Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 88: MẪU NỮ


Dịch giả: Luna Wong


Thư phòng.


Cố hầu gia đang do dự làm sao mở miệng với Diêu thị, chợt nghe người đến báo Diêu thị té xỉu.


Mấy ngày này dưỡng bệnh, Diêu thị đều ở tại trong biệt viện nhỏ, mỗi ngày chỉ sẽ tới vấn an Cố Diễm cùng Cố Cẩn Du.


Lúc Cố hầu gia đến biệt viện nhỏ, Diêu thị đã được Phương ma ma cùng Thúy Thúy đặt lên trên giường.


Mấy ngày gần đây Phòng ma ma nhiễm phong hàn, không hầu hạ ở trước mặt, Phương ma ma xử lý công việc trong viện, nàng tự mình đi thỉnh ngự y.


Cố hầu gia nhìn Diêu thị hôn mê bất tỉnh, lại nhìn một phòng nha hoàn run lẩy bẩy, sắc mặt trầm xuống: “Hôm nay là ai hầu hạ phu nhân?”


Hai nha hoàn phác thông quỳ xuống.


Một người trong đó khóc ròng nói: “Nô tỳ cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra… Lúc chúng nô tỳ trở lại viện tử… Phu nhân đã ở xỉu trong phòng!”


Cố hầu gia lạnh lùng nói: “Các ngươi làm sao hầu hạ phu nhân? Lại để một mình phu nhân ở viện tử?”


Một nha hoàn cũng khóc không thành tiếng nói: “Hầu gia tha mạng a, thường ngày phu nhân không thích có người theo… Chúng nô tỳ không dám không nghe…”


“Một đám phế vật!” Cố hầu gia phát hỏa, Phương ma ma mang theo ngự y tới.


Hai người đang muốn hành lễ với Cố hầu gia, Cố hầu gia xua tay: “Không cần, nhanh chóng trị liệu cho phu nhân!”


“Vâng!” Ngự y cõng rương y dược đi lên trước, thả một khối khăn lụa ở trên cổ tay của Diêu thị, bắt đầu bắt mạch cho nàng.


Thành thật mà nói, ngự y đối với bệnh tình của Diêu thị cũng không lạc quan.


Diêu thị nhìn không có bệnh lớn gì, kì thực từ lâu đã ngâm rỗng thân thể, lại thêm nàng có tâm bệnh, chịu không nổi kích thích nhất, nghiêm trọng thì có khả năng xuất hiện ảo giác cùng chứng điên, làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.


Cố hầu gia chính là sợ xuất hiện trạng huống như vậy, mới vẫn do dự xem có nên nói ra chân tướng hay không.


Lúc này ngự y bắt mạch hồi lâu.


Lâu đến mồ hôi lạnh của Cố hầu gia đều xông ra.


“Thế nào, Trần ngự y?” Hắn lo lắng hỏi.


Phương ma ma cũng khẩn trương nhìn về phía trần ngự y.


Trần ngự y như có điều suy nghĩ nhíu nhíu mày, lại một lần nữa xem xét mạch đập của Diêu thị: “Kỳ quái, thật là kỳ quái.”


Cố hầu gia vội nói: “Kỳ quái cái gì? Có phải phu nhân rất nghiêm trọng hay không?”


Trần ngự y lắc đầu: “Không nghiêm trọng.”


Thân thể của Diêu thị vẫn rất hư, lại chịu không nổi kích thích, thường xuất hiện tình huống ngất cũng sẽ thập phần nguy hiểm, nhưng mà lúc này mạch tượng của Diêu thị lại bình ổn so với trong tưởng tượng.


Nên hắn mới cảm thấy kỳ quái.


“Phu nhân gần đây đang dùng thuốc gì?” Ngự y hỏi.



Cố hầu gia nhìn về phía Phương ma ma.


Phương ma ma ngẩn người, nói: “Không phải là những thuốc kia người khai sao?”


Trần ngự y nói: “Lấy ra cho ta xem một chút.”


