CHƯƠNG 155: CHIẾU CỐ
Dịch giả: Luna Wong
Được rồi, trong nhà tổng cộng sáu người, đùng một cái nửa giang sơn đã ngã bệnh.
Cố Kiều cùng Tiêu lục lang không dám để lão thái thái tiếp tục ở nhà.
Đậu chẩn Tiểu Tịnh Không nhiễm không sai biệt lắm với một trận cảm mạo, lão thái thái nhiễm đậu chẩn đây chính là sẽ đòi mạng già.
“Bảo lão thái thái đi sát vách ở vài ngày đi?” Cố Kiều nói với Tiêu lục lang.
(Luna: haha, đã nghèo còn mắc cái eo nữa chứ)
Cố Kiều đã biết lão giả sát vách là lão gia gia nàng đã từng cứu chữa ở trên núi, mặc kệ hắn có phải lão thái thái của tướng công hay không, chung quy hắn là người đáng tín nhiệm.
Tiêu lục lang há há mỏ, kỳ thực hai người bọn họ… Là túc địch, cái loại ngươi chết ta sống.
Ở sát vách thực sự không sao chứ?
Hai người sẽ không có chuyện một khi nhịn không được bả đối phương bóp chết sao?
Lão thái thái vừa nghe phải đi ở cùng người ý của mình, trong lòng có chút ghét bỏ, nhưng tưởng tượng ba tên gia hỏa đều nhiễm đậu chẩn rồi, nàng vẫn là lựa chọn đầu chó bảo mệnh.
Lúc thấy lão thái thái âm trắc trắc xuất hiện ở trước mặt mình, lão tế tửu đang tưới hoa sợ đến bình đều rớt: “Ta không có tiền riêng!”
Lão thái thái đưa mắt tử vong nhìn hắn một mắt, lặng lẽ lấy hành lý vào nhà.
Lão tế tửu mục trừng khẩu ngốc: “Đây đây đây, đây là phòng của ta!”
Lão thái thái ném vật của hắn ra, mặt không chút thay đổi nói: “Hiện tại bắt đầu, không phải nữa.”
Lão tế tửu: “…”
Lão tế tửu cắn răng, hắn nhẫn, hắn nhẫn!
Cố Tiểu Thuận và Tiểu Tịnh Không một năm cũng không thấy nửa điểm đau đầu nhức óc, nhưng lần này ra đậu chẩn, bệnh trạng còn nặng hơn cả Cố Diễm.
Hai người sốt cao bốn mươi độ, uống thuốc hạ sốt cũng không hạ.
Cố Kiều thêm cho hai người chút dạ dịch.
Cố Diễm ngồi ở hai người đối diện, vẻ mặt đắc ý nhìn hai người bị ghim kim.
Một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế treo nước biển, khỏi nói đã có suy nghĩ đánh Cố Diễm một bữa.
Tiêu lục lang vào phòng nhìn thấy một màn này, phương thức trị liệu cổ quái này trong lục quốc, trong vòng hoàn vũ, tuyệt vô cận hữu.
Hôm nay bí mật của hai người cũng dần dần có chút không giấu được, thân thế của hắn, y thuật của nàng, đều đang từng chút từng chút trồi lên mặt nước.
Chỉ là hắn không muốn nói nhiều về thân thế của mình, tự nhiên cũng không tư cách hỏi đến y thuật của nàng.
Cố Kiều cũng là như vậy.
Mọi người đều là người thông minh.
“Có cái gì cần giúp một tay không?” Tiêu lục lang hỏi.
Cố Kiều: “Không có nước nóng.”
“Ta đi nấu.” Tiêu lục lang xoay người đi nhà bếp.
Cố Kiều lưu lại quan sát tình huống của ba người.
Tiểu Tịnh Không nhỏ nhất, độ chấp nhận chuyện mới mẻ cao nhất, rất nhanh thì hắn thích ứng châm trên mu bàn tay.
Cố Tiểu Thuận lại sợ đến run cả người.
“Không có chuyện gì.” Cố Kiều nhẹ nhàng an ủi hắn.
Không bao lâu, Tiểu Tịnh Không mệt rã rời.
Cố Kiều ôm hắn đặt ở trên đùi, ngồi ở bên cạnh Cố Tiểu Thuận, lẳng lặng bồi hai người bọn họ.
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều vốn tưởng rằng Tiểu Tịnh Không nhỏ nhất, sẽ là bệnh trạng nhẹ nhất, kết quả ban đêm, chân tay của Tiểu Tịnh Không liền bắt đầu lạnh lẽo.
Cố Kiều dùng nước nóng cho hắn ngâm chân.
Tiểu tử kia ngồi cũng ngồi không vững.
“Ngươi ôm hắn.” Tiêu lục lang nói.
Cố Kiều ngồi ở trên ghế ôm Tiểu Tịnh Không, Tiêu lục lang ngồi chồm hổm dưới đất bưng mộc bồn cho hắn ngâm chân.
Động tác này người bình thường làm đều mệt, càng miễn bàn hắn.
Cố Kiều nói: “Để ta.”
“Không cần.” Cái trán của Tiêu lục lang toát ra mồ hôi hột, đạm nói, “Hắn không muốn ta ôm.”
Tiểu Tịnh Không đều ngủ đến mơ hồ, còn có thể biết là ai ôm chứ?
Cố Kiều nhìn hắn một cái, giơ tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi ở trán của hắn.
Sau khi ngâm qua chân, Tiểu Tịnh Không đầy người mồ hôi, sốt cao lui chút, tay chân cũng chẳng phải lạnh như băng nữa.
Thành thật mà nói kiếp trước Cố Kiều đánh giao tế với bệnh nhân nhỏ cũng không nhiều, trong lúc nhất thời còn thật không dám phớt lờ.
“Ta đi bên kia nhìn Tiểu Thuận và Cố Diễm.” Tiêu lục lang nói chuyện, bưng nước nóng đã dùng qua ra ngoài.
Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận cũng có chút sốt cao, nhưng không nghiêm trọng như Tiểu Tịnh Không vậy.
Tiểu Tịnh Không ngủ thẳng nửa đêm, đột nhiên ngồi dậy, trợn to một đôi mắt đen lúng liếng, chớp chớp chẳng biết đang nhìn cái gì.
Cố Kiều hỏi: “Làm sao vậy?”
“Kiều Kiều.” Hắn nói.
“Ta ở.” Cố Kiều ôm hắn vào trong lòng, nằm xuống.
Hai mắt của Tiểu Tịnh Không nhắm nghiền.
Trong chốc lát, hắn lại ngồi dậy, mắt trừng như chuông đồng to.
“Tỷ phu.” Hắn nói.
“Cũng ở đây.” Cố Kiều kêu Tiêu lục lang tiến đến, “Ngủ đi.”
Tiểu Tịnh Không nhìn Cố Kiều, nhìn Tiêu lục lang, an tâm ngủ.
Nhưng mà ngủ ngủ hắn lại bò dậy.
Hắn sốt hồ đồ, chớ nhìn mắt hắn mở thật to, hình dạng lấp lánh hữu thần, kỳ thực không sai biệt lắm với uống rượu say.
Hắn đầu tiên là bắt đầu đọc Đường thi, một bài tiếp một bài, sau đó bắt đầu nói Trần quốc ngữ, bô bô một đống lớn, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.
Nói xong Trần quốc ngữ, lại bắt đầu đổi Lương quốc ngữ.
Có một số câu Tiêu lục lang chỉ là thuận miệng nói ra, không xem như trọng điểm, cho là hắn không học được, dĩ nhiên cũng nói ra khỏi miệng.
Sau đó là vài câu Tấn quốc ngữ.
Yến quốc ngữ cùng Đột Quyết ngữ Tiêu lục lang còn chưa dạy.
Tiêu lục lang căn cứ thái độ tò mò cùng hắn đối thoại vài câu.
Trong ngày thường Tiêu lục lang thi hắn như vậy, hắn học ngắn ngủi, luôn phải suy nghĩ một chút mới có thể nói ra đáp án.
Hơn nữa bởi vì học ngôn ngữ nhiều, có lúc còn có thể đáp lộn.
Nhưng đêm nay, Tiêu lục lang trộn lẫn nói bốn thứ tiếng, một câu hắn cũng chưa từng đáp sai.
… cực mê.
Cuối cùng hắn còn niệm kinh Phật, đọc bằng tiếng Phạn.
Không chỉ có như vậy, hắn còn đòi mặc tiểu tăng y của hắn, gõ mõ nhỏ của hắn.
Cố Kiều đi lấy vật của hắn.
Một khắc đồng hồ sau.
Hai người nhìn Tiểu Tịnh Không ngồi ở trên giường chăm chú gõ mõ nhỏ, lầng phật châu nhỏ, niệm kinh Phật, trong nháy mắt đều có chút nói không ra lời.
Đây chưa phải đáng sợ nhất.
Tiểu Tịnh Không xao mõ, gõ gõ đầu ngứa, hắn giơ tay lên cào một cái, chộp được một nắm tóc.
Trong nháy mắt hắn bối rối: “Sư phụ, sao tóc ta dài rồi? Ta không làm được hòa thượng nữa rồi! Ngươi mau cạo đầu cho ta! Ta muốn cạo đầu!”
Hắn khóc cực kỳ hung, cái loại không dễ dỗ.
Vì vậy Cố Kiều chỉ phải để “sư phụ lâm thời” của hắn là Tiêu lục lang cầm dao cạo qua đây, cạo đi mái tóc thật vất vả để được nửa năm cho hắn.
Ngày thứ hai Tiểu Tịnh Không tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ rõ buổi tối bản thân đã làm gì.
Cũng không ý thức được tóc của mình đã mất.
Ngày hôm qua Cố Diễm không cần chích, còn cực đắc ý, ngày hôm nay hắn lại đắc ý không nổi nữa.
Hắn héo rũ còn lợi hại hơn cả Tiểu Tịnh Không, còn kèm theo ho khan khó có thể áp chế, tất cả thuốc đều phun ra.
Bookwaves.com.vn
Ba hài tử đồng loạt bị bệnh, cuối cùng Cố Kiều cũng cảm nhận được cái gì gọi là sứt đầu mẻ trán.
“Thật là nhột thật là nhột!”
Tiểu Tịnh Không lại nói.
Cố Kiều đi vào nhà: “Không được gãi, gãi sẽ có sẹo.”
Tiểu Tịnh Không phát điên: “Nhưng ta không chịu nổi!”
Cố Kiều chỉ phải nôi cho hắn chút thuốc mỡ thanh lương chống ngứa.
…
Cố Trường Khanh ít ngày không đi ngang qua phụ cận Quốc Tử giám bên này, từ sau khi biết được thân phận của Cố Kiều cùng Cố Diễm, hắn liền cố ý tránh nơi này ra, thà rằng vòng một cái đường đi xa hơn.
Nhưng ngày hôm nay cũng không có việc gì, quỷ thần xui khiến hắn tới Bích Thủy hồ đồng.
Tiếng vó ngựa rất nhẹ, không kinh động bất luận kẻ nào.
Hắn tự nói với mình, chỉ là đi ngang qua mà thôi, y như bất kỳ một lần nào trước kia.
Hắn nắm chặt dây cương, mặt không thay đổi đi tới trước cửa, lại bỗng dưng nghe một trận tiếng ho khan thấp thấp.
Mâu sắc của hắn khẽ biến, theo bản năng siết chặt dây cương.
Ngựa đi không nhanh, nhẹ nhàng siết liền ngừng lại.
Tiếng ho khan kia gấp mà thống khổ, chân mày của hắn cau lại.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn tung người xuống ngựa.
Hắn đi tới trước cửa, đang muốn giơ tay lên gõ cửa, lại cảm thấy như vậy không quá thỏa đáng.
Vài chục năm ân oán thế nào lại là một hai lần cùng xuất hiện thì có thể xóa bỏ? Giữa bọn họ vốn là người xa lạ quen thuộc nhất.
Hắn xoay người muốn đi, viện môn lại chi nha một tiếng mở.
Mở cửa là Tiểu Tịnh Không.
Ngày hôm nay Tiểu Tịnh Không khá rồi, chính là trên người ngứa đến lợi hại, nhưng Kiều Kiều không cho phép hắn gãi, hắn vì vậy dự định chạy ra ngoài gãi.
Kết quả là bị đại ca ca bắt được.
Tiểu Tịnh Không chột dạ giấu tay nhỏ bé ra sau lưng.
Hắn đeo Hổ Đầu mạo, Cố Trường Khanh tạm thời không phát hiện cái đầu nhỏ bóng lưỡng của hắn.
Cố Trường Khanh nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta…” Tròng mắt của Tiểu Tịnh Không vòng vo chuyển, “Đi ra ngoài hít thở không khí?”
Ánh mắt của Cố Trường Khanh rơi vào trên gương mặt đậu chẩn của hắn: “Ra đậu, còn có thể đi ra hóng gió? Tỷ tỷ ngươi biết không?”
Tiểu Tịnh Không chọc chọc ngón tay.
Cố Trường Khanh không chút nghi ngờ nếu mình đi như thế, ngay tức khắc tiểu tử này sẽ đi ra ngoài.
Cố Trường Khanh dắt tay của Tiểu Tịnh Không, mang hắn vào viện tử.
Cố Kiều đang ở nhà bếp làm cơm.
“Hắn muốn chạy ra ngoài.” Cố Trường Khanh xách Tiểu Tịnh Không vào nhà bếp.
Quanh năm cáo trạng người khác, rốt cục Tiểu Tịnh Không bị người khác tố cáo một trạng.
Đi ra lăn lộn, quả thật là vẫn còn yếu.
Tiểu Tịnh Không chột dạ cúi đầu nhỏ.
Cố Kiều nhìn Tiểu Tịnh Không một mắt, vừa nhìn về phía Cố Trường Khanh, thần sắc rất bình tĩnh: “Đa tạ.”
Không có nói nữa.
Ba người trong phòng, ai cũng không nói chuyện.
Tiểu Tịnh Không là do chột dạ, không biết hai người lớn là vì sao.
“Là ai đang ho khan?” Cố Trường Khanh lại nghe thấy được tiếng ho khan.
“Cố Diễm.” Cố Kiều nói, “Hắn cũng mắc đậu chẩn.”
Đậu chẩn vốn cũng không phải là bệnh nhẹ, huống chi Cố Diễm còn có bệnh tim, mi tâm của Cố Trường Khanh túc lại, muốn nói cái gì, lại cảm thấy mình không có lập trường.
“Ngươi nhiễm đậu chưa?” Cố Kiều hỏi.
“Nhiễm rồi.” Cố Trường Khanh nói.
Cố Kiều nhìn về phía Tiểu Tịnh Không: “Tịnh Không, đưa đại ca ca ngươi đi thăm Diễm ca ca.”
Quá tốt rồi, không cần đối mặt tật phong rồi!
Tiểu Tịnh Không cầm lấy tay của Cố Trường Khanh, đưa hắn đi phòng của Cố Diễm.
Cố Diễm không ngoan ngoãn uống thuốc, uống một hớp phun một ngụm, vẩy ra đầy người.
Tiêu lục lang chưa từng chăm sóc đệ đệ lớn như vậy, thành thật mà nói có chút thiếu khuyết kinh nghiệm.
Hơn nữa Cố Diễm còn không khỏe mạnh như Tiểu Tịnh Không, tùy tiện chỉnh không quan hệ, không cẩn thận một cái Tiêu lục lang lo lắng cho mình chỉnh cho Cố Diễm đi luôn…
“Cho ta đi.”
Cửa Cố Trường Khanh bỗng nhiên mở miệng.
Tiêu lục lang quay đầu, cảnh giác nhìn Cố Trường Khanh một mắt, thấy Tiểu Tịnh Không dắt tay hắn, cảnh giác đáy mắt hắn tán đi.
Tiểu Tịnh Không nói: “Kiều Kiều bảo ta đưa đại ca ca tới!”
Nghe Tiểu Tịnh Không nói như vậy, Tiêu lục lang cũng không do dự, hắn đứng lên, chống quải trượng cùng Tiểu Tịnh Không ra gian phòng.
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn Tiêu lục lang một mắt.
Hắn chưa thấy qua Tiêu lục lang, nhưng hắn cảm thấy hắn nhìn quen mắt.
Mặt khác, cảnh giác mới vừa rồi đối phương biểu hiện ra không giống một người đọc sách đơn thuần có thể có.
Muội muội này… Rốt cuộc gả cho dạng nam nhân như thế nào?
Không đúng, nàng mới không phải muội muội của hắn!
Hôm nay đại ca xứng đáng được một tấm nguyệt phiếu không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...