôn, ngay sau đó lại gặp được một thư sinh nghèo rất giống Chiêu đô tiểu hầu gia.
Thái hậu dưỡng bệnh ở hành cung, Chiêu đô tiểu hầu gia qua đời từ lâu, ai cũng không thể xuất hiện ở nơi này.
Cố hầu gia âm thầm nói thầm: “Thực sự là thấy quỷ.”
Kỳ thực Tiêu lục lang cũng nhìn thấy xe ngựa của Cố hầu gia, hắn không nhìn vào trong cửa sổ xe, bởi vậy cũng không biết bên trong là ai ngồi.
Nhưng hắn thấy được chú ý tới tuấn mã móng sắt.
Đó không phải là móng sắt tầm thường, là hầu tước kinh thành sở dụng.
Xe ngựa tựa hồ là từ thôn trang bên kia tới, phản ứng đầu tiên của Tiêu lục lang là tìm đến mình, vưu kì khi song phương đã tách ra và đi theo hướng ngược lại, nam nhân bên trong xe cư nhiên lộ ra một cái đầu quan sát hắn.
Tiêu lục lang không quay đầu lại, mắt lạnh lẽo, nói với La nhị thúc: “La nhị thúc, phiền phức nhanh một chút, Kiều nương bị bệnh.”
“Được rồi!” La nhị thúc đáp ứng.
Sau khi Diêu thị cùng Cố hầu gia rời đi, Cố Kiều ở trong phòng ngây ngô.
Nàng nhớ lại giấc mộng thiên mã hành không kia, nó dĩ nhiên là thật, nàng quả thật là cốt nhục của hầu phủ.
“Ngô, nói như vậy, ngày đó là ta hiểu lầm hắn.”
Cố hầu gia nói hắn là lão tử của nàng, nguyên lai là ý trên mặt chữ, nàng còn tưởng là hắn thiếu đánh nữa.
Đây không phải là trọng điểm, tên kia đáng ghét như vậy, đánh thì đánh, mấu chốt là giấc mộng kia.
Trong mộng nàng không phải do Diêu thị tới cửa mới quen biết nhau, là bản thân Cố hầu gia.
Bookwaves.com.vn
Diêu thị cùng Cố Diễm từ đầu tới cuối cũng không có xuất hiện, lấy quan hệ của Diêu thị cùng Cố hầu gia, khả năng không lớn là Diêu thị bị hưu khí rồi. Kết hợp bệnh tình của Diêu thị cùng Cố Diễm, Cố Kiều thôi trắc Cố Diễm cùng Diêu thị là chết ở trước khi bản thân quay về hầu phủ.
Cố Diễm là chết do bệnh, Diêu thị có thể là chịu không nổi đả kích nhi tử qua đờ, hoặc bệnh chết hoặc tự treo.
Không có thân nương cùng đệ đệ phù hộ, trong giấc mộng cái kia bản thân như lục bình không có rễ, không không chỉa vào danh hào thiên kim hầu phủ, vẫn sống như một ngoại nhân.
“Kiều Kiều!”
Tiểu Tịnh Không giơ ngón tay út bị thương, ủy khuất ba ba đi đến.
Cố Kiều lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phía Tiểu Tịnh Không: “Làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Không đi tới trước mặt Cố Kiều, nhượng Cố Kiều nhìn ngón trỏ nhỏ chảy máu của hắn: “Bị thương.”
Cố Kiều kéo ngón trỏ nhỏ của hắn sang nhìn một chút: “Sao lại bị thương?”
“Đập hạch đào đập phải.” Tiểu Tịnh Không ủy khuất nói.
Hạch đào là Cố Kiều từ chợ mang về, có người dùng rau đổi đồ núi của nàng, có người dùng trứng hoán đồ núi của nàng, nàng thường lười quản, có đôi khi cõng về chính mình đều bị đồ bên trong dọa cho giật mình.
“Lần sau cẩn thận chút.” Cố Kiều không nói không cho phép hắn đập nữa, tiểu hài tử gập ghềnh khó tránh khỏi, nàng cũng không phải phụ mẫu vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
Cố Kiều từ trong dược tương nhỏ lấy lodophor(điển phục) cùng tăm bông khử độc vết thương cho Tiểu Tịnh Không: “Được rồi, không nghiêm trọng, không cần thoa thuốc.”
“Muốn thổi phù phù.” Tiểu Tịnh Không chớp mắt to nói.
Cố Kiều thổi phù phù cho hắn.
Tiểu Tịnh Không không phải hài tử yếu ớt, so với đau đớn trong ngày thường luyện công, chút thương nhỏ đó tuyệt không đau nhức, hắn chính là muốn cọ Kiều Kiều thổi mà thôi!
Thổi xong Tiểu Tịnh Không vui vẻ không gì sánh được đi ra!
Cố Kiều ném tăm bông đã dùng qua vào một cái sọt chuyên dụng, thả lại lodophor còn lại chưa dùng hết vào trong dược tương nhỏ.
Mới vừa rồi chỉ lo thanh lý vết thương cho Tiểu Tịnh Không, không nhìn kỹ, lúc này mâu quang đảo qua Cố Kiều mới phát giác có cái gì không đúng.
“Thế nào đột nhiên sinh ra nhiều thuốc như vậy?”
Thuốc trong dược tương của nàng bình thường chia làm hai loại: Một loại là dược phẩm cấp cứu, là lúc nàng làm bác sĩ đang nghiên cứu bỏ vào. Nàng ở tổ chức xuất sinh nhập tử, những thuốc này có thể cứu mạng; một loại khác là dược phẩm sau khi tới bên này xuất hiện, thí dụ như thuốc kháng tâm suy của Cố Diễm, thuốc kháng uất ức của Diêu thị cùng với thuốc tê đã từng cần lúc giải phẫu cho Tiêu lục lang các loại.
Nhưng bất luận loại nào, đều là nàng chữa bệnh dùng được.
Lúc này những thứ này ——
Sáu vị địa hoàng hoàn?
Bảy bộ tráng dương trà?
Thuốc tăng lực tư âm bổ thận?
Những thuốc bổ kỳ kỳ quái quái này ngược lại cũng thôi, vị trí ở giữa nhất bắt mắt nhất dĩ nhiên nằm một hộp dược phẩm kế sinh bắt mắt! Luna: thuốc ngừa thai
Cố Kiều: Là ai động dược tương của nàng sao? Sao nó đột nhiên trở nên không đứng đắn như thế?!
Lại nói Diêu thị trở lại ôn tuyền sơn trang, quyết định thẳng thắn chân tướng với Cố Diễm cùng Cố Cẩn Du.
Cố hầu gia chần chờ: “Đây… Có thể quá hấp tấp hay không?”
Nói với Cố Diễm là không có gì, dù sao cũng hắn thích Cố Kiều như vậy, nói cho hắn biết Cố Kiều là thân tỷ tỷ của hắn, hắn chỉ sẽ cảm thấy vui vẻ.
Cẩn Du lại bất đồng.
Nàng vẫn là độc nữ trong nhà, quen được người phủng ở lòng bàn tay, đột nhiên biết được mình không phải là thân sinh của cha nương, nhất định sẽ bị đả kích.
Bookwaves.com.vn
“Cẩn Du sẽ khổ sở.” Cố hầu gia nhẹ giọng nói.
Diêu thị cau mày nói: “Nàng khổ sở,chẳng lẽ Kiều Kiều không khổ sở? Kiều Kiều cũng vừa biết được mình không phải là thân sinh của phu phụ Cố tam lang.”
Cố hầu gia nghĩa chính từ nghiêm nói: “Vậy làm sao có thể như nhau? Cố gia là nhà nào, hầu phủ lại là nhà nào? Nha đầu kia… Khụ, Kiều Kiều biết được thân thế của bản thân, không chừng rất cao hứng, Cẩn Du lại sẽ chịu đả kích.”
“Cao hứng?” Diêu thị lắc đầu, “Ta không nhìn ra.”
Cố Kiều phản ứng bình tĩnh đến hầu như lãnh đạm, rõ ràng chẳng biết thân thế của bản thân, nàng đối với nàng còn không có băng lãnh như thế, đột nhiên thành mẫu thân của nàng, nàng tựa hồ mọc lên cánh cửa trong lòng.
Diêu thị suy nghĩ Cố Kiều là bởi vì có cảm tình quá sâu với phu phụ Cố tam lang, cho nên mới không có biện pháp tiếp thu nàng, nàng trái lại không hoài nghi gì.
Cố hầu gia thấy sắc mặt của thê tử không được tốt, vội thả mềm ngữ khí, nói rằng: “Kiều Kiều là hài tử của chúng ta, Cẩn Du cũng thế, Kiều Kiều là nhất định cần chân tướng, bởi vì nàng phải trở lại hầu phủ; Cẩn Du lại không cần quay về Cố gia kia, nói cho nàng biết làm chi?”
Về chuyện có đưa Cẩn Du về hay không, Diêu thị có chăm chú cân nhắc qua, bình tĩnh mà xem xét, nuôi Cẩn Du nhiều năm như vậy sớm nuôi ra tình cảm, nàng tự nhiên không nỡ tiễn Cẩn Du đi, huống hồ phu phụ Cố tam lang đã qua đời, Cẩn Du trở về cũng thành cô nhi.
Nhưng chuyện này quyết định sau cùng không phải bọn hắn, là Cẩn Du cùng Cố gia.
Dù sao Cẩn Du là người Cố gia, dù là cha nương không ở, gia nãi cùng thúc bá đều ở, bọn họ có quyền lợi đòi Cẩn Du.
Chính là bản thân Cẩn Du, nếu nàng có ý trở về, nàng cũng vô pháp giữ lại.
Diêu thị đối với Cố Kiều cũng giống vậy, nàng hoàn toàn tôn trọng quyết định của Cố Kiều.
Lúc thảo luận vấn đề nhận lại, nàng đối với hai hài tử thật ra là xử lý công bằng.
Nhưng theo Cố hầu gia, Cố Kiều quay về hầu phủ là lời, Cẩn Du về Cố gia lại là thua thiệt, làm như vậy có chút không công bằng với Cẩn Du.
“Ta không đồng ý.” Cố hầu gia nói.
Diêu thị nói: “Ngươi có bao nhiêu muốn nhận Kiều Kiều về, Cố gia có bao nhiêu muốn nhận về Cẩn Du.”
Cố hầu gia thầm nghĩ: Ta mới không muốn nhận nha đầu kia về! Nhận về làm chi? Đánh bản thân sao?
Chuyện Cố gia Cố hầu gia cũng nói phân nửa để lại phân nửa, hắn chỉ nói Cố Kiều từ nhỏ đến lớn không dễ dàng, nhưng không quá dám nói người Cố gia khi dễ nàng rất thảm, hắn sợ Diêu thị sẽ khổ sở.
Nhưng lúc này nếu không nói, chỉ sợ Diêu thị sẽ rơi vào bẩy rập của người nhà kia.
Cố hầu gia cân nhắc một chút, nói: “Ta suy nghĩ, người nhà kia có chút tâm thuật bất chính, chúng ta vẫn là đừng lui tới với bọn họ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Diêu thị hỏi.
Cố hầu gia lấy chuyện người Cố gia đem Cố Nguyệt Nga thế Cố Kiều ra nói.
“Còn có bực chuyện này?” Diêu thị cau mày, “Vậy Kiều Kiều chẳng phải là ở nhà bọn họ ăn rất nhiều khổ sao?”
Cố hầu gia vội nói: “Ta đã giáo huấn bọn họ!”
Diêu thị hôm nay là khẩn cấp muốn nhận nữ nhi trở về, nghĩ đến mấy năm nay nàng ở ngoài chịu khổ, Diêu thị hận không thể đem cái mạng này của mình cho nàng.
Cố hầu gia ho nhẹ một tiếng nói: “Nàng nhìn tình huống của Cố gia, chúng ta không thể để cho Cẩn Du trở về chịu khổ.”
Diêu thị nói: “Ta đương nhiên sẽ không để cho nàng chịu khổ, nàng cũng là hài tử của ta.”
Nàng từng có thời gian không tốt với Cẩn Du, nàng đã từng không rõ vì sao mình không thể làm một mẫu thân xứng chức. Hôm nay biết được chân tướng thân thế, nàng ngược lại bỏ xuống được rồi.
Cẩn Du không phải thân sinh của nàng, cho nên nàng làm không được thể thương Cẩn Du nhiều như thương Cố Diễm.
Nhưng từ nay về sau, nàng sẽ lấy thân phận dưỡng mẫu tiếp tục thương yêu Cẩn Du, mang theo phần yêu thương của phu phụ Cố tam lang để yêu thương nàng.
Diêu thị nói: “Bất luận Cẩn Du có trở về Cố gia hay không, nàng cũng sẽ là hài tử của ta.”
Nghe Diêu thị nói như vậy, Cố hầu gia an tâm, chỉ cần Diêu thị không cố ý tiễn Cẩn Du đi, bản thân Cẩn Du không sẽ rời khỏi bọn họ.
Đêm đó, phu phụ hai người liền gọi Cố Diễm cùng Cố Cẩn Du vào trong phòng, hướng hai người thẳng thắn chuyện ôm sai.
Cố hầu gia nghiêm mặt nói: “… Hài tử kia các ngươi cũng quen biết, chính là tiểu dược đồng của Hồi Xuân đường.”
Quả nhiên, tròng mắt của Cố Diễm đều sáng!
Nguyên bản nghe được Cố Cẩn Du không phải thân tỷ tỷ của hắn, hắn còn không có phản ứng gì, bất quá khi biết được tỷ tỷ là Cố Kiều, hắn vui vẻ đến bay lên tại chỗ.
Mặc dù Cố Diễm miễn cưỡng ngồi, nhưng trong đầu của Cố hầu gia đã có hình ảnh: Cố Diễm giơ tay, lấy tư thế thần côn khiêu đại thần, hưng phấn chạy tới chạy lui trong phòng!
“Ách!” Cố hầu gia đỡ lấy cái trán.
Sắp không xong!
So với hưng phấn của Cố Diễm, Cố Cẩn Du lại như là tao tình thiên phích lịch!
Nàng không ngờ tới bản thân dĩ nhiên không phải thân sinh của cha nương, dã nha đầu bị người xem thường kia mới phải!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...