Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 32: ÔM NHAU


Dịch giả: Luna Wong


Kiếp trước Cố Kiều chưa từng đồng sàng cộng chẩm với người khác, ngay cả bạn nữ cùng phòng cũng chưa từng, vốn tưởng rằng sẽ có chút ngủ không được, nhưng trong chốc lát đã ngủ mất trong khí tức để người an tâm.


Nàng đi gặp Chu công rồi, Tiêu lục lang lại không ngủ nhanh như vậy.


Hắn nhìn Cố Kiều nằm ở bên cạnh mình, tuyết quang loãng xuyên thấu qua cửa sổ chỉ rơi vào trên mặt nàng, nàng nằm nghiêng, có bớt nửa bên mặt bị đặt ở phía dưới.


Nàng ước chừng sợ lạnh thật, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng hồng phác phác, tiệp vũ rất dài, ngũ quan tinh xảo, nếu như không có bớt, tiểu cô nương này cũng mỹ lệ thoát tục.


Vô danh, đầu lòng của Tiêu lục lang hiện lên một tia tiếc hận.


Nhưng rất nhanh, hắn lại nhíu mày, xóa loại tâm tình từ đáy lòng này đi.


Tướng ngủ của Tiêu lục lang vô cùng tốt, cả đêm hầu như vẫn không nhúc nhích.


Cố Kiều cũng coi như ngoan, ngoại trừ tựa Tiêu lục lang càng ngày càng gần, dùng cả tay chân ôm lấy Tiêu lục lang, đầu nhỏ cũng gối lên trên vai của Tiêu lục lang, thật không có cái gì khác nữa.


Cố Kiều ngủ một giấc đến trời sáng choang, khi tỉnh lại Tiêu lục lang đã dậy rồi, đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.


Sắc trời chiếu thấu song chỉ, chiếu khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn, không biết có phải cảm giác lỗi của Cố Kiều hay không, cảm giác hắn tựa hồ có chút mặt đỏ a.



“Ngươi đã tỉnh.” Tiêu lục lang nghiêm trang chào hỏi Cố Kiều, nhãn thần lại không nhìn về phía Cố Kiều trên giường.


“Ân, tỉnh rồi, sớm.” Cố Kiều xoa xoa mắt, ngáp nhỏ một cái, nàng vừa tỉnh, người còn mơ mơ màng màng, không tự chủ liền mang theo một tia âm thanh sữa nhỏ.


Sáng sớm, nam nhân bình thường ai chịu nổi cái này?


Tiêu lục lang chỉ cảm thấy ngực phồng lên một cái, cơ hồ là đằng đứng dậy: “Ta đi mua cơm sáng!”


Nói xong, kéo cửa ra liền đi ra ngoài, chỉ để lại Cố Kiều đầy mặt mộng quyển túm đầu nhỏ.


Tuyết nửa đêm đã ngừng, hôm nay ánh dương quang đặc biệt tốt.


Bởi vì ngày hôm nay thư viện nghỉ ngơi, ăn xong cơm sáng, hai người liền mướn một chiếc xe lừa quay về thôn.


Bookwaves.com

Lúc đi ngang qua cửa thôn, chợt nghe thấy các hương thân ở bên giếng cổ múc nước nghị luận: Hôm qua đột nhiên tuyết rơi, một đêm vài người quay về thôn đều té bị thương, thôn sát vách còn có xe lừa lật tiến cống ngầm, nghe nói mọi người ngã rơi nửa cái mạng.


Tiêu lục lang nghĩ tới chuyện tối hôm qua bản thân muốn mướn xe quay về thôn, nếu không phải nàng đưa ra yêu cầu ở khách sạn một đêm, khả năng bọn họ cũng tao thụ ngoài ý muốn.


Lúc này Tiêu lục lang quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.


Dù sao… đây đã là lần thứ ba mình bởi vì nàng mà né qua một kiếp.


Hai người trở về nhà.


Lão thái thái dậy rồi, đang ngồi ở nhà chính sinh muộn khí.


Ngày hôm qua Cố Kiều cho rằng sự tình sẽ kết thúc rất sớm, nàng và Tiêu lục lang có thể trở về trước khi tuyết rơi, nên chỉ để lại có một bữa trưa ở bên trong nồi, không ngờ các phu tử thư viện sẽ quan tâm đến chuyện này, quấn quít lấy Tiêu lục lang hỏi tới đại tuyết bay tán loạn.


Vì lẩn tránh vận rủi trong mộng, nàng chỉ có thể lôi kéo Tiêu lục lang ngủ lại trên trấn.


Lão thái thái không biết nhóm lửa, tối hôm qua là gặm màn thầu lạnh, sáng sớm hôm nay lại là gặm màn thầu lạnh, răng đều sắp rơi hết!


Cố Kiều cực buồn bực, người nói người là lão thái thái nghèo kiết hủ lậu, thế nào cũng không biết nhóm lửa vậy? Người là lão phu nhân của đại hộ nhân gia a, hay là thái hậu đương triều a?


Cố Kiều lặng lẽ xuất ra một bao mứt hoa quả cùng với một hộp Quế Hoa cao: “Cho phép người ngày hôm nay ăn thêm hai khối.”


Lão thái thái: “Không được! Năm khối!”



Cố Kiều: “Ba khối.”


Lão thái thái: “Thành giao!”


Lão thái thái ôm mứt hoa quả cùng Quế Hoa cao, xoay thân thể, hự hự ăn.


Chuyện Cố Đại Thuận cùng Chu thị Lưu thị bị bắt từ lâu truyền ra khắp thôn, thậm chí thôn sát vách cũng đã có người đến xem náo nhiệt, bọn họ tạm thời còn không biết chuyện này có quan hệ gì với Tiêu lục lang và Cố Kiều, đều chạy đi nhà cũ của Cố gia tìm hiểu tin tức.


Bookwaves.com

Chính ngọ, hai bộ khoái đến cửa, bọn họ là tìm đến Cố Kiều.


Nguyên lai, Chu thị cùng Lưu thị bị bắt đi nha môn rồi, ở dưới thẩm vấn nghiêm nghị thành thật khai báo lai lịch của bạc: Là rơi xuống từ trên người của kẻ đánh nhau với tiểu kẻ ngu si, các nàng nhất thời nổi lên tham niệm, mới cất bạc đi rồi quay về thôn trước khi kẻ ngu si quay về.


“A, nguyên lai là như vậy, ta nói sao lúc trở về không thấy hai vị bá mẫu nữa đó.” Cố Kiều đầy mặt bừng tỉnh đại ngộ nói.


Bộ khoái nhìn nàng: “Vì sao các ngươi đánh nhau?”


Cố Kiều lạnh lùng nói: “Hắn đụng ta! Khi dễ ta! Còn mắng ta!”


Bị người đụng phải, mắng, liền cầm liêm đao đuổi theo người ta chém mấy con phố, cô nương, ngươi là anh hùng a.


Đổi người khác làm như vậy, chỉ sợ các bộ khoái phải hoài nghi, nhưng mà bọn họ đã từ trong miệng Chu thị, Lưu thị biết được Cố Kiều là một sỏa nhi, hành vi của sỏa nhi không thể dùng lẽ thường để phán định.


Bởi vậy, coi như là đến nơi này, cũng không ai hoài nghi Cố Kiều cố ý ngồi chồm hổm ở đó thủ chu đãi thỏ, lại là cố ý đánh đuổi kẻ trộm, lưu lại bạc cho hai người tham mộ như Chu thị. Ngay cả Chu thị Lưu thị đều cho rằng tất cả chỉ là ngoài ý muốn.


Chỉ có Tiêu lục lang, mơ hồ cảm thấy tất cả thực sự quá trùng hợp.


“Người kia có khả năng chính là kẻ trộm, cuối cùng hắn tối hậu thế nào?” Bộ khoái nói.



“Hắn chạy.” Cố Kiều buông tay.


“Ngươi có còn nhớ rõ tướng mạo của hắn không?” Bộ khoái lại hỏi.


“Hắn… Ân…” Cố Kiều vừa hồi ức, vừa khoa tay múa chân, bộ khoái khác là họa sư nha môn, hắn vẽ tướng mạo của kẻ trộm, “Là thế này phải không?”


“Cái này sao…” Cố Kiều nhíu mày.


Lúc này, Tiêu lục lang cầm một bức họa đi ra.


Con ngươi của Cố Kiều sáng ngời: “Đúng! Chính là cái người này!”


Bộ khoái cùng họa sư trao đổi một nhã thần lúng túng, đường đường họa sư nha môn cư nhiên vẽ không bằng một đệ tử, cảm giác bát cơm bị đập rồi?


Sau khi lấy được bức họa, nha môn rất nhanh phá án.


Nhưng mà Chu thị, Lưu thị lại không lập tức được nha môn phóng thích, nguyên nhân là trước đây bộ khoái nha môn tìm tới Cố gia hỏi bạc của các nàng là từ đâu tới, các nàng lời thề son sắt giảo định là bản thân bán hàng núi mà có.


Số lượng thật lớn, lại còn nói dối, thỏa thỏa tạo thành tội xâm chiếm, một người phạt hai mươi lượng bạc, ra sức đánh ba mươi đại bản.


Về phần Cố Đại Thuận, thân nương cùng nhị thẩm làm ra loại gièm pha này, gia phong bất chính, hắn cũng bị người đinh ở tại trụ sỉ nhục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận