Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 70: KHẮC KHẨU


Dịch giả: Luna Wong – phù, cuối cùng cũng bằng raw rồi nè. 1 chương của manhua bằng mấy chương của truyện chữ lận đó, mọi người nhớ ủng hộ ta nhiều hơn để ta có động lực dịch nhanh nha.


“Đây là ngựa của ta.” Cố hầu gia nghiêm túc nói.


Cố Kiều đầy mặt nghi ngờ nhìn hắn, tựa như đang phán đoán thật giả trong lời nói của hắn.


Cố hầu gia bị ánh mắt của nàng nhìn tâm can một trận loạn run, mạnh nhớ lại chuyện con sói kia, vội nói: “Đây cũng không phải là ta vứt bỏ, là ta không cẩn thận làm mấy!”


Tuy rằng đồ làm mất cũng có thể nhặt, nhưng nếu như người mất đòi nhất định phải trả, nếu không sẽ cấu thành tội xâm chiếm.


Trước đây lượm bạc của tiểu Tần tướng công không chịu trả Chu thị cùng Lưu thị chính là ăn cái thiệt thòi này, kết quả ở nha môn bị đánh đại bản, còn phạt một khoản bạc con số không nhỏ.


Cố hầu gia đương nhiên chẳng biết ô long của người Cố gia, nhưng hắn cảm thấy một tiểu cô nương, bản thân sẽ dọa được: “Nếu ngươi không trả lại cho ta, sẽ bị huyện thái gia bắt lại đánh bằng roi!”


Nông dân có khả năng chưa nghe nói qua hầu gia, nhưng nhất định biết huyện thái gia.

Huyện thái gia là rắn độc chân chính, không nông dân nào không sợ!


Cố Kiều nghe xong lời của hắn, không lập tức phản bác.


Cố hầu gia cảm thấy hấp dẫn!


Kết quả một giây kế tiếp, hắn chợt nghe thấy nàng hỏi hắn: “Ngươi làm sao chứng minh đây là ngựa của ngươi?”


Cố hầu gia sửng sốt.



Đúng vậy, chứng minh như thế nào a?


Vì khiêm tốn xuất hành, hắn không ngồi hãn huyết bảo mã của mình, mà là chọn con ngựa của một thị vệ, ngay cả kí hiệu hầu phủ trên yên ngựa đều bị hắn tận lực xóa sạch.

“Móng ngựa sắt! Đây là chiến mã trong quân phối, các với móng ngựa ngoài chợ.” Cuối cùng Cố hầu gia cũng nghĩ ra một chứng cứ.


Không ngờ Cố Kiều nói: “Ta lại chưa từng thấy móng ngựa sắt khác, làm sao biết có phải đây là lời nói một bên của ngươi hay không?”


Cố hầu gia nghẹn.


Đây là tú tài gặp binh, có lý nói không rõ!


Cố Kiều công bằng công chính nói rằng: “Không bằng như vậy, ngươi đi nha môn báo án, nếu như huyện thái gia nói ngựa là của ngươi, ta đây liền trả lại ngưa cho ngươi.”


Đi báo án? Làm sao đi? Đi bộ sao?


Hai chân này của hắn còn đi nỗi sao?


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều nhìn hắn một cái, trầm ngâm chốc lát nói: “Nếu ngươi còn muốn cái chân, ta có thể bán nó cho ngươi. Ai, ta nhặt trở về cũng rất không dễ dàng.”


Ngươi rốt cuộc không dễ dàng chỗ nào? Đoạn đường này không phải nó chở ngươi sao? Ngươi đến khí lực bước đi đều tiết kiệm! Sói cũng không cần tự cõng!


Cố hầu gia thực sự bị Cố Kiều tức giận đến chết khiếp.


Bất quá, hắn cũng thật sự đi không nỗi.


Hắn đến trên trấn mới có thể mướn được xe ngựa, mà từ nơi này đến trấn chí ít hai ba mươi dặm, chỉ sợ hắn gãy chân đều đi không được.


“Năm mươi lượng.” Cố Kiều nói.


Cố hầu gia xù lông: “Một con ngựa nát sao còn đắt hơn sói? Ngươi đây là cố ý lên giá!”


Cố Kiều nghiêm túc nói: “Sói không phải thứ ngươi cần, ngựa mới phải.”


Đúng là thứ cần, sẽ cố ý lên giá!


Cố hầu gia tức giận đến gan đều đau đớn!


Cuói cùng, cố hầu gia lấy năm mươi lượng bạc mua lại ngựa của mình.


Ngựa của mình a, đi đâu mà nói rõ lí lẽ đây?


——


Lúc Cố hầu gia trở lại sơn trang đã chạng vạng, ánh nắng chiều rơi vào trên mái hiên sơn trang, chiếu ra một mảnh lưu kim huyễn quang.


Cố hầu gia giao ngựa cho thị vệ trong phủ, kéo cái chân sưng to đến nội viện.


Vừa tới cửa, hắn liền nghe được bên trong truyền đến một trận tiềng ồn ào kịch liệt, mi tâm của hắn túc lại, vượt qua cánh cửa, chỉ thấy hạ nhân trong viện hầu như toàn bộ đều tới, trốn ở phía sau cây, sau bụi hoa, không dám động cũng không dám đi.



Mà ở dưới hành lang, trên một cái ghế bị tất cả hạ nhân nhìn kỹ, nhi tử của hắn tiểu Cố Diễm nằm đó.


Bên cạnh Cố Diễm, Cố Cẩn Du đứng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.


Trong lòng Cố Cẩn Du ôm một con thỏ nhỏ trắng trắng.


“Vì sao không cho ta nuôi thỏ?” Cố Cẩn Du bất mãn hỏi.


Cố Diễm lười biếng hừ nói: “Chính là không cho ngươi nuôi.”


Cố Cẩn Du thở phì phò nói rằng: “Có bản lĩnh ngươi nói cái lý do!”


Cố Diễm gối một tay ra sau ót, ưu tai du tai nói rằng: “Đây là nhà của ta, ta nói không cho ngươi nuôi, thì không cho ngươi nuôi!”


Cố Cẩn Du ôm thỏ thẳng giậm chân: “Đây cũng là viện tử của ta!”


Bookwaves.com.vn

Cố Diễm nhàn nhạt hừ một cái: “Viện tử của ngươi ở kinh thành!”


Cố Cẩn Du một nửa thời gian ở kinh thành, không giống Cố Diễm quanh năm suốt tháng ở nơi này, Cố Diễm đương nhiên cho rằng ở đây càng nhiều là thuộc về hắn.


Bọn hạ nhân không dám khuyên can, cũng không dám phủi mông rời đi, vạn nhất hai tỷ đệ gây đến loạn, bọn họ không đảm đương nổi.


Cố hầu gia không sai biệt lắm nghe hiểu xảy ra chuyện gì, Cố Cẩn Du từ nhỏ thích chó chó mèo mèo, Cố Diễm lại hết sức phản cảm, hai tỷ đệ không ít vì nuôi tiểu sủng vật mà cãi nhau.


Hắn từ trước vẫn rất buồn bực, bọn họ là long phượng thai, là người thân cận nhất trên đời, theo lý thuyết cảm tình phải nên rất tốt mới đúng, nhưng Cố Diễm không biết nói chuyện luôn khi dễ Cẩn Du.


Cố Diễm không cho Cẩn Du uống sữa của Diêu thị, uống một lần hắn đã oa oa khóc lớn, cũng không để Diêu thị ôm Cẩn Du, thậm chí chỉ cần nằm ở trong cùng một nôi sẽ quyền đấm cước đá Cẩn Du.


Lúc ấy Cố Diễm chỉ là một tiểu nãi bao phun bọt sữa, ai cũng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ coi là tiểu hài tử muốn chiếm làm của riêng.


Phía sau Cố Diễm lớn, cũng không khi dễ Cẩn Du như thế nữa, nhưng cũng không thân cận với Cẩn Du.



Đã từng không nghĩ ra chuyện cho đến khi biết thân thế của Cẩn Du, tựa hồ cũng dần dần sáng suốt.


Cố Diễm cùng tỷ tỷ ở trong bụng mẫu thân chung sống mười tháng, bọn họ mới chính thức là người thân cận nhất trên đời, nên sau khi Cố Diễm sinh ra có thể tinh tường cảm giác được tiểu nữ anh nằm ở bên cạnh hắn không phải tỷ tỷ của hắn.


Hắn muốn tỷ tỷ.


Chỉ có tỷ tỷ có thể để cho hắn yên ổn như lúc ở trong bụng nương, nhưng mà bên cạnh hắn lại nằm một nữ anh hoàn toàn xa lạ.


Không trách hắn luôn luôn khóc lớn tiếng như vậy, hắn là đang đòi tỷ tỷ.


Đáng tiếc không ai minh bạch hắn.


Thẳng đến hắn lớn, bản thân cũng không nhớ rõ, có phải bài xích Cố Cẩn Du từ trong xương hay không.


Cố hầu gia cảm thấy lần suy đoán này rất hoang đường, nhưng mà ngoại trừ cái này, hắn lại thực tại nghĩ không ra giải thích tốt hơn.


Hai tỷ đệ khắc khẩu vẫn tiếp tục.


Cố Cẩn Du ủy khuất nói: “Con thỏ nhỏ không ồn cũng không nháo, sao ngươi đến cái này cũng không cho ta nuôi? Ngươi giảng giảng đạo lý có được hay không?”


Hai mắt của Cố Diễm nhìn trời: “Không biết giảng đạo lý!”


Cố Cẩn Du cắn môi: “Dựa vào cái gì?”


Cố Diễm kiêu ngạo thiêu mi: “Dựa vào ta thích!”


“Ngươi…” Mặt của Cố Cẩn Du đều đỏ lên vì tức!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận