Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 30: CÙNG Ở


Dịch giả: Luna Wong


Lần này Tiêu lục lang căn bản đến cửa thư trai còn chưa có vào liền bị hỏa kế của Hồi Xuân đường đón đi, sau đó trực tiếp đi Hồi Xuân đường bốc thuốc, toàn bộ Hồi Xuân đường đều có thể làm chứng, tự nhiên không ai hoài nghi hắn.


Cố Đại Thuận lại bất đồng, có người tận mắt thấy hắn lên lầu hai, mà sương phòng của người mất của ở lầu hai.


Lúc ấy người mất của trùng hợp đi ra, toàn bộ lầu hai không ai, ngoại trừ Cố Đại Thuận.


Người tới thư trai đều biết, lầu hai ngoại trừ phòng thu chi đó là sương phòng của các quý nhân, cũng không mở cửa cho mọi người, học sinh nhà nghèo như Cố Đại Thuận theo lý thuyết không nên xuất hiện ở lầu hai.


Cố Đại Thuận hô to oan uổng: “Là có một lão gia bảo ta chọn mấy cuốn sách đưa lên cho hắn! Hắn nói muốn cùng ta đàm thơ luận đạo!”


Cố Đại Thuận cũng là một học sinh có dã tâm, hắn rất sớm đã biết thân phận tú tài của mình có thể mang đến tương lai của mình rất nhiều tiện lợi, thậm chí sẽ có người chạy tới kết giao với bản thân, nên lúc đó hắn cũng không có hoài nghi.


“Lão gia ngươi nói là ai a? Gọi hắn ra đây!” Người thư trai nói.


Cố Đại Thuận sốt ruột nói: “Lúc ta đi lên lầu hắn đã không ở!”


“Các ngươi có ai… Gặp qua lão gia gì không a?” Người của thư trai hỏi mọi người.


Mọi người đều lắc đầu.


Bọn họ có thể chỉ chú ý tới Cố Đại Thuận, bởi vì Cố Đại Thuận mặc viện phục của Thiên Hương thư viện, học sinh của Thiên Hương thư viện ở nơi nào đều là thập phần làm người khác chú ý.



Hết lần này tới lần khác Cố Đại Thuận cùng vị lão gia kia nói chuyện phát sinh ở trên đường bản thân đi ra ngoài, một đoạn đường kia là không có chứng nhân mục kích.


Nên, mọi người chỉ nhìn thấy Cố Đại Thuận ôm sách lên lầu hai, không phát hiện Cố Đại Thuận được người mời.


Đây thật là muốn chết.


Sai vặt của người mất của nói: “Không nghĩ tới học sinh của Thiên Hương thư viện sẽ làm ra loại chuyện xấu xa này, trong bao phục của công tử nhà ta có đồ thập phần quý trọng, ngân phiếu bên trong nếu ngươi cầm đi công tử nhà ta đều có thể không tính toán với ngươi, nhưng lá thư này ngươi cần phải trả lại! Không thôi, chúng ta báo quan!”


Cố Đại Thuận oan uổng muốn chết, kế lúc này chỉ có tìm được vị lão gia kia, nhưng mà đối phương giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, thế nào cũng tìm không được.


Linh cơ của Cố Đại Thuận khẽ động: “Các ngươi nói ta trộm đồ, vậy tang vật ở nơi nào? Ta cũng không thể ăn nó!”


Bookwaves.com

Tổng bộ khoái híp mắt một cái: “Đến nhà hắn soát!”


Cố Đại Thuận mới không lo lắng hắn soát, hắn thân chính không sợ bóng tà, dù là lật ngược nhà hắn lên trời, cũng không có tang vật này!


Kết quả, Cố Đại Thuận bị ba ba đánh mặt.


Lúc các bộ khoái chạy vào Cố gia, Chu thị cùng Lưu thị vừa tới nhà, đang ở hậu viện đào hầm chôn bạc.


Các bộ khoái rất nhanh nhận ra những thứ này là quan ngân đã mất của người mất của.


Trong giấc mộng của Cố Kiều, Tiêu lục lang thông qua bãi cỏ hậu viện cùng dấu chân tường ngoài đoán được hung thủ là leo cửa sổ mà vào, độc lập gây án, thân cao lục xích. Dấu chân phải sâu hơn dấu chân trái, thôi trắc chân trái của hung thủ có hơi khập khiễng, nhưng không nghiêm trọng lắm, bằng không cũng không thể trèo trên tường lầu hai, đồng thời hung thủ có thân thủ nhất định.



Hiện trường án phát bộ phận vết chân lưu lại một loại các mịn trộn chung với vôi cùng đàn hương, đây là đường cát đá sòng bạc mới có, vốn dùng đề trừ tà.


Nên, kẻ trộm không phải người của đổ phường chính là con bạc, cầm bạc sớm muộn gì cũng sẽ đi đổ phường phụ cận thị tập.


Cố Kiều chỉ cần canh giữ ở con đường đi chợ nhất định phải đi ngang.


Đáng tiếc Cố Đại Thuận không phải Tiêu lục lang, hắn không phá được án, chứng thực không được trong sạch của mình, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn mình cùng Chu thị, Lưu thị bị bắt vào đại lao.


“Ai nha.” Trong phòng thu chi của Hồi Xuân đường, nhị đông gia ưu tai du tai uống trà, tâm tình nhìn qua thập phần sung sướng.


Vương chưởng quỹ nhìn hắn một cái nói: “Bẫy người, vui vẻ như vậy?”


Không sai, nhị đông gia chính là lão gia thần bí lừa dối Cố Đại Thuận tiến lầu hai.


Nhị đông gia cười hì hì vươn ba ngón tay: “Không phải một, là ba.”


Vương chưởng quỹ cực sợ: “Tâm của nha đầu kia thật ngoan, tính toán người trong nhà đến mắt cũng không chớp một cái, cùng người như thế hợp tác, chúng ta có phải nên… Cẩn thận một chút không nha?”


Nhị đông gia nhìn phía nhai đạo như nước chảy: “Ngươi biết cái gì? Chưa trải qua đau khổ của người khác, không nên khinh dịch khuyên người khác thiện lương.”


Bookwaves.com

Lời này Vương chưởng quỹ nghe không hiểu lắm, hắn tuy là thủ hạ của nhị đông gia, nhưng lý giải nhị đông gia cũng không nhiều, chỉ biết hắn là đích tử của Hồ gia, nhưng tựa hồ cũng không quá được lão gia tử coi trọng.


Nhị đông gia cười nhạt nhấp một ngụm trà: “Thực sự là càng ngày càng thích nha đầu này.”



——


Bởi vì sự kiện này không có quan hệ gì với bản thân Tiêu lục lang, Tiêu lục lang cũng không hỏi thăm quá nhiều, chỉ biết Cố Đại Thuận trộm đồ của người ta, về phần là trộm của người nào, lại trộm cái gì, hết thảy hắn không biết chuyện.


Bất quá, hắn rốt cuộc là đi thư trai, viện trưởng vẫn là gọi hắn đi Trung Chính đường biết một chút tình huống của Cố Đại Thuận.


“Lúc ngươi đi thư trai, có nhìn thấy Cố Đại Thuận không?” Viện trưởng hỏi.


Tiêu lục lang nói: “Nhìn thấy, nhưng buổi trưa bốn khắc ta đã ly khai đi Hồi Xuân đường, chuyện sau đó hết thảy không rõ ràng lắm.”


Đây là lời nói thật.


Viện trưởng dừng một chút, lại nói: “Vậy ngươi có nhìn thấy Cố Đại Thuận cùng người nào ở hậu viện nói chuyện không?”


Tiêu lục lang lắc đầu: “Ta không đi hậu viện.”


Viện trưởng đau đầu đè mi tâm: “Được rồi, ta đã biết, ngươi về phòng học trước đi.”


Tiêu lục lang xoay người rời đi, vừa đi tới cửa, viện trưởng lần nữa lên tiếng: “Ngươi cảm thấy Cố Đại Thuận thực sự sẽ trộm đồ sao?”


Tiêu lục lang đạm nói: “Cái này, hình như không phải ta quyết định.”


Đúng vậy, người mất của báo quan, nha môn đã lập án, có trộm không cũng phải nói chứng cớ, nhưng hết lần này tới lần khác tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Cố Đại Thuận…


Tiêu lục lang ly khai Trung Chính đường, lại bị Trần phu tử của thiên tự giáp ban gọi đi hỏi chuyện, Trần phu tử hỏi xong, Trương phu tử của ban bản thân hắn cũng tìm hắn hỏi chuyện, đại để đều là hướng hắn hỏi thăm tình huống của Cố Đại Thuận.


Một phen lăn qua lăn lại như thế, sắc trời đã không còn sớm.


Đại tuyết bay lả tả rơi xuống.



Dĩ nhiên thực sự có tuyết rơi.


Tiêu lục lang nhìn tuyết rơi rực rỡ bầu trời, bước đi đến phía cửa thư viện , mới ra, liền thấy một đạo thân ảnh gầy nhỏ.


Mặc áo hoa nhỏ hạnh sắc, cõng sọt nhỏ, cúi đầu, dùng chân nghiền hòn đá nhỏ trên đất chơi, dáng dấp có chút nhu thuận.


Mâu quang của Tiêu lục lang khẽ nhúc nhích, chống quải trượng đi tới.


Cố Kiều nhìn thấy hắn, mỉm cười: “Tan học rồi?”


“Ân.”


Nghĩ tới điều gì, Cố Kiều nói: “Vừa rồi đợi không được ngươi, ta để La nhị thúc và Tiểu Thuận đi về trước rồi.”


“Không có việc gì, ta đi mướn xe.” Tiêu lục lang nói.


Cố Kiều dùng đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn một chút: “Tuyết lớn, đi xe không an toàn, tìm gian khách sạn ở một đêm đi.”


Tiêu lục lang nhìn đầu ngón tay trên tay áo xanh nhạt : “… được.”


Có lẽ là cửa ải cuối năm sắp tới, khách sạn đều đầy, hai người hỏi vài khách sạn rốt cuộc tìm được một gian có thể vào ở.


Tiêu lục lang nói: “Cho hai gian khách phòng.”


Tiểu nhị nói: “Khách quan, chỉ có một gian phòng.”


Ở không? Ở không? Ở không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận