CHƯƠNG 147: NÃI HUNG TIỂU TỊNH KHÔNG
Dịch giả: Luna Wong
Thái độ của Tiểu Tịnh Không thập phần kiên quyết, Tiêu lục lang vô pháp, chỉ phải tự đi Quốc Tử giám trước.
Tiểu Tịnh Không đóng cửa phòng gắt gao.
Cố Kiều qua đây gõ cửa: “Có thể đi học được chưa?”
Tiểu Tịnh Không ở sau cửa hỏi: “Bọn họ đều đi hết chưa?”
Cố Kiều nhẹ giọng nói: “Đi hết rồi.”
Tiểu Tịnh Không nói lầm bầm nói: “Tỷ phu xấu đi rồi, Diễm ca ca và Tiểu Thuận ca ca cũng đi rồi?”
Cố Kiều gật đầu: “Ân, đều đi hết rồi.”
Lúc này Tiểu Tịnh Không mới mở cửa ra một đường may, nhưng hắn cũng không lập tức đi ra, mà là lộ đầu nhỏ ra khe cửa, nhìn chung quanh một chút.
Xác định không ai, hắn mới đeo túi sách đi ra.
Ước chừng là còn đang xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác.
Vì che giấu xấu hổ, hắn tận lực làm ra một bộ dáng vẻ lão thành nghiêm túc, uy vũ khí phách đi ở phía trước, nãi hung nãi hung!
Dọc theo đường đi đều rất trợt, vì không để tiểu tử kia ngã nữa, Cố Kiều ôm hắn lên, vẫn ôm đến cửa Quốc Tử giám.
Ai nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tịnh Không hồng thấu.
Hắn là một tiểu hài tử thành thục, ở nhà ôm một cái còn được, nhưng không thể ôm ở ngoài.
Nhưng rất thích Kiều Kiều ôm ôm, luyến tiếc cự tuyệt.
Cố Kiều ôm người tới cửa mới buông.
Tiểu Tịnh Không say sưa đến không muốn không muốn.
Tuy rằng sáng sớm để ba người lớn không hiểu chuyện chọc giận đến quá mức, nhưng cùng Kiều Kiều đi học vẫn là rất vui vẻ!
“Đến rồi nga.” Cố Kiều xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
“Ân!” Tiểu Tịnh Không không thôi gật đầu, “Ta đi vào đây!”
Cố Kiều cúi người nhìn thẳng hắn, sửa lại vạt áo của hắn một chút: “Nghe lời phu tử nói.”
Tiểu Tịnh Không vỗ bộ ngực bảo chứng: “Ta sẽ!”
Đây cũng không phải bán ngoan.
Phu tử Quốc Tử giám lợi hại hơn phu tử tư thục huyện thành nhiều lắm, vưu kì phu tử thần đồng ban, đó cũng là tương đương có tài hoa.
Nội dung bài giảng bọn họ của quả thực đại bộ phận đều là kiến thức mới Tiểu Tịnh Không chưa học qua, Tiểu Tịnh Không học coi như chăm chú.
“Vào đi thôi.” Cố Kiều vỗ vỗ vai nhỏ của hắn.
“Kiều Kiều tái kiến!” Tiểu Tịnh Không huy huy tay nhỏ bé với Cố Kiều.
Cố Kiều hàm tiếu nhìn theo hắn tiến nhập Quốc Tử giám, hắn là học sinh nhỏ tuổi nhất của toàn bộ Quốc Tử giám, không phải xiêm y Quốc Tử giám trên người, ai cũng không dám tin tưởng hắn là học sinh thần đồng ban.
Thẳng đến nhìn không thấy thân ảnh của hắn, Cố Kiều mới xoay người ly khai.
Quốc Tử giám cộng phân hai khu đại viện, khu chủ viện là lục đường của Quốc Tử giám, khu phó viện là vỡ lòng của Quốc Tử giám, tiến đại môn một cái đi phía trái, một cái đi bên phải.
Thần đồng ban lại ở tận cùng bên trong của khu vỡ lòng Quốc Tử giám .
Sáng sớm Tiểu Tịnh Không cáu kỉnh trì hoãn một chút canh giờ, lúc này đã không còn sớm, hắn thoáng bước nhanh hơn.
Nhưng không ngờ vừa đi ngang qua một tòa núi giả, phía sau núi giả đột nhiên thoát ra một hài tử.
Nói không rõ ai đụng ai trước, nói chung hai người đều ngã sấp xuống.
Tiểu Tịnh Không đặt mông ngồi dưới đất, vóc dáng nhỏ của hắn, ngã không đau, đối phương lại ngao một tiếng kêu đau đứng lên.
Tiểu Tịnh Không quả thực bị một tiếng kêu kia làm bối rối.
Hắn đã quên đứng lên, ngồi dưới đất lăng lăng nhìn đối phương.
Đó là một tiểu nam oa ngồi cùng bàn với hắn cao không sai biệt lắm, bạn cùng bàn bảy tuổi, Tiểu Tịnh Không suy đoán hắn cũng bảy tuổi.
Nhưng bạn cùng bàn của hắn rất nhỏ gầy, hắn thì rất béo, còn béo hơn cả Lâm Thành Nghiệp ca ca.
Không biết có phải hắn hô quá lợi hại hay không, chung quanh không ít người bị hắn hấp dẫn qua đây.
Tiểu Tịnh Không nhìn những người đó như ong vỡ tổ vây qua, thất chủy bát thiệt hỏi hắn làm sao vậy, hình dạng vậy khẩn trương vừa sợ, giống như xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi.
Tiểu Tịnh Không nghiên đầu nhìn hắn, thật chẳng lẽ nghiêm trọng như thế?
Tiểu nam oa oa oa khóc lớn ngón tay chỉ Tiểu Tịnh Không: “Hắn đụng ta! Hắn đụng ta! Hắn đụng ta! Mau bắt hắn lại cho ta!”
Bookwaves.com.vn
Đám hạ nhân vây bắt tiểu nam oa kia nhìn Tiểu Tịnh Không.
Một nam tử lớn tuổi trong đó … Ân, Tiểu Tịnh Không cảm thấy hắn không quá giống nam tử, nhưng hắn phân minh không phải nữ tử.
Cực mê.
Hắn cười cười, vẻ mặt ôn hoà nói với Tiểu Tịnh Không: “Là ngươi đụng phải tiểu công tử nhà của ta sao?”
Hắn rõ ràng đang cười, nhưng Tiểu Tịnh Không không cảm thấy được thiện ý của hắn.
Tiểu Tịnh Không tự bò dậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cải chính nói: “Không thể nói là ta đụng hắn, nên là hai chúng ta đụng vào nhau!”
Nam tử lớn tuổi đạm đạm nhất tiếu: “Đó chính là ngươi đụng phải tiểu công tử nhà của ta, đừng sợ, tiểu công tử nhà của ta không phải là người không giảng đạo lý, ngươi đi qua nói xin lỗi tiểu công tử nhà ta, chuyện này sẽ cho qua.”
Tiểu hài tử mà, đều là rất dễ dụ.
Nói xin lỗi, mặt mũi của tiểu công tử tìm trở về, cũng liền không sao.
Tiểu Tịnh Không cũng không làm, vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn về phía đối phương: “Hắn cũng đụng phải ta, tại sao muốn ta nói xin lỗi hắn? Có phải ta nói xin lỗi xong, hắn cũng sẽ nói xin lỗi ta hay không?”
Nam tử lớn tuổi nghẹn.
Tiểu nam oa duỗi chân khóc lớn trên mặt đất: “Ta mới không muốn xin lỗi hắn! Bắt hắn lại cho ta! Bắt lại! Bắt lại! Ta muốn trị tội của hắn!”
Lỗ tai của Tiểu Tịnh Không đều sắp bị hắn sảo điếc, sao có thể có tiểu hài tử có thể hô như thế nha?
Động tĩnh đầu này quá lớn, đưa tới không ít học sinh vây xem.
Vài phu tử nghe tin cũng tới.
Các phu tử đều gọi học sinh của mình trở về trong ban, chỉ để lại Tưởng phu tử của thần đồng ban.
Tưởng phu tử đêm qua mới có tin tức, nói thần đồng ban của bọn họ có một học sinh mới đến.
Học sinh này vẫn chưa kinh qua cuộc thi nhập họ, nhưng thân phận của hắn không giống bình thường, Quốc Tử giám không thể cự tuyệt thu nhận.
Tưởng phu tử hướng hai tiểu đương sự hiểu tình huống.
Tiểu nam oa lớn tiếng nói: “Hắn đụng ta!”
Tiểu Tịnh Không nghiêm cẩn nói: “Không đúng, là chúng ta đụng vào nhau!”
Tưởng phu tử không có nghiêng về một bên giúp tiểu nam oa, không phân tốt xấu bảo Tiểu Tịnh Không xin lỗi người ta.
Lấy lý giải của Tưởng phu tử đối với Tiểu Tịnh Không, nếu quả thật là hắn đơn phương đụng, sẽ không có chuyện hắn không thừa nhận.
Thật ra là một chuyện rất nhỏ, giảng đạo lý với hai học sinh, bắt tay giảng hòa là đủ rồi.
Tiểu Tịnh Không là tiểu hài tử giảng đạo lý, nếu như đối phương nguyện ý giảng hòa, vậy hắn cũng sẽ không nhéo mãi không tha.
Nhưng tiểu nam oa không đồng ý.
Hắn lớn như vậy, chưa từng bị ủy khuất này!
“Ta mặc kệ ta mặc kệ ta mặc kệ! Hắn không dập đầu nhận tội với ta! Ta liền bắt hắn lại!”
Hắn gấp đến độ thân thể nhỏ mập mạp run run, Tiểu Tịnh Không chỉ cảm thấy mặt đất đều run lên!
“Chuyện gì xảy ra?”
Là Trịnh ti nghiệp thần sắc uy nghiêm đi tới.
Tưởng phu tử hướng hắn thi lễ một cái: “Trịnh đại nhân.”
Thiếu niên tế tửu đã chết, lão tế tửu từ quan, Trịnh ti nghiệp thành quan viên tối cao của Quốc Tử giám, mấy ngày trước đây càng được sự giúp đỡ của Trang thái phó tạm thay mặt chức tế tửu của Quốc Tử giám.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm hắn chính là chánh nhi bát kinh tế tửu nhiệm kỳ tiếp theo của Quốc Tử giám.
Cái giá của hắn bày rất đủ, lại nhìn thấy tiểu nam oa một cái chớp mắt suy nghĩ cúi đầu, chắp tay thi lễ một cái.
Trong nhận tri của Tiểu Tịnh Không, chỉ có vãn bối hướng trưởng bối hành lễ, học sinh hướng lão sư hành lễ, tiểu nam oa này hiển nhiên cũng không phải trưởng bối của Trịnh ti nghiệp, cũng không phải lão sư của Trịnh ti nghiệp.
Vậy tại sao Trịnh ti nghiệp phải hành lễ với hắn?
“Xin hỏi, là đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh ti nghiệp cười ha hả hỏi.
Tiểu nam oa dậm chân nói: “Nói bao nhiêu lần rồi! Hắn đụng ta! Đều đụng ta ngã!”
Tiểu Tịnh Không cau mày nói: “Ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi, là chúng ta đụng vào nhau!”
“Làm càn! Ai cho phép ngươi lá gan nói như vậy? Bản thân bước đi không có mắt, đụng vào người lại còn ăn vạ…” Trịnh ti nghiệp đang muốn nói ra cái xưng hô kia, nhớ lại chuyện đối phương dùng thân phận bình dân nhập học, vội vàng thay đổi một chữ, nói rằng, “Người ta! Học sinh của Quốc Tử giám phải thành thực! Lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi, quy củ của ngươi, đều học đi nơi nào?”
Tiểu Tịnh Không rất tức giận!
Hắn lớn tiếng nói: “Ta không có không thành thực! Không có chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ! Ta cũng không có không hiểu quy củ! Chính là hai người chúng ta đụng vào nhau! Không phải ta đụng hắn, cũng không đơn thuần là hắn đụng ta! Chúng ta đồng thời đụng nhau!”
Vì sao chính là không có người nghiêm túc nghe hắn nói nói?
Thanh âm của hắn không đủ lớn sao?
Vóc dáng của hắn không đủ cao sao?
Vì sao?
Bookwaves.com.vn
Hắn không phải là tiểu hài tử không nguyện thừa nhận sai lầm, nhưng hắn không thể thừa nhận sai lầm không thuộc về mình!
Tưởng phu tử cũng cảm thấy Trịnh ti nghiệp làm được không quá đúng, nếu hai vị tế tửu còn ở nơi này, nhất định sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.
“Trịnh đại nhân…” Hắn mở miệng.
Trịnh ti nghiệp lạnh lùng cắt đứt hắn: “Ngươi câm miệng cho ta! Đây là học sinh ngươi dạy dỗ!”
Tiểu Tịnh Không nắm chặt quả đấm nhỏ, cánh tay nhỏ vươn về phía sau, cãi lại nói: “Tưởng phu tử không có sai! Học sinh hắn dạy rất ưu tú! Ta rất ưu tú! Nên câm miệng chính là ngươi! Thẩm án phải thẩm hai người, ngươi không hỏi ta một tiếng! Ngươi một chút cũng không công bằng hợp lý! Ngươi không xứng làm sư của người khác!”
Tiểu Tịnh Không cũng nóng nảy, mới có thể bá bá bá nói nhiều lời không nể mặt như vậy.
Trong mấy năm hắn lớn lên, trụ trì phương trượng cũng tốt, sư phụ của hắn cũng được, chưa từng bởi vì nói không lại hắn thì bảo hắn câm miệng.
Đạo lý của ai đúng, người đó có tư cách nói chuyện.
Cố Kiều cũng là như vậy.
Trịnh ti nghiệp bị một hài tử ba tuổi làm cho đỏ mặt tía tai, bất quá rốt cuộc cũng là ti nghiệp, không nhanh thua ở trong tay một hài tử như vậy.
Hắn cả giận nói: “Tốt tốt tốt, mắt không tôn sư như vậy, ta thấy ngươi nên bị phạt! Người đến! Lấy thước tới!”
Nghe nói Tiểu Tịnh Không sắp bị đánh, tiểu nam oa lộ ra tiếu ý được như ý.
Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh gầy đã đi tới.
Mặc dù hắn chống quải trượng, ở trong phong tuyết lại giống như thanh tùng thúy bách, tản ra khí tràng nghiêm nghị mà lại cường đại.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, một là bởi vì khí tràng của hắn, hai là bởi vì dáng dấp của hắn.
Vóc người này cũng quá…
Lúc Trịnh ti nghiệp mới gặp Tiêu lục lang cũng từng hung hăng khiếp sợ, hôm nay đã tập mãi thành thói quen.
Trên đời này người giống nhau rất nhiều đi, hắn đã điều tra rõ ràng tám đời mà tổ tông của hắn rồi, đây là một tên nhà quê tới từ huyện thành, còn tha gia đái khẩu!
Nửa điểm quan hệ với Chiêu đô tiểu hầu gia người ta cũng không có!
Tiêu lục lang đạm nói: “Trịnh ti nghiệp là muốn lấy thước phạt ai?”
Mi tâm của Trịnh ti nghiệp cau lại.
Hắn không thích Tiêu lục lang, nhưng An quận vương coi trọng đối phương, hắn không kiên nhẫn nói: “Ngươi chớ xen vào việc của người khác!”
“Tỷ phu.” Trước đó Tiểu Tịnh Không vốn không có ủy khuất, thấy Tiêu lục lang liền ủy khuất, hắn nhào qua ôm lấy đùi to của Tiêu lục lang, viền mắt hồng hồng.
Tiêu lục lang xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, hộ hắn trong ngực, mâu quang lạnh lùng đảo qua mọi người.
Khi nhìn tiểu nam oa kia, mắt của hắn không có chút gợn sóng nào: “Quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, ngươi muốn phạt hắn, lấy thân phận gì phạt hắn? Nếu như chỉ là học sinh của Quốc Tử giám, vậy ngươi không tư cách phạt hắn. Không bằng ngươi nói thử xem người là ai, có tư cách phạt hắn không?”
Tiểu nam oa thoáng cái nghẹn.
Hắn, hắn là…
Hắn không thể nói.
Nói chính là kháng chỉ.
Tiểu nam oa héo rũ trong nháy mắt.
Chế trụ thân phận cao nhất trước, đám hạ nhân kia cũng không dám lên tiếng nữa.
Ngay sau đó Tiêu lục lang lại lạnh lùng nhìn về phía Trịnh ti nghiệp: “Mắt hắn vô tôn sư, nhưng có người làm sư không tôn, ngươi bảo hắn làm sao tôn sư trọng đạo?”
Trịnh ti nghiệp nghẹn: “Ngươi!”
Tiêu lục lang lạnh nhạt nói: “Nói đến quy củ, Trịnh ti nghiệp hành vi của ngươi hôm nay phạm điều thứ bảy mươi tám của giám quy Quốc Tử. Lần sau trước khi giơ thước lên, không ngại trước hết nghĩ xem thước đến tột cùng nên rơi ở trên người ai trước!”
Bảy bảy bảy, bảy mươi tám là điều gì?
Hắn là ti nghiệp hắn đều không nhớ rõ, tiểu tử này xem mình là người nào?
Tế tửu của Quốc Tử giám sao?
Còn bày quy củ với hắn!
Trịnh ti nghiệp ở trước mặt nhân vật trọng yếu bị một tân sinh ném mặt mũi, trên mặt sắp không giữ được: “Ngươi, đến Minh Huy đường một chuyến cho ta!”
Hắn phải tỏa tỏa nhuệ khí của tiểu tử này!
Tiêu lục lang không chút sợ hãi nào nhìn hắn một cái: “Minh Huy đường là nơi tế tửu mới có tư cách đi vào, ti nghiệp đại nhân đã là tế tửu sao?”
Trịnh ti nghiệp tức giận ngã ngửa!
Tiểu tử này… Dĩ nhiên châm chọc hắn không phải tế tửu chân chính!
Tiêu lục lang nói: “Ta phải đi học, đại tế tửu, đi thong thả.”
Một câu đại tế tửu cuối cùng, như loan đao đâm ngực.
Trịnh ti nghiệp cảm thấy lồng ngực của mình đều đang đau!
Tiêu lục lang không phản ứng đoàn người này nữa, dắt tay của Tiểu Tịnh Không đưa Tiểu Tịnh Không đi lớp của hắn.
Tiểu Tịnh Không không phải tiểu hài tử yếu ớt, hắn đã không sao, chỉ là tâm tình có chút hạ.
“Làm sao vậy?” Tiêu lục lang hỏi.
Tiểu Tịnh Không ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Vì sao bọn họ không lắng nghe ta nói? Là ta quá nhỏ bọn họ không nghe được sao?”
Tiêu lục lang không tận lực xây dựng mỹ hảo của cái thế đạo này, hắn nói rằng: “Không phải ngươi nhỏ, là ngươi đứng không đủ cao.”
Tiểu Tịnh Không suy nghĩ một chút, hắn mới vừa rồi đích thật là đứng ở trên một khối đất bằng tương đối thấp, hắn ngô một tiếng: “Vậy lần sau ta đây phải đạp lên trên cái băng!”
Tiêu lục lang không giải thích cao này không phải cao kia, hắn vỗ vỗ vai của tiểu tử này: “Vào đi thôi.”
Tiểu Tịnh Không do dự.
Hắn từ trong yếm móc ra một hòn đá nhỏ, rầm rì nói: “Hòn đá nhỏ của ta nói, ngày hôm nay nó không muốn đi học.”
Tiêu lục lang vô tình tịch thu hòn đá nhỏ: “Nó không đi, ngươi đi.”
Tiểu Tịnh Không trốn học không toại: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...