“Ôi chao.” Phương ma ma đi tới trước bàn trang điểm, kéo hộp thuốc của Diêu thị, lấy bình nhỏ cùng ấm sắc thuốc gần đây mỗi ngày Diêu thị đều đang phục dụng đưa cho ngự y.


Trong bình thuốc nhỏ đựng thuốc viên bạch sắc, vô sắc vô vị, Trần ngự y chưa thấy qua loại thuốc này.


Trong ấm sắc thuốc là từng viên thuốc nhỏ, Trần ngự y cũng chưa từng thấy qua loại thuốc này, nhưng hắn ngửi thấy được vị đông y quen thuộc, y hi có thể nhận rõ ra nhân sâm, toán táo nhâm, phục linh, nhục quế, thiên đông, thục địa hoàng các loại mùi dược liệu.


“Thuốc còn có thể làm thành những hình dạng này sao?” Trần ngự y thì thào.


Hắn chỉ thấy qua thuốc làm thành dược hoàn, còn chưa thấy qua làm thành thuốc viên, vưu kì thuốc viên bạch sắc, hoàn toàn biện không ra thành phần.


“Những thuốc này là từ đâu tới?” Trần ngự y hỏi.


Phương ma ma ngạc nhiên nhìn về phía Trần ngự y: “Không phải người khai sao?”


Trần ngự y nói: “Ta chưa từng khai qua thuốc này.”


Bookwaves.com.vn

Ánh mắt của Cố hầu gia lạnh lùng rơi vào trên người Phương ma ma: “Từ khi nào phu nhân bắt đầu dùng những thuốc này?”


Phương ma ma cuống quít giải thích: “Cụ thể… Nô tỳ nhớ không rõ, có một trận. Từ trước phu nhân cũng không chịu dùng thuốc, nàng đột nhiên dùng, nô tỳ còn tưởng rằng là phu nhân rốt cục nghe Trần ngự y khuyên.”


“Là những thuốc này làm phu nhân hôn mê sao?” Cố hầu gia hỏi Trần ngự y.


Trần ngự y trầm ngâm nói: “Không dễ nói… thuốc an thần trong ấm sắc thuốc, nên không có tổn hại với thân thể. Một loại thuốc viên khác ta chưa thấy qua, không dám vọng ngôn.”


Cố hầu gia lạnh lùng nhìn về phía Phương ma ma: “Là ai đưa mấy thứ này cho phu nhân?”


Phương ma ma tái nhợt nghiêm mặt nói: “Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, mặc dù nô tỳ hầu hạ trước mặt ở phu nhân, nhưng hầu hạ bên người phu nhân nhiều nhất vẫn là Phòng ma ma.”


Phòng ma ma dưỡng bệnh rồi, không ở sơn trang!


Cố hầu gia siết chặt nắm tay nói: “Phái người đi gọi Phòng ma ma tới cho ta!”


Trần ngự y suy nghĩ một chút, nói rằng: “Hầu gia, người đừng vội, mạch tượng của phu nhân có chuyển biến tốt hơn trước, có khả hai loại thuốc này đều là vô hại với phu nhân.”


Cố hầu gia lạnh lùng nói: “Vậy chuyện phu nhân đột nhiên hôn mê giải thích làm sao?”


“Đây…” Trần ngự y vô pháp giải thích, “Chắc rất nhanh phu nhân liền có thể tỉnh lại, một hồi hỏi thử phu nhân thì chân tướng rõ ràng.”


Phương ma ma cúi đầu, ngón tay từng chút từng chút siết chặt.


Trần ngự y cho khai dược phương, Phương ma ma cầm dược phương đi dược phòng ở sơn trang lấy thuốc.


Ở trù phòng nhỏ nấu thuốc Thúy Thúy quỷ quỷ túy túy từ hậu môn đi đến.


“Thẩm nương!”


Phương ma ma cảnh giác nhìn ra phía ngoài, khép cửa lại, nói với nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”



Thúy Thúy nhỏ giọng nói: “Hoàng Trung đột nhiên đi tìm Phòng ma ma, là đã xảy ra chuyện gì sao?”


Phương ma ma hí mắt nói: “Phu nhân gần đây ở uống thuốc, uống đến bệnh tốt lên rồi!”


Thúy Thúy hoa dung thất sắc: “Cái gì? Không phải nói… Kích thích một chút… Nàng sẽ…”


Diêu thị là bị kích thích, khi đó bệnh của Diêu thị còn không có nghiêm trọng như vậy, nhưng suýt nữa không cứu lại được, vốn tưởng rằng lúc này vạn vô nhất thất, làm có liệu được…


“Thục phi nương nương gửi thư đến rồi, để hầu gia đưa tiểu thư hồi kinh hành lễ cập kê, bệnh của tiểu công tử có khởi sắc, hầu gia nhất định sẽ mang luôn phu nhân cùng tiểu công tử về…” Phương ma ma nói chuyện, ánh mắt âm lãnh rơi vào trên thuốc bốc hơi.





Hoàng Trung đi nhà Phòng ma ma một chuyến, mang Phòng ma ma đang bệnh về sơn trang.


Cố hầu gia tự mình đi thư phòng đề ra nghi vấn với nàng.


Trong phòng chỉ còn lại có hai nha hoàn đắc dụng trông coi.


Phương ma ma bưng chén thuốc nóng hôi hổi đi vào, nói với hai người : “Được rồi, ở đây ta coi chừng, các ngươi đi thiện phòng xem cháo của phu nhân đã được chưa, còn có trái cây tiểu thư cần, đừng quên đưa đến Lan Đình các.”


“Vâng.” Hai nha hoàn lên tiếng trả lời lui ra.


Trong phòng không có người thứ 3, tĩnh đến có chút đáng sợ.


Phương ma ma bưng chén thuốc, từng bước từng bước đi tới trước giường, cư cao lâm hạ nhìn thụy dung an tường của Diêu thị, khinh thường nói: “Phu nhân, ngươi đừng trách nô tỳ, trách thì trách có người không muốn ngươi trở lại hầu phủ.”


Phương ma ma cạy cằm của Diêu thị ra, từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho Diêu thị…


Hôm nay là ngày Hồi Xuân đường tái khám cho Cố Diễm.


Nhị đông gia có việc không có tới, tới là Cố Kiều cùng lão đại phu.


Hai người trực tiếp được Ngọc Nha nhi đón đi viện tử của Cố Diễm.


Hôm nay bệnh tình của Cố Diễm rất ổn định, chỉ cần tiếp tục uống thuốc, sống thêm một hai ba năm không thành vấn đề.


Thương thế của chó nhỏ cũng khỏi rồi, nó còn nhớ rõ Cố Kiều, thật xa liền bước cái giò ngắn nhào tới chỗ Cố Kiều, kết quả làm mình ngã tới kêu lên.


Cố Kiều cũng nhớ tới Tiểu Tịnh Không luôn ngã.


“Lần trước chuồng chó bị hủy, chúng ta làm tiếp một cái đi!” Cố Diễm mặt không đổi sắc nói.


Cố Kiều cổ quái ngô một tiếng, ổ nàng làm rất rắn chắc a, làm sao sẽ hỏng nhỉ?


Bọn hạ nhân đều cúi đầu, làm bộ không biết chuyện nửa đêm tiểu công tử dỡ chuồng chó.


“Vậy được rồi.” Cố Kiều đáp ứng.


Làm tiếp một cái cũng không có gì.


Cố Kiều ở chỗ Cố Diễm bên này một canh giờ, mới hoàn toàn làm xong chuồng chó mới rồi đứng dậy cáo từ.



Xuất sơn trang rồi, theo thường lệ nàng đi thăm Lê lão phu nhân.


Thăm xong Lê lão phu nhân, nàng nhìn thấy mấy quả dâu, không khỏi nhớ tới Diêu thị, dự định đi xem bệnh tình của Diêu thị có chuyển biến tốt đẹp hay không.


Nhưng mà Cố Kiều qua bên kia gõ cửa một lúc lâu, cũng không thấy có người ứng.


Có lẽ là không ở.


Hoặc giả có chuyện khác không đi được.


Cố Kiều quyết định lần sau trở lại.


Nhưng ngay một chốc xoay người, hai lỗ tai của nàng khẽ động, nghe thấy được một tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ.


Thanh âm kia lại nhỏ lại xa, người bình thường tuyệt đối không nghe được, nhưng kiếp trước trong khi huấn luyện Cố Kiều có hạng nhất thính âm biện vị, nàng ở dưới mấy trăm loại thanh âm quấy rầy chuẩn xác nhận rõ ra tiếng hít thở của đối phương.


Thay đổi thành cái thân thể nhỏ này, tố chất thân thể của nàng xa không bằng kiếp trước, nhưng lại đang từ từ khôi phục.


Thanh âm là của hầu phu nhân.


Điểm này, Cố Kiều có thể xác định.


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều lập tức cũng không quản cửa có đóng hay không, lui về phía sau vài bước, nhảy qua tường đi vào.


Khi Cố Kiều đi tới gian nhà của Diêu thị, bên trong đã chỉ còn một mình Diêu thị.


Diêu thị hôn mê nằm ở trên giường, sắc mặt tái xanh, ấn đường biến thành màu đen, khí tức thập phần yếu ớt.


Trong phòng tản ra một cổ thuốc đông y nồng nặc, nhưng không thấy chén thuốc.


Cố Kiều ở bên cạnh gối của Diêu thị phát hiện vài giọt nước thuốc chưa khô khốc, nàng cúi người ngửi ngửi.


Là ô đầu!


Ô đầu vốn là một vị thuốc tán hàn giảm đau, nhưng bản thân có độc, đơn giản sẽ không dùng tới nó, thể chất của Diêu thị thiên hàn, lại càng không thể nhiễm ô đầu.


Cố Kiều không xác định Diêu thị uống bao nhiêu, nhưng phải mau chóng nôn ra!


Cố Kiều trầm ngâm ba giây, lập tức mở dược tương nhỏ, lấy ống truyền dịch từ xoang mũi của Diêu thị chậm rãi cắm vào trong dạ dày của Diêu thị.


Loại ống truyền dịch này là chuyên chuẩn bị cho những người bỏ mạng trong tổ chức, cứng rắn hơn ống truyền dịch bình thường, bản có thể dùng để giết người, Cố Kiều cũng không ngờ tới bản thân lại dùng nó để cứu người.


Cố Kiều xuất ra một chất dịch muối natri clorua, tiếp nối một đầu khác của ống.


Nàng nắm túi, cấp tốc rót dịch vào trong dạ dày của Diêu thị.


Một túi rất nhanh rót xong, ngay khi Cố Kiều bắt đầu rót túi thứ hai, hai nha hoàn bị Phương ma ma đuổi đi đã trở về.


Hai người không biết Cố Kiều, lúc này bị một màn trước mắt làm sợ choáng váng mắt.


“Ngươi là ai? Ngươi ở đây làm gì với phu nhân?”


Hai người phục hồi lại tinh thần, nhào tới chỗ Cố Kiều.


Cố Kiều không thể bị các nàng cắt đứt, đầu ngón chân móc một cái băng, đụng hai người ngã lăn ở trên mặt đất.


Tiểu nha hoàn giáp: “A —— ”


Tiểu nha hoàn ất: “Người đến! Có người muốn mưu hại phu nhân —— ”


Ngoài phòng, tay của Phương ma ma run một cái, không phải chứ? Nhanh như vậy đã phát hiện?



Cố hầu gia vừa đề ra nghi vấn với Phòng ma ma xong liền nghe tiếng kêu của tiểu nha hoàn, hắn bước đi như bay đi tới gian nhà của Diêu thị, một mắt thấy Cố Kiều cầm vật kỳ quái rót vào trong lỗ mũi của Diêu thị.


Lúc hắn đi sắc mặt của Diêu thị vẫn là bình thường, lúc này lại phát xanh biến thành màu đen, nghiễm nhiên hình dạng trúng độc.


Nha đầu này… Chẳng lẽ là đanh độc sát thân nương của bản thân sao? !


Trong cơn giận dữ, Cố hầu gia đằng đằng sát khí đi tới: “Ngươi dừng tay cho ta!”


Cố Kiều không để ý tới hắn, gia tăng bóp lực độ đổ dịch.


Cố hầu gia thấy nàng như không nghe, trái lại làm trầm trọng thêm, tức giận đến rút roi bên hông ra, hung hăng đánh lưng nhỏ gầy của Cố Kiều.


Chợt nghe được tiếng roi vang lên ba một tiếng, roi rơi vào trên lưng của Cố Kiều.


Đây cũng không phải là roi tầm thường, là hành hình quân tiên.


Cố Kiều lại vẫn không có buông Diêu thị ra.


Cố hầu gia tức giận đến cắn răng, đưa tay túm Cố Kiều.


Mâu quang của Cố Kiều lạnh như băng gọi lại: “Không muốn nàng chết, thì tránh ra cho ta!”


Cố hầu gia bị ánh mắt cùng sát khí của nàng kinh hãi.


Một giọt bổ dịch cuối cùng cũng rót tiến vào, Cố Kiều rút ống truyền dịch ra, đỡ Diêu thị dậy, cạy miệng của Diêu thị ra, dùng ngón tay móc cổ họng của nàng.


Một giây kế tiếp, thân thể của Diêu thị chấn động, nôn nước thuốc cùng bổ dịch ra.


Nôn xong, sắc mặt của Diêu thị cuối cùng cũng không còn phát xanh nữa, hô hấp cũng có một tia lực độ.


Cùng lúc đó, Trần ngự y cũng chạy tới.


Thấy tràng cảnh trong phòng hắn có chút mộng.


Mới vừa rồi hắn bất quá là đi nặn dược hoàn cho hầu phu nhân, thế nào mới ly khai một hồi hầu phu nhân giống như là chết qua một lần thế?


“Ôi chao? Đây không phải là tiểu dược đồng của Hồi Xuân đường sao?” Hắn nhận ra Cố Kiều.


Cố Kiều không nói chuyện, nhàn nhạt đứng lên, cất xong dược tương nhỏ của mình.


Trần ngự y bắt xong mạch cho Diêu thị, nhướng mày: “Sao phu nhân trúng độc ô đầu?”


Cố hầu gia nhướng mày!


Trần ngự y nhìn Cố Kiều, lại nhìn nước thuốc dưới đất, không sai biệt lắm đoán ra chuyện gì xảy ra: “Vạn hạnh hầu gia để vị tiểu dược đồng này để phu nhân đúng lúc nôn ra, bằng không phu nhân sẽ mất mạng. Thật không có nghĩ đến, một dược đồng nho nhỏ của Hồi Xuân đường đều lợi hại như vậy…”


Câu nói kế tiếp Cố hầu gia không nghe lọt nữa, cả đầu của hắn đều là một roi hắn quất nàng vừa rồi.


Roi kia không nói hắn dùng lực đạo mười phần, nhưng cũng có tám phần mười…


Nha đầu quật cường này, cũng không biết nói chuyện sao?


Cứ muốn ăn roi? !


Cố hầu gia tuyệt không thừa nhận là đánh sai, rõ ràng là nàng không giải thích, mới để cho mình hiểu lầm!


Nhưng vì sao trong lòng có chút không khí thế nhỉ?


Cố hầu gia chột dạ nhìn phía Cố Kiều, đang muốn mở miệng nói cái gì, Cố Kiều cũng đã cõng tiểu dược tương mặt không thay đổi đi ra.


Cuối xuân gió rất ấm, bóng lưng của nàng lại một mảnh băng lãnh.


(Luna: CCD thì ổng chả dám đánh, còn gái ruột thì ổng quất cho 1 roi @#@ biết là ổng gấp nhưng ổng cũng biết bả là con gái ruột của ổng mà, hết biết nói gì luôn)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận