Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 14: BÁO ÂN


Dịch giả: Luna Wong – suy nghĩ thật lâu mới quyết định bão từ chương 14-40. Bởi vì manhua đã cách truyện chữ quá xa rồi, còn đảo lộn và bỏ đi rất nhiều tình tiết nữa, không bão chương sẽ chạy theo không kịp. Số lượng chữ của mỗi chương đều rất nhiều, vì thế rất cần mọi người tiếp sức cho ta thêm động lực dịch truyện hen.


Cố Kiều rốt cuộc minh bạch vì sao nguyên chủ và Cố Tiểu Thuận có thể chơi cùng nhau rồi, chỉ số thông minh của hai người căn bản là một đẳng cấp.


Ngày hôm nay Cố Kiều làm là gà rừng nấu nấm, vị đạo của gà rừng tuy rằng ngon, chất thịt chắc hơn so với gia cầm, nàng dùng nồi sắt to nấu đủ hai canh giờ mới nấu được nát.


Nàng còn làm mộc nhĩ trộn ăn sướng miệng, củ cải trắng cắt sợi, món chính là cơm và ngô bánh bột ngô áp chảo.


Tuy nói Tiêu lục lang chỉ thi được hạng xếp từ dưới lên, nhưng Cố Kiều vẫn rất trọng thị, cho nên mới giết gà chúc mừng cho Tiêu lục lang. Chỉ là trên miệng nàng cũng sẽ không nói những thứ này.


“Đi gọi tỷ phu ngươi ăn cơm.” Nàng lấy bánh bột ngô áp chảo xuống, nói với Cố Tiểu Thuận.


“Ôi chao!” Cố Tiểu Thuận thí điên thí điên đi.


Tiêu lục lang vừa chép xong một quyển sách.


Có chút thí sinh ưu tú sau khi thi đậu cử nhân hoặc tiến sĩ, thư tịch và bút ký bọn họ dùng qua có chứa chú giải của bản thân sẽ bị cửa hàng sách mượn về, chép lại xong bán cho thí sinh còn lại.


Chữ của Tiêu lục lang thưởng tâm duyệt mục, sách hắn chép là bán tốt nhất.


“Tỷ phu! Ăn cơm!” Cố Tiểu Thuận từ trong khe cửa dò cái đầu nhỏ vào.


Da mặt dày chính là tốt, phân minh mấy ngày trước đây còn khi dễ người ta đến chết khiếp, lúc này lại thân thiết đến như cái gì vậy.


Thần sắc của Tiêu lục lang thanh lãnh trước sau như một, không bởi vì thái độ của Cố Tiểu Thuận chuyển biến biểu hiện ra chút kinh hỉ nào, đương nhiên, cũng không lấy chuyện quá khứ Cố Tiểu Thuận không hiểu chuyện cho Cố Tiểu Thuận sắc mặt.


Cố Tiểu Thuận đột nhiên cảm thấy, ở chung với tỷ phu còn cực tự tại.


Ba người ngồi xuống ăn cơm.


Cố Tiểu Thuận gắp một khối nấm trước. Trong ấn tượng, tỷ hắn không biết làm cơm, nên hắn cũng là lần đầu nếm được tay nghề của tỷ hắn, không nghĩ tới ăn ngon như vậy!


Hắn lại gắp một khối thịt gà.


Trời!



Ăn ngon đến hắn muốn khóc!


Cố Kiều múc hai cái đùi gà to ra, Tiêu lục lang một cái, Cố Tiểu Thuận một cái.


Đùi gà cũng nấu nhập vị, thịt nước no đủ, cắn một cái, Cố Tiểu Thuận cảm giác mình sắp thăng thiên.


Tiêu lục lang rất bình tĩnh.


Thế nhưng nếu như Cố Kiều biết lượng cơm hắn ăn từ trước, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ như vậy.


Hai người rất nhanh ăn xong một chén cơm, Cố Tiểu Thuận đi bới cơm, hắn thoáng nhìn chén của Tiêu lục lang cũng sạch, lên nói: “Tỷ phu, cũng múc chén cơm cho ngươi!”


“Ân.” Tiêu lục lang không có cự tuyệt.


Là không cự tuyệt hảo ý của hắn, hay là không có cự tuyệt tiếng tỷ phu kia thì không được biết.


Cố Tiểu Thuận nhanh chóng chạy đi múc cơm.


Đây là một bữa cơm Cố Tiểu Thuận ăn thoải mái nhất, vị đạo ngon, bầu không khí trên bàn cơm cũng tốt. Tuy rằng tỷ hắn và tỷ phu đều không nói lời nào, nhưng hắn có nói nha! Ba người bọn hắn đều ăn thật vui vẻ!


Ăn cơm xong, Tiêu lục lang giúp đỡ Cố Kiều thu thập chén đũa, Cố Tiểu Thuận đi hậu viện chẻ củi.


Bookwaves.com

Tiến nhà bếp, Tiêu lục lang đột nhiên đặt một túi tiền vào trong tay Cố Kiều.


Cố Kiều cổ quái nhìn hắn.


“Gia dụng.” Hắn nói.


Tiêu lục lang cho Cố Kiều hai lượng bạc, là hắn chép sách hơn một tháng kiếm được, trên người hắn còn dư lại chừng mười một đồng tiền mà thôi. Bất quá quyển sách của hắn sắp chép xong rồi, tiếp qua hai ngày thì có thể lấy lên trấn đổi tiền.


Cố Kiều nhướng mi liếc nhìn túi tiền trên đài, lấy tới thu nhận.


Thu thập xong nhà bếp, Cố Kiều đi cửa thôn múc nước, Cố Tiểu Thuận đoạt đòn gánh của nàng: “Tỷ ngươi nghỉ ngơi, loại việc nặng mà này ta làm!”


Hắn gánh đòn gánh lên liền đi, Cố Kiều muốn ngăn cũng chưa từng ngăn cản.



Lúc này tất cả mọi người ở trong phòng ăn cơm, không ai đi ra múc nước, một mình hắn chiếm đoạt giếng cổ, đang đánh thủy, hai hán tử uy vũ hùng tráng giục ngựa chạy tới bên này, không nói hai lời dừng ở bên cạnh Cố Tiểu Thuận.


Hai người tung người xuống ngựa.


Cố Tiểu Thuận cảm nhận được một sát khí cổ lạnh thấu xương.


Hắn là tiểu ác ôn trong thôn, lập tức nhìn ra đối phương luyện qua võ công, tất cả ác ôn mười dặm tám trong thôn cộng lại đều không phải là đối thủ của bất kỳ người nào trong bọn họ.


“Ngươi là người thôn này?” Một tráng hán trong đó hỏi.


“Ách… Là, các ngươi có chuyện gì không?” Cố Tiểu Thuận lăng lăng hỏi.


“Chúng ta là tìm đến người!” Tráng hán lấy ra một cây dù nát, hung hãn mà hỏi thăm, “Ngươi có qua cây dù này không?”


Sao lại chưa thấy qua? Đó là dù của tỷ hắn!


Cả người của Cố Tiểu Thuận cũng không tốt.


“Ngươi gặp qua có phải hay không?” Tráng hán nguy hiểm híp mắt một cái.


“Ta… Ta ta ta…” Cố Tiểu Thuận nói lắp, tỷ hắn làm gì, tại sao có thể có người đáng sợ như vậy tới cửa tìm nàng?


“Tiểu tử.” Tráng hán lộ ra bàn tay to, nhẹ nhàng mà đè lại vai của Cố Tiểu Thuận, “Ta khuyên ngươi nói thật đi, bằng không ta hỏi người khác…”


Khí lực của người này thật lớn, nửa người của hắn cũng không thể động!


Cố Tiểu Thuận cắn răng một cái: “Là của ta!”


Tráng hán sửng sốt.


Cùng đồng bạn trao đổi một ánh mắt.


Tráng hán thu tay về, nửa ngờ nửa tin mà hỏi thăm: “Dù của của ngươi? Ngươi xác định?”


Kỳ thực bắp chân Cố Tiểu Thuận đã bắt đầu như nhũn ra, ngoài miệng lại quật cường nói: “Dù của bản thân ta ta đương nhiên xác định! Trên cây dù có một vết khắc, viết một chữ ‘Tiểu’, ta đích thân khắc!”



Câu phía sau là thật, lần đó hắn buồn chán, khắc tên của hắn lên chuôi dù của tỷ hắn, nhưng hắn cũng chỉ biết viết một chữ tiểu.


Bookwaves.com

Đám tráng hán đương nhiên biết trên dù có chữ, bởi vậy hắn nói vừa ra, các tráng hán tin hơn phân nửa.


“Nói như vậy, ngày đó người đến hậu sơn là ngươi?”


“Là ta!”


“Đạp lên trên mặt của lão gia chúng ta cũng là ngươi?”


“… Phải!”


“Cánh tay của lão gia chúng ta là ngươi chỉnh?”


“… Phải! Đều phải!”


“Lỗ kim trên cái mông cũng là ghim ngươi?”


Cố Tiểu Thuận suýt nữa lảo đảo một cái ngã quỵ, tỷ, thân tỷ của ta, ngươi không có chuyện gì chạy đi chích cái mông của người ta chơi để làm gì?


Cố Tiểu Thuận hít sâu một hơi nhắm mắt lại: “Ân ân ân! Đều đúng! Không tin ngươi đi hỏi một chút, mười dặm tám trong thôn ngoại trừ Cố Tiểu Thuận ta, còn có ai làm được ra loại sự tình này?”


Cố Tiểu Thuận cảm thấy ngày hôm nay cũng bị đánh chết ở chỗ này, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng cũng không có truyền đến, hắn cẩn thận mở mắt ra nhìn lên, chỉ thấy hai danh tráng hán bá lui về sau một bước dài, hướng phía hắn thật sâu bái một cái!


“Ân công! Chúng ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”


Cố Tiểu Thuận: “…”


“Tỷ! Tỷ!” Cố Tiểu Thuận đầu thai dường như chạy vào nhà bếp, “Ta hình như đã gây họa!”


“Nói nhỏ chút, tỷ phu ngươi đang đọc sách.” Cố Kiều hướng hắn làm một tư thế hư thanh.


Cố Tiểu Thuận đầy mặt cầu xin nói chuyện ở cửa thôn nhất ngũ nhất thập với Cố Kiều: “… Tỷ, hiện tại làm sao? Cái gì ân công a? Ccó phải bọn họ nhầm ta hay không?”


“Nguyên lai là như vậy a.” Cố Kiều nhớ tới chuyện ngày ấy ở trên núi, như có điều suy nghĩ gật đầu, “Ngươi không hỏi bọn họ là ai?”


Cố Tiểu Thuận đập đập đầu nhỏ: “Ta quên hỏi.”


“Bọn họ đã đi chưa?” Cố Kiều nói.


“Vẫn chưa.” Cố Tiểu Thuận khóc.



Cố Kiều buông cái chổi: “Được, ngươi ở nơi này chờ ta.”


“Tỷ ngươi đừng đi!” Cố Tiểu Thuận kéo nàng.


“Không có việc gì.” Cố Kiều cười cười, đi phương hướng cửa thôn.


Cố Tiểu Thuận không biết tỷ hắn và hai người kia nói gì đó, nói chung, bọn họ ngoan ngoãn ly khai.


Ngày mai trời vừa sáng, một chiếc xe ngựa lái vào thôn, dừng ở ngoài cửa lớn của Cố gia.


Trên xe ngựa đi xuống một trung niên nam tử nho nhã.


Hôm nay là đại phòng làm cơm, Chu thị cùng Cố Nguyệt Nga dậy sớm.


Cố Nguyệt Nga đeo cái sọt trên lưng đi cắt trư thảo, vừa mở cửa, thấy một trung niên nam tử đang muốn gõ cửa nhà bọn họ, cùng với xe ngựa lớn phía sau nam tử.


Cố Nguyệt Nga chưa thấy qua giá thế này, thoáng cái giật mình.


Trung niên nam tử đầy mặt ôn hoà nói: “Xin hỏi, nơi này là nhà của Cố lý chính sao?”


Cố Nguyệt Nga xoay người liền chạy vào trong phòng: “… Nương, nương! Có người tìm gia gia!”


Đi ra ngoài là Cố Trường Hải.


Cố Trường Hải là trưởng tử của Cố lão gia tử, thỉnh thoảng theo Cố lão gia tử đi nha môn làm qua việc, có kiến thức hơn đại đa số người trong thôn.


Đối phương vừa nhìn lai lịch không nhỏ.


Cố Trường Hải khách khí nói: “Cha ta đang rửa mặt, người là…”


Trung niên nam tử chắp tay cười cười: “Ta là quản sự của Thiên Hương thư viện, hôm nay chuyên vội tới đưa văn thư nhập học cho Cố công tử.”


Công văn nhập học không phải đều là bản thân tự lên trấn lấy sao? Còn có thể làm phiền người của thư viện tự mình đưa tới?


Quả nhiên là Đại Thuận thi quá tốt sao?


Cố Trường Hải cảm giác lưng của mình đã thẳng nay còn thẳng hơn nữa, hắn kiêu ngạo hướng vào trong phòng hô: “Đại Thuận, thư viện đưa văn thư nhập học tới cho ngươi!”


Có câu hỏi: Là công văn nhập học của Cố Đại Thuận sao?

A: Phải.

B: Không phải.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận