CHƯƠNG 35: GẶP NHAU
Dịch giả: Luna Wong
Cố Kiều cõng cái sọt đi vòng qua núi.
Tòa chùa miểu kia ở giữa sườn núi, thập phần khó đi, trung gian còn có một giai đoạn là không có nấc thang, tất cả đều là tuyết đọng. Vạn hạnh Cố Kiều tự lực cánh sinh, chuyên cần leo núi, chuyên cần rèn đúc, mới không có bị sơn đạo hiểm trở này làm lui bước.
Cước trình của nàng nhanh hơn người bình thường, nhưng vẫn là đi một canh giờ, đến chùa miểu đã sắp tới buổi trưa.
Căn chùa miểu này cũng không phải rất lớn, phong cách cổ xưa mà trên tấm biển tang thương viết mấy chữ lớn Ninh An tự, không biết có phải trời tuyết người ít hay không, Cố Kiều một đường đi tới không có gặp phải một khách hành hương.
Hòa thượng trong chùa miểu cũng không nhiều, Cố Kiều tiến đến một lúc lâu, một người cũng chưa từng thấy.
“Sẽ không phải căn miếu này đã trống không chứ?”
Nhưng trên mặt đất dọn dẹp sạch sẽ, như là mỗi ngày đều có người xử lý a.
Đang suy nghĩ, Cố Kiều đi tới Quan Thế Âm điện, nàng đứng ở sau cây cột, lơ đãng thoáng nhìn trong điện, cuối cùng nhìn thấy người sống đầu tiên của ngày hôm nay.
Đó là một phu nhân mặc lăng la tơ lụa, mặc dù quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng không rêu rao, một kiện đấu bồng màu trắng khoác lên trên người của nàng, như là ánh tuyết quang đầy đất.
Từ Cố Kiều góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương, lại có thể cảm giác được cổ khí tức ôn nhu ưu nhã trên người đối phương.
Nàng thành kính dập đầu mấy cái, hai tay tạo thành chữ thập: “Cầu Bồ Tát phù hộ hài nhi của ta bình an suông sẻ…”
Cho nên ngay cả thanh âm cũng ôn nhu êm tai.
Cố Kiều rất ít sẽ lưu ý một người xa lạ, vưu kì đối phương còn là một nữ nhân, nàng lại không thích nữ nhân, đúng chứ?
Nhưng ngay khi nhìn thất thần, một bên đột nhiên truyền đến một tiếng khẽ kêu: “Vật nhỏ từ đâu tới? Lại dám nhìn lén phu nhân nhà ta!”
Cố Kiều hoàn hồn, theo phương hướng tiếng khẽ kêu truyền tới nhìn lại, chỉ thấy trên hành lang đối diện có một nha hoàn mặc bỉ giáp đậu lục bước đến, đối tượng bị nha hoàn quát lớn không phải là mình, mà là mấy tiểu hòa thượng chẳng biết lúc nào ghé vào sau một cột khác.
Bookwaves.com
Các tiểu hòa thượng nhìn mỹ nhân bị túm đuôi, bì bõm vừa kêu, thất kinh chạy ra.
Nên là có hòa thượng nha, lại là tiểu hòa thượng nữa!
Một viên trôi nước trong đó chạy ngược, chạy tới chỗ Cố Kiều bên này, bẹp một tiếng nhào tới trên đùi của Cố Kiều, lại đặt mông trên mặt đất.
Cố Kiều bị viên trôi nước này làm cho mạnh manh tại chỗ, đột nhiên rất muốn xoa nắn hắn!
Bất quá không đợi nàng vươn tay, viên trôi nước liền đứng lên, chiêm chiếp chạy mất.
Phu nhân trong điện bái Bồ tát đi ra, nói với nha hoàn bỉ giáp lục sắc: “Liễu nhi, không được vô lễ.”
“Phu nhân.” Nha hoàn được gọi là Liễu nhi lầu bầu đi lên trước, “Mấy tiểu tử kia không giáo huấn một chút, một hồi sẽ vuốt mặt không nể mũi, chạy đi thiện phòng của người náo loạn!”
“Đều là hài tử.” Phu nhân nói.
Nha hoàn bĩu môi, nghiễm nhiên không đồng ý, lại không tiếp tục chống đối phu nhân.
Ngay khi Cố Kiều cho rằng hai người phải ly khai, phu nhân lại đột nhiên nhìn sang chỗ Cố Kiều bên này.
Thân hình của Cố Kiều bị cây cột hoàn toàn chặn, ngay cả nha hoàn đâm đầu đi tới cũng không phát hiện, cũng không biết sao vị phu nhân này lại phải hiện ra bản thân.
“Người nào?” Trong nháy mắt nha hoàn cảnh giác.
Cố Kiều chỉ phải đi ra.
Nàng mặc áo ngắn hoa cũ mềm kiệt màu tím nhạt, quần bông màu tương, trên chân đạp một đôi hài vài đen sớm bị tuyết đọng thấm ướt, phía sau còn đeo một cái sọt nhỏ cũ nát, chỉ là nàng không biết chải búi tóc phụ nhân, nên tóc dài chỉ cột thành một chùng, cuốn ở trên đỉnh đầu
Thỏa thỏa trang phục của một nha đầu nghèo ở nông thôn, càng chưa nói trên mặt nàng còn có một bớt hồng sắc rất dễ thấy.
Trên mặt của nha hoàn trong nháy mắt hiện lên một tia khinh miệt.
Trong mắt phu nhân lại không thấy ghét bỏ chút nào.
Tuyết ngừng, ngói diêm trên nóc chùa miểu đang đống một chồng tuyết, sơn thanh tú sắc bị ngân trang bọc lại, trong thiên địa đều là một mảnh bạch mang băng khiết, nhiên hết thảy này cũng không bằng một phần tư sắc của nàng.
Bookwaves.com
Cố Kiều cũng là lần đầu thấy nữ nhân đẹp như vậy.
Nhưng đẹp nhất là khí chất của nàng, ôn nhu thanh tao lịch sự, tĩnh xu đoan trang.
“Cô nương cũng là đến bái kiến quan âm bồ tát sao?” Phu nhân mỉm cười hỏi Cố Kiều.
Thanh âm thật ôn nhu, nụ cười thật ôn nhu…
Cố Kiều ngẩn ra một chút, mới nói: “Không phải, ta là tới tìm trụ trì phương trượng.”
Phu nhân ôn thanh cười nói: “Trụ trì phương trượng xuống núi rồi…”
Nói mới nói đến phân nửa, một khác nha hoàn mang theo hộp đựng thức ăn vội vã đi tới, trên mặt có băng chưa hoàn toàn tan hết, lòng bàn chân của nàng vừa trợt, a một tiếng, cả người nhào tới phía trước.
Nàng ngã không nói, hộp đựng thức ăn trong tay cũng bay ra ngoài, mắt thấy sẽ đập trúng vị phu nhân kia, Cố Kiều một bước xa đi ra trước, lấy tay vừa đỡ.
Hộp đựng thức ăn tản ra ở giữa không trung, canh thức ăn bên trong nước tung ra, tưới một thân Cố Kiều!
Phu nhân quá sợ hãi: “Cô nương! Ngươi không sao chứ!”
“Không sao.” Cố Kiều nói.
Khí trời quá lạnh, thức ăn đã không nóng, chính là nước canh dính trên người quá không thoải mái.
Phu nhân nhìn một thân chật vật của nàng, trong lòng hổ thẹn, nàng nhìn phía nha hoàn té lăn trên đất kia, thở dài một tiếng nói: “Không thể đi đứng đàng hoàng sao?”
Nha hoàn kia cũng ngã không nhẹ, đầu gối đều sưng lên, nàng nhịn đau đau nhức đứng lên, ủy khuất nói: “Đường quá trơn…”
Phu nhân cũng minh bạch nàng không phải cố ý, chỉ là rốt cuộc tổn thương cô nương người ta, trong lòng nàng có áy náy không tán được, nói với Cố Kiều: “Đều là ta quản giáo vô phương, bẩn xiêm y của cô nương, còn thỉnh cô nương đi theo ta đến thiện phòng thay thân xiêm y sạch sẽ.”
Cố Kiều suy nghĩ một chút, không có cự tuyệt.
Vị phu nhân này nghiễm nhiên là khách quen của tòa chùa miều này, ở trong miếu lại có một gian thiện phòng đơn độc, thiện phòng ở cuối hành lang, nhìn qua không khác biệt gì với thiện phòng khác, nhưng nội bộ trần thiết lại hết sức lịch sự tao nhã thanh u, hợp với khí chất của nàng lại càng tăng thêm sức mạnh.
Hai nha hoàn cũng một đạo vào phòng.
Phu nhân để nha hoàn mặc bỉ giáp lục sắc tên Liễu nhi kia mở rương.
Liễu nhi nhất thời không vui: “Phu nhân, ở đây đều là xiêm y của tiểu thư!”
Một dã nha đầu ở nông thôn, đâu xứng mặc xiêm y của tiểu thư bọn họ?
Ôn nhu của phu nhân liễm ba phần: “Ngươi ra ngoài một lần nữa bưng một phần cơm chay tiến đến, nhớ kỹ lấy thêm một phần cho vị cô nương này.”
Nha hoàn cảm nhận được uy áp của chủ tử, cúi đầu đáp ứng: “… vâng.”
Phu nhân tự mình chọn một bộ xiêm y trong rương ra cho Cố Kiều: “Xiêm y của nữ nhi ta, cũng không biết ngươi có vừa người không, nhưng cũng tốt hơn là áo ướt, cô nương mau thay.”
Cố Kiều ra sau tấm bình phong thay đổi xiêm y đi ra.
Vốn tưởng rằng sẽ hơi lớn, không ngờ vừa người ngoài ý muốn.
“Thật thích hợp ngươi.” Phu nhân cười nói, rõ ràng là xiêm y của nữ nhi nàng, tiểu cô nương này mặc vào lại càng sáng rõ, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cố Kiều đáp: “Mười bốn.”
Con ngươi của phu nhân sáng ngời: “Bằng nữ nhi của ta, nữ nhi của ta ra đời ở căn chùa miểu này.”
Cố Kiều: Thật trùng hợp, ta cũng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...