CHƯƠNG 66: SAY THỊT
Dịch giả: Luna Wong – nay bão đến chương 70 luôn cho kịp raw nè, có bạn nào cảm động vì hành vi trượng nghĩa này của ta không???
Cố hầu gia sửng sốt hồi lâu mới tìm về thanh âm của mình: “Chuyện này không cần nói cho bất luận kẻ nào, nhất là phu nhân, bổn hầu không hy vọng nàng chịu bất luận kích thích gì.”
Chư Cát đại phu nói: “Chỉ cần hầu gia có thể thả đồ nhi vô tích sự của ta ra, cả đời ta sẽ thủ khẩu như bình cho hầu gia. Bất quá, hầu gia xác định trước đây phu nhân đản hạ chính là long phượng thai sao?”
“Bổn hầu xác định, lúc phu nhân sinh sản là tỉnh.”
“Vậy cũng chỉ có một loại khả năng.”
Ôm sai rồi.
Cố hầu gia trầm ngâm chỉ chốc lát, phân phó nói: “Trước tiên ngươi ở trong phủ, có việc bổn hầu sẽ gọi ngươi.”
Chư Cát đại phu khom người: “Tùy thời chờ đợi hầu gia sai phái.”
“Ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Sau khi Chư Cát đại phu rời đi, Cố hầu gia đặt mông ngồi xuống ghế, khí lực của hắn thật giống như bị hút hết, đầu óc cũng mộc mộc.
Sơn trang dạ tĩnh đến đáng sợ, ánh trăng lương bạc im lặng rơi trên mặt đất, chiếu cây cối hoa cỏ của cả một viện tử sơ ảnh kinh hoảng.
Hài tử là ôm sai không thể nghi ngờ.
Về phần ôm sai thế nào cũng chỉ có thể hỏi hạ nhân bồi sinh bên người Diêu thị năm đó.
Chỉ tiếc qua nhiều năm như vậy, những người đó đã không ở hầu phủ, tìm thập phần trắc trở.
Huống chi, hắn cũng không xác định hài tử kia hôm nay còn sống hay không.
Nếu nói hắn không có một tia quan tâm đó là giả, nếu nói quan tâm đến nghĩa vô phản cố cũng là giả.
Vì bệnh của nhi tử, Diêu thị từ lâu làm hỏng thân thể, hắn lo lắng Diêu thị có thể nhận nỗi đả kích của chân tướng hay không.
Nếu như nói cho nàng biết sẽ hại chết nàng, vậy hắn tình nguyện cả đời để chân tướng nát trong bụng.
Đồng thời, hắn cũng phải lo lắng tình cảnh của Cẩn Du.
Cẩn Du là hài tử hắn ôm trong lòng bàn tay, hắn thương nàng nhiều hơn nhi tử rất nhiều, hắn không muốn Cẩn Du bị tổn thương chút nào.
Cuối cùng , mới là hài tử kia.
Hắn bây giờ còn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc có nên nhận hài tử kia trở về không, nhưng bất luận làm sao, hắn đều phải tìm được nàng.
Bookwaves.com.vn
Nàng là thuốc dẫn duy nhất của Cố Diễm, nàng có thể cứu mạng của Cố Diễm.
“Người đến!”
“Hầu gia.”
“Gọi Phòng ma ma tới.”
“Vâng.”
Phòng ma ma là ma ma quản sự trong thôn trang, cũng là thị tì của Diêu thị.
Phòng ma ma vào phòng, thi lễ một cái cho Cố hầu gia: “Lão gia, người tìm nô tỳ?”
Cố hầu gia giơ tay lên một cái, trong phòng không có chút đèn, thần sắc của hắn lung ở trong bóng đêm, bị ánh trăng thấu nhập soi sáng như kim loại.
Cố hầu gia hỏi: “Phu nhân năm đó sinh ở chùa miểu nào?”
Phòng ma ma hơi kinh ngạc: “Sao đột nhiên hầu gia hỏi cái này?”
Cố hầu gia nhàn nhạt nói rằng: “Ta nghe nói phu nhân gần đây thường đi gian chùa miểu đó bái Bồ Tát, bệnh của Diễm nhi mới có khởi sắc, ta dự định hôm nào cũng đi chùa miểu dâng nén hương.”
Phòng ma ma cảm thấy rất kỳ quái, hầu phủ cũng không tin phật, làm sao sẽ đột nhiên nói đi chùa miểu thượng hương?
——
Bên kia, Cố Kiều cầm bạc xong lại đi tìm chủ quán làm giò đường phèn cùng thịt kho đầu sư tử mới, như cũ dùng vò đựng lại. Sau đó nàng đi bố trang mua mấy đôi hài cùng mấy bộ xiêm y.
Đồ quá nhiều, sọt nhỏ của nàng không chứa nổi, lại bọc hai đại bao phục ôm lại.
Tiêu lục lang biết ngày hôm nay nàng sẽ đến lên trấn, mà chỉ cần nàng lên trấn nhất định sẽ tới đón hắn tan học, hắn để La nhị thúc chờ.
Đợi đủ gần nửa canh giờ, đến Cố Tiểu Thuận đều đang nghĩ có phải hắn tỷ đã trở về hay không, Cố Kiều xuất hiện.
Thân thể của nàng nho nhỏ, bao phục lại lớn đến kinh người, cơ hồ chặn hết cả người của nàng, nàng rất khó khăn từ hai bên trái phải của bao phục lộ ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Nàng không phải mệt, là nghẹn.
Ba người vội đi giúp nàng nhận lấy bao phục đặt ở trên xe bò.
Ngồi xong, Cố Tiểu Thuận thúc giục: “La nhị thúc, nhanh chóng quay về thôn đi, ta đói hỏng rồi!”
La nhị thúc cười: “Được rồi!”
Cố Kiều lau mồ hôi trên trán: “Sao các ngươi còn chưa đi?”
Cố Tiểu Thuận nói: “Chờ ngươi a, tỷ phu nói ngươi sẽ đến.”
Cố Kiều nhìn Tiêu lục lang một mắt, nghiêm túc nói: “Đợi lâu như vậy, không sợ ta đã trở về sao?”
Không nên chờ nàng, thật là!
Tiêu lục lang vân đạm phong khinh nói: “Vậy ngươi tới trễ như thế, không sợ chúng ta đã đi sao?”
Từ bố trang đến nơi đây cũng không tiện đường, phải vòng đường xa tới xem thử có phải hắn đang đợi nàng hay không! Thật là!
Bookwaves.com.vn
Cố Tiểu Thuận vuốt bụng đang nhô lên: Đột nhiên no rồi, vì sao?
Về đến nhà, Tiểu Tịnh Không ở cửa chờ đã lâu, lão thái thái nói cho hắn biết từ một đếm tới một trăm, Kiều Kiều sẽ về.
Ở đây không biết đếm bao nhiêu lần một trăm, xe bò rốt cục vào thôn.
Hắn dạt chân chạy ra bên ngoài: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
Hắn lại thích gọi Kiều Kiều, Cố Kiều theo hắn. Thấy viên trôi nước đát đát đát chạy tới chỗ bản thân, nàng đang muốn nhắc nhở hắn chớ ngã, kết quả hắn đã ngã.
Ước chừng là hắn ngã đã quen, không quên ôm lấy đầu nhỏ bóng lưỡng của mình, dường như một tiểu đông qua, cô linh lợi lăn tới bên chân Cố Kiều.
Bao phục có Cố Tiểu Thuận khiêng, hai tay của Cố Kiều ở không, kéo Tiểu Tịnh Không lên, vỗ vỗ bụi đất trên người hắn: “Ngã đau không?”
Tiểu Tịnh Không lắc đầu: “Không có! Không đau! Ta ngã rất lợi hại!”
Cố Kiều: Người khác ngã mới gọi là lợi hại, bản thân ngã được gọi là thương tổn.
“Gọi người.” Cố Kiều chỉ chỉ Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận sau lưng.
Tiểu Tịnh Không là tiểu hài tử biết lễ phép, ngoan ngoãn kêu tỷ phu và Tiểu Thuận ca ca.
Tuy rằng kỳ thực cũng không muốn gọi.
Cố Kiều dắt Tiểu Tịnh Không trở về nhà.
Tiểu Tịnh Không vừa nhảy, vô cùng vui vẻ!
Về đến nhà, Tiểu Tịnh Không đi nhà bếp ôm lấy mấy trái nướng khoai to.
“Kiều Kiều, ăn khoai lang! Ta nướng!”
Trên thực tế, khoai lang là buổi trưa Tiết Ngưng Hương qua đây làm cơm mang tới, lửa là Tiết Ngưng Hương nhóm, khoai lang cũng là Tiết Ngưng Hương rửa, Tiểu Tịnh Không chỉ là dùng kẹp gắp khoai lang rửa vào trong bếp mà thôi, ngay cả sau khi nướng xong đều là Tiết Ngưng Hương móc ra.
Nhưng theo Tiểu Tịnh Không, một bước của bản thân có linh hôn nhất trong quá trình hoàn thành nướng khoai —— nướng, nên đây chính là khoai lang hắn nướng!
Tiết tỷ tỷ làm phân biệt là lấy khoai lang, rửa khoai lang cùng với lật khoai lang!
Cố Kiều rất cho mặt mũi nếm thử một miếng.
“Ngon không? Ngon không? Ngon không?” Tiểu Tịnh Không nghiên đầu bá bá bá.
“Ân, ngon.” Ngay cả có chút lạnh, nàng ăn không sao, Tiểu Thuận cũng không có việc gì, nhưng bụng của Tiêu lục lang mảnh mai, có thể sẽ tiêu chảy.
Cố Kiều cầm khoai nướng tới nhà bếp hâm một chút, lại lấy hai cái chén ra, đựng chút giò đường phèn và thịt kho đầu sư tử đưa qua cho Tiết Ngưng Hương.
Tiết Ngưng Hương tặng lại nàng mấy cái trứng luộc cùng bạch diện màn thầu.
Khi Cố Kiều trở về, Tiểu Tịnh Không đã bày xong chén đũa.
Một nhà năm người ngồi xuống ăn cơm.
Tiểu Tịnh Không trái lại chờ đút.
Cố Kiều gắp một khối giò béo mà không ngán vào trong bát hắn.
Tiểu Tịnh Không hưng phấn gào khóc trực kêu, nắm đũa lên gắp thịt, vẫn còn chưa cho trong miệng, chỉ là ngắn ngửi một cái liền hai mắt lộn lên, bịch một tiếng ngã ra sau!
Hắn tứ ngưỡng bát xoa té trên mặt đất, nghiên đầu, lè lưỡi, bất tỉnh nhân sự!
Cố Kiều: “…”
Trên đời này, thật là có người say thịt a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...