Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 19: THIÊN TÀI


Dịch giả: Luna Wong


Sau khi ăn cơm xong, Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận trở lại thư viện, kết quả là được cáo biết tẩm xá của bọn họ sụp.


“Sụp lúc nào?” Tiêu lục lang hỏi.


Học sinh kia nói: “Các ngươi mới vừa đi không bao lâu thì sụp, không ít người nhìn thấy các ngươi đi tới tẩm xá, đều đang lo lắng các ngươi sẽ bị chôn ở bên trong nữa đó.”


Vốn là muốn đi, nhưng…


Thần sắc của Tiêu lục lang hơi ngừng.


Cố Tiểu Thuận chạy đi nhìn tẩm xá bị sụp, chỉ thấy tường đổ đầy đất, sàn nhà cũng bị đập chi nứt ra. Nghĩ biễu diễn này nếu là nện ở trên đầu người thì như thế nào, hắn sợ đến thẳng vỗ ngực: “Hoàn hảo tỷ của ta tới tìm chúng ta ăn cơm! Không thôi chúng ta cũng phải bị chôn sống nha!”


Tính luôn lần y quán kia, đây là lần thứ hai, mỗi lần đều là bởi vì nàng, mới né qua một hồi tai họa bất ngờ.


Tiêu lục lang nhìn phương hướng Cố Kiều rời đi, lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ.


Tẩm xá của Thiên Hương thư viện vẫn tương đối khẩn trương, lần này lại chiêu đủ nhất trăm lẻ một học sinh, thuộc về một lần có lực độ chiêu sinh lớn nhất, bởi vậy thư viện bây giờ không có tẩm xá dư thừa, chỉ phải để hai người tiếp tục học ngoại trú.


Vì tiền thuê là ngậm ở trong học phí, nói như vậy không được cũng không hoàn lại, nhưng lo lắng đến đây không phải là vấn đề của học sinh, thư viện chủ động gánh chịu tiền xe mỗi ngày cho Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận.


Cố Tiểu Thuận không sao, hắn không thích Cố gia, nhưng hắn cũng không thấy yêu thư viện nhiều, chỗ nào cũng giống nhau.



“Tỷ phu, có phải ngươi rất vui vẻ hay không?” Trên đường quay về phòng học, Cố Tiểu Thuận nhỏ giọng hỏi Tiêu lục lang.


“Vì sao ta rất vui vẻ?” Tiêu lục lang phản vấn.


“Ngươi có trở về ngủ cùng tỷ của ta nha!” Cố Tiểu Thuận nói chuyện không có nói giảm nói tránh, năm nay hắn mười ba tuổi, nói không hiểu cũng không hẳn vậy, nói hiểu nhiều lắm cũng không phải. Hắn thấy, nam nhân chính là muốn ôm tức phụ nhi của bản thân ngủ, về phần về phía sau muốn làm gì hắn thật ra không biết gì.


Nên, lúc hắn nói lời này một chút cũng không xấu hổ.


Tiêu lục lang nghẹn: “Chớ nói lung tung.”


“Nga.” Hắn cũng không nói lung tung a, tỷ phu đó là có thể trở về ngủ cùng tỷ hắn mà!


Hai người vào phòng học, buổi chiều là toán học. Khoa thi không có toán học, duy thủ bát cổ, nên triều đình không coi trọng toán học, nên mở ngành học này hoàn toàn là chủ ý của viện trưởng, viện trưởng hy vọng có thể đào tạo nhân tài không bám vào một khuôn mẫu cho Chiêu quốc.


Tiêu lục lang vừa ngồi xuống, Trương phu tử liền kêu hắn lên: “Viện trưởng tìm ngươi.”


Tiêu lục lang đi Trung Chính đường của viện trưởng.


Vừa đi tới cửa, cùng Cố Đại Thuận từ chính đường đi ra ngoài không hẹn mà gặp.


Trên mặt của Cố Đại Thuận còn treo đắc ý chưa kịp rút đi, vừa thấy được Tiêu lục lang, đầu lông mày của hắn vừa nhíu: “Ngươi tới nơi này làm gì?”


Tiêu lục lang không để ý tới hắn, chống quải trượng thẳng lướt qua bên cạnh hắn.


Cố Đại Thuận chau mày.


Bookwaves.com


Tiêu lục lang cũng là tìm đến viện trưởng sao?


Ngày đầu tiên Cố Đại Thuận nhập học, Trần phu tử liền nói cho hắn biết, viện trưởng thập phần thưởng thức hắn, sau đó lặng lẽ ám chỉ qua hắn, viện trưởng có dự định từ trong một nhóm học sinh này chọn một đệ tử thân truyền, bảo hắn nỗ lực thật nghiêm túc.


Hắn đương nhiên phải cố gắng.


Thiên tư của hắn cao như vậy, nếu có ngôi sao văn học sáng như viện trưởng dốc lòng chỉ đạo, hắn lo gì không thể khảo thủ công danh?


Tối hôm qua hắn hầu như một đêm không ngủ, viết một bài văn chương, sáng sớm vội tới đưa cho Trần phu tử xem. Buổi trưa, Trần phu tử cầm đi cho viện trưởng xem, viện trưởng gọi hắn tới hỏi hắn mấy vấn đề liên quan đến bài văn chương kia, hắn đều đáp rất khá.


Hắn nhìn ra được viện trưởng rất hài lòng.


Hắn nghĩ, chuyện đệ tử nên đã nắm chắc, chính là chẳng biết thế nào Tiêu lục lang cũng tới.


Là vì chuyện của tẩm xá đi?


Nghe nói buổi trưa tẩm xá của hắn và Cố Tiểu Thuận sụp, chuyện xui xẻo như vậy cũng có thể để hắn gặp phải, có thể thấy được hắn sẽ không cái mệnh kia.


Nghĩ thế, Cố Đại Thuận cười lạnh một tiếng, kiêu căng trở về phòng học.


Trong Công Chính đường, viện trưởng chỉ chỉ bát cổ văn trên bàn sách, hỏi Tiêu lục lang nói: “Văn chương này là bản thân ngươi viết?”


“Vâng.” Tiêu lục lang nói.


Ánh mắt của viện trưởng sắc bén rơi vào trên người của Tiêu lục lang, thiếu niên bất quá mười bảy tuổi, trên mặt mũi còn mang theo ngây ngô, giữa hai lông mày lại lộ ra trầm ổn cùng thanh lãnh không thuộc về cái tuổi này.



Hắn què một chân, lại phảng phất thanh quý hơn bất luận học sinh khoẻ mạnh nào.

“Hai môn trước vì sao không đáp?” Viện trưởng hỏi.


Ngoại nhân chỉ biết học sinh này thi xếp hạng đếm ngược, lại không biết ba môn thi, hắn nộp giấy trắng hai môn.


Vốn không nên được trúng tuyển, nhưng văn chương này viết thực sự quá kinh diễm.


Nguyên bản văn chương của học sinh tên Cố Đại Thuận kia cũng không tệ, nhưng đó là không tệ thuộc về tân sinh, vừa so sánh với Tiêu lục lang, ngay tức khắc buồn bã thất sắc.


Tiêu lục lang không trả lời vấn đề của viện trưởng.


Thật là một hài tử quật cường a, trong lòng viện trưởng thầm than, phất phất tay, nói: “Được rồi, ngươi đi học đi.”


Tiêu lục lang hành lễ học sinh, xoay người đi ra.


Bookwaves.com

Sau mành, một lão giả bố y đi tới.


“Lão sư.” Ngay tức khắc viện trưởng đứng lên, cung cung kính kính thi lễ một cái.


Lão giả bố y cầm lấy văn chương của Tiêu lục lang, sau khi xem xong lắc đầu: “Học sinh này, lệ khí rất nặng a.”


Lại nói Cố Kiều nói lời từ biệt với Tiêu lục lang hai người xong, liền đi chợ phụ cận.


Trấn đông thị trường cùng trấn tây thị tập không sai biệt lắm, chỉ là càng cao cấp hơn một ít, tương ứng giá cũng đắt hơn một ít, bất quá lúc này chợ đã đóng cửa, cho nên nàng muốn mua đồ chỉ có thể đi cửa hàng hoặc thị trường.


Cố Kiều ở cửa hàng mua năm cân bạch diện, cắt hai cân thịt ba chỉ tam tuyến tốt nhất, lại lấy hai cân muối, tổng lại tiêu hơn một trăm đồng tiền.


Đi ngang qua một bố trang, nàng nhớ tới mấy ngày trước đây thu xiêm y cho Tiêu lục lang, trung y và áo đơn của hắn đều rách.



Nàng đi vào các mua một bộ mới, lại hỏi lão bản chút vải vụn, có chút có thể vá lại thì vá một chút.


Tuy rằng nàng không vá xiêm y, nhưng nàng biết khâu tim, xem vải vóc như một khối da người, hẳn là cũng rất dễ khâu đi!


Cố Kiều cất toàn bộ đồ đã mua vào ba lô xong liền chuẩn bị động thân quay về thôn, khi nàng đi ra cửa hàng, phát hiện trên đường đột nhiên nhiều hơn rất nhiều quan binh.

Một bên có bách tính đang xì xào bàn tán.


“Xảy ra chuyện gì?”


“Nghe nói là bệnh nhân ma phong (bệnh hủi) trên núi chạy rồi, quan phủ đang lục soát khắp đường cái!”


“Ôi, bệnh nhân ma phong a, vậy còn được sao?”


“Chứ gì nữa? Mấy ngày nay đều ít đi ra ngoài, chớ không cẩn thận là đụng phải! Bệnh này lây chuẩn xác lắm, dính vào thì không chữa được!”


Ở cổ đại, bệnh hủi là bệnh bất trị, sau khi bị nhiễm chỉ có phần bị đưa Ma Phong sơn lên chờ chết.


Cố Kiều đột nhiên nhớ tới một việc, huynh trưởng của Tiêu lục lang tựa hồ cũng qua đời bởi vì bệnh ma phong.


Đội quan binh kia sưu xong con đường này liền đi một con đường khác.


Cố Kiều trở về thôn.


Trên đường Cố Kiều vẫn chưa để ở trong lòng, trở về nhà cứ làm mỳ Dương Xuân.


Khi nàng đang nhào bột, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, tựa hồ có vật gì vậy đánh vào ván cửa nhà nàng.


Cố Kiều lấy khăn khô lau tay, đi tới nhìn, chỉ thấy một lão thái thái ngã xuống ở trước cửa nhà nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận