CHƯƠNG 49: CHÚC TẾT
Dịch giả: Luna Wong
Lại nói Hà chưởng quỹ sau khi lẩn trốn ra sơn trang, vẫn chưa lập tức ly khai, mà là ở cách đó không xa đợi động tĩnh của sơn trang.
Tiểu công tử nhìn là không được, cũng không biết đại gia ngốc kia có thể đụng vào hay không?
Nếu tiểu công tử thật chết trong tay hắn, Hồ gia chỉ sợ không còn có đất dung thân cho đại gia nữa đi!
Hà chưởng quỹ đang vui vẻ, chỉ thấy ba người Cố Kiều bình yên vô sự từ bên trong sơn trang đi ra.
Hắn chính là sửng sốt.
Tình huống gì?
Tiểu công tử không chết sao? Hay là bọn hắn cũng giống bên này của mình, trị cũng chưa từng trị đã bỏ chạy?
Nhưng nhìn hình dạng khí định thần nhàn của bọn họ, không giống a…
Công phu Hà chưởng quỹ ngây người, ba người Cố Kiều lên xe ngựa đi nơi ở của Lê viện trưởng rồi.
Nha hoàn tên Ngọc Nha nhi kia đuổi tới: “Ai nha! Hồi Xuân đường! Các ngươi chờ một chút!”
Thế nhưng xe ngựa đã đi xa, không nghe được tiếng la của nàng.
Ngọc Nha nhi đỡ cây cột ở đền thờ trực suyễn khí.
Hà chưởng quỹ từ sau đại thụ lăng lăng đi tới, đi tới trước gót chân nàng hỏi: “Cô nương, xin hỏi là ba người bọn hắn đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngọc Nha nhi nói: “Bọn họ có thể xảy ra chuyện gì a? Là tiểu công tử nhà ta…”
Nhãn tình của Hà chưởng quỹ sáng lên!
Tiểu công tử quả thực bị bọn họ chữa chết?
Ngọc Nha nhi thở hổn hển khẩu khí, nói tiếp: “Tiểu công tử Nhà của ta tỉnh rồi, phát tính khí thật là lớn đó!”
Mỗi chứ Hà chưởng quỹ đều hiểu, nhưng hợp cùng một chỗ hắn không rõ: “Là bệnh của tiểu công tử…”
“Hồi Xuân đường thật có thần y a! Tiểu công tử nhà của ta tỉnh rồi! Còn có khí lực phát hỏa nữa!” Ngọc Nha nhi vui vẻ đến hỏng, tiểu công tử một hơi thở xé bốn bức tranh cổ đổng của hầu gia, hắn đã cả năm không lợi hại như vậy rồi!
Hà chưởng quỹ biểu thị hắn có chút theo không kịp ý nghĩ của đối phương…
Ngọc Nha nhi tự trách thở dài: “Đều tại chúng ta quá cao hứng, quên cho bọn hắn tiền xem bệnh!”
“Chờ một chút, ý của ngươi là… Bọn họ…” Câu nói kế tiếp, Hà chưởng quỹ quả thực cũng không dám nói, hoàn toàn không có khả năng!
Bookwaves.com
Không ngờ Ngọc Nha nhi gật đầu như giã tỏi: “Ân ân! Chính là bọn họ cứu tỉnh tiểu công tử nhà của ta!”
Đây là mèo mù đụng phải chuột chết đi!
Hà chưởng quỹ đánh chết cũng không thể tin được y thuật của đại phu trong một cái trấn nhỏ có thể cao minh như thế, bất quá, không trở ngại hắn ôm công lao vào trên người bản thân!
“Không sai, Hồi Xuân đường chúng ta chính là diệu thủ hồi xuân!”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Ngọc Nha nhi liếc mắt hắn một cái.
“Ta…” Hà chưởng quỹ ngượng ngùng nở nụ cười, “Người nọ là nhị đông gia của Hồi Xuân đường chúng ta, đại gia của Hồ gia!”
Ngọc Nha nhi châm chọc nói: “Không phải chỉ là tên giống nhau sao? Bọn họ là Hồi Xuân đường trên trấn, các ngươi là Hồi Xuân đường kinh thành! Hai nhà không có liên quan gì! Bọn họ và Hồ gia cũng không có vấn đề gì! Nhanh như vậy đã quên lời của mình nói? Ha hả a!”
——
Nhị đông gia tìm được đường sống trong chỗ chết một hồi, đâu còn nhớ rõ chuyện tiền xem bệnh nữa chứ? Cố Kiều trái lại nhớ kỹ, bất quá nàng cho rằng nhị đông gia thu rồi.
Xe ngựa đến nơi ở của Lê viện trưởng nơi, Lê viện trưởng vừa câu xong cá trở về, hắn rút đi một thân xiêm y viện trưởng, thay xiêm y đánh cá, còn đeo đấu lạp cùng áo tơi đánh cá trên người, nhìn qua thật không có gì khác biệt với người đánh cá.
Đương nhiên nếu là gần, vẫn là có thể cảm nhận được khí chất bất phàm cùng ăn nói của hắn .
Cố Kiều cùng nhị đông gia xuống xe ngựa.
“Các ngươi là…” Viện trưởng chưa thấy qua Cố Kiều, về phần nhị đông gia hắn càng chưa từng thấy.
Cố Kiều khách khí nói rằng: “Tiêu lục lang là tướng công của ta, ngày hôm nay ta và đệ đệ cùng đi bái phỏng người, đệ đệ ta ở bên trong nhà.”
Thái độ của viện trưởng ngay tức khắc thay đổi, hắn nhất quán rất bài xích với chuyện học sinh tới cửa, nhưng nếu như đối phương là Tiêu lục lang —— người nhà của ái đồ nhà hắn tới, vậy cái khác chớ luận.
Nhị đông gia: Sao ta cảm giác viện trưởng này đột nhiên đổi nhãn thần nhìn nhi tức phụ nhỉ?
Viện trưởng ôn thanh nói: “Xưng hô ngươi thế nào?”
Cố Kiều đáp: “Ta họ Cố, người trong thôn gọi Kiều nương.”
Kỳ thực người trong thôn gọi nàng là kẻ ngu si.
Cố Kiều lại hướng viện trưởng giới thiệu đoàn người nhị đông gia: “… Ngày hôm nay bọn họ cũng tới phụ cận, tiện thể cho ta quá giang đoạn đường.”
Viện trưởng rất có lễ phép không có hỏi đối phương đến phụ cận làm cái gì, đơn thuần bày tỏ chân thành cảm tạ nhị đông gia trợ giúp học sinh của bản thân cùng với người nhà của hắn, lại mời đám người nhị đông gia một đạo vào nhà ngồi một chút.
“Viện trưởng, là viện trưởng của Thiên Hương thư viện sao?” Lúc tiến vào viện, nhị đông gia nhỏ giọng hỏi Cố Kiều.
“Ân.” Tướng công nàng là học sinh của Thiên Hương thư viện, viện trưởng của hắn không phải là viện trưởng của Thiên Hương thư viện, lẽ nào hiện tại ngươi mới phản ứng được sao?
Nhị đông gia sáng sớm đều đang khẩn trương chuyện chữa bệnh cho tiểu công tử, ngay cả mình tên họ là gì đều đã quên, đâu thể phản ứng kịp cái này?
Bookwaves.com
Chờ hắn phản ứng kịp đã cảm thấy sự tình không đơn giản.
Danh tiếng của viện trưởng ở trấn nhỏ có khả năng còn chưa hiển, ở kinh thành lại là tồn tại mọi người xu chi nhược vụ. Hắn sư tòng lão tế tửu, còn đứng đầu tứ đại tài tử kinh thành. Nhị đông gia nhỏ hơn viện trưởng vài tuổi, hắn lớn lên ở trong bóng ma của viện trưởng. Từng phụ mẫu đều hy vọng nhi tử mình trưởng thành tài giỏi đẹp trai như viện trưởng vậy, đáng tiếc đại đa số sau cùng đều chỉ trưởng thành một con gà.
Viện trưởng quả thực chính là ác mộng của người đồng lứa bọn họ.
Vì tên biến thái này, bao nhiêu cha nương cảm giác nhi tử của mình không nên thân?
Luận nội tình, Hồ gia là thế gia hạnh lâm trăm năm, viện trưởng là rễ cỏ; nhưng luận lực ảnh hưởng, tất cả tử đệ Hồ gia cộng lại, cũng so ra kém một Lê viện trưởng.
Hắn từng đứng hàng nội các đại học sĩ, nghe nói là bồi mẫu thân dưỡng bệnh mới dọn tới nơi này.
Viện trưởng đến Thanh Tuyền trấn còn sớm hơn cả nhị đông gia, lúc ban đầu nhị đông gia cũng từng suy nghĩ có cần đi bái phỏng hắn hay không, nhưng tưởng tượng bóng ma lúc nhỏ thì nhanh chóng thôi.
Đương nhiên chủ yếu cũng là minh bạch viện trưởng không sẽ gặp hắn.
“Ta nghe nói… Hắn không thu lễ.” Nhị đông gia nói với Cố Kiều. Lúc viện trưởng làm quan thì rất thanh liêm, bởi vậy còn đắc tội không ít người, tới chỗ này xây dựng thư viện càng khinh thường riêng tư hối lộ.
Cố Kiều đem hàng núi trong cái sọt ra: “Viện trưởng, đây là lục lang hiếu kính người!”
Viện trưởng vội vàng nhận lấy, động tác cực nhanh dường như rất sợ ai đổi ý: “Lục lang có lòng.”
Nhị đông gia đầy mặt mộng ép: Không phải, ngươi cũng không khách sáo một cái? Không biết, còn tưởng là ngươi đường đường viện trưởng thiếu chút hàng núi nữa đó!
Viện trưởng: Ngoài miệng lúc nói chuyện không muốn không muốn, thân thể cũng rất thành thực, lễ bái sư cũng để cho tức phụ nhi đưa tới!
Cố Tiểu Thuận ở dưới cổ vũ của Cố Kiều, cũng đưa lễ năm của mình lên—— hắn khắc tượng điêu khắc gỗ.
Hắn từ nhỏ đã thích khắc đồ vật, không thôi trước đây cũng sẽ không ở trên cán dù của Cố Kiều có khắc tên của bản thân. Cái tượng điêu khắc gỗ này vốn là muốn tặng cho Cố Kiều, nhưng Cố Kiều nói tặng cho viện trưởng quan trọng hơn, cho nàng có thể sau này lại khắc một cái.
Cố Tiểu Thuận cảm thấy tỷ hắn nói rất có lý, vì vậy chắp tay đưa tượng khắc lên!
Hắn khắc chính là Cố Kiều, trông rất sống động, giống như đúc, trên mặt không có khối bớt kia, đẹp như tiên tử.
Thế nhưng… tặng pho tượng tỷ ngươi cho viện trưởng các ngươi thực sự không quan hệ sao?
Khóe miệng của nhị đông gia quất thẳng tới.
Khóe miệng của Cố Kiều cũng rút một cái, nàng hoàn toàn không ngờ tới Cố Tiểu Thuận khắc chính là cái này.
Viện trưởng cũng có chút thần sắc không hiểu, bày pho tượng của tức phụ nhi của học sinh trong phòng có phải có chút không được tốt hay không a?
Nhưng vào lúc này, Lê lão phu nhân tỉnh, nàng nhìn thấy tượng điêu khắc gỗ nhãn thần sáng ngời: Bồ Tát!
Lê lão phu nhân lấy tượng khắc của Cố Kiều tới, thành kính bày ở trên bàn trong phòng bản thân, còn thắp hai nén nhang.
Cố Kiều: “…”
Viện trưởng: “…”
Mọi người: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...