Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 139: PHÁT HIỆN


Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.


Cố Kiều là một người rất dứt khoát, nàng tiếp thu cái gì, không tiếp thu cái gì, hết thảy cũng sẽ bay ra trên mặt nổi.


Khúc mắc thời thơ ấu của nàng vô pháp mở, cho nên nàng vẫn không thể thản nhiên sinh hoạt chung một chỗ với Diêu thị, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng sẽ mặc kệ Diêu thị.


Nàng vẫn là lấy thân phận đại phu chung đụng với Diêu thị, lần này tới cửa coi như là chữa bệnh cho Diêu thị, mọi người khác không có quan hệ gì với nàng, nàng không muốn cũng không cần thiết gặp.


Phòng ma ma minh bạch tính tình của đại tiểu thư, biết nàng sẽ không đi gặp Cố lão phu nhân hoặc những người khác trong phủ, để tránh lạc nhân khẩu thật, Phòng ma ma đơn giản không nói chuyện đại tiểu thư hồi phủ.


Thủ vệ sai vặt còn tưởng là Phòng ma ma chỉ mời một đại phu hồi phủ.


Cố Kiều ngồi ở trên xe ngựa, một đường vào nội trạch của hầu phủ.


Trước hết nàng thấy một tòa viện là chính trà viện, Phòng ma ma nói đó là viện tử của tiên phu nhân, may là tiên phu đã qua đời nhiều năm cũng như trước để trống, thỉnh thoảng thế tử sẽ đi bên trong ngồi một chút, hồi ức tiên phu nhân.


“Viện tử của phu nhân ở bên đầu kia.” Phòng ma ma chỉ vào đầu cùng đường nhỏ nói.

“Lệch như thế?” Cố Kiều nói.


Phòng ma ma thở dài.


Đúng vậy, không lệch sao?


Địa vị của phu nhân ở trong phủ xấu hổ, Cố lão phu nhân làm sao sẽ để nàng vào ở viện tử quá tốt chứ?


Viện tử của Lăng di nương trái lại gần, rất gần Cố hầu gia.


Thậm chí, chỉ cần Cố hầu gia đi chỗ Diêu thị cũng sẽ đi ngang qua viện tử của Lăng di nương.


Vì để cho Lăng di nương lấy được sủng ái, Cố lão phu nhân cũng coi như tính kế bộ phận then chốt.


Đáng tiếc, dù cho mỗi ngày Cố hầu gia đi ngang qua cửa của Lăng di nương, cũng không tiến viện của nàng.


“Đó chính là viện tử của Lăng di nương.” Phòng ma ma chỉ vào một chỗ viện tử nói.

Cố Kiều từ trong cửa sổ xe lược lược nhìn lướt qua, đình đài lầu các, hoa khắp bầu trời, trái lại tươi mát lịch tao nhã.


Cố Kiều không quá để ý.


Một thiếp mà thôi.


Không đáng.


Xe ngựa dừng lại ở trước viện tử của Diêu thị, Phòng ma ma muốn đi lấy ghế cho Cố Kiều, Cố Kiều nhẹ nhàng một cái liền nhảy xuống.


Phòng ma ma sợ hết hồn, thiên kim tiểu thư nhà ai hổ như thế a?


“Phu nhân ở bên trong?” Cố Kiều hỏi.



“A, vâng.” Phòng ma ma hoàn hồn, “Lúc này chắc ở noãn các. Trong thôn trang mùa đông không lạnh như thế, phu nhân có chút không có quen, suốt ngày đều ở trong noãn các.”


Cố Kiều theo Phòng ma ma đi noãn các.


Noãn các quả thực ấm áp hơn ngoài phòng, nhưng cũng có chút ngợp.


Diêu thị nhắm mắt nằm trên ghế noãn các, nghe được động tĩnh mở cửa, nàng nghĩ cũng không nghĩ đã phất phất tay, hữu khí vô lực nói: “Đã nói ta không ăn, các ngươi đều đi xuống đi.”


Tiếng nói vừa dứt, một lát không phản ứng.


Nàng ý thức được một chút không thích hợp, quay đầu trông lại phía cửa, thấy rõ thân ảnh quen thuộc, đáy mắt lờ mờ của nàng trong nháy mắt quang thải đoàn tụ: “Kiều Kiều?”


Nàng vội từ ghế ngồi dậy, khẩn trương lại không có thố sửa lại tóc và vạt áo một chút, nghiễm nhiên không muốn mất hình tượng trước mặt nữ nhi.


Cố Kiều không thèm để ý cái này, nàng đi tới, đi tới bên người Diêu thị: “Phu nhân có khỏe không?”


Diêu thị nhìn Phòng ma ma một mắt, Phòng ma ma giả câm vờ điếc lui ra ngoài, Diêu thị bất đắc dĩ thở dài: “Ta không sao, là Phòng ma ma nhỏ nói thành to, còn gọi ngươi đến phủ…”


Hầu phủ không phải địa phương tốt gì, bản thân nàng bị người ném bạch nhãn thì thôi, nàng không hy vọng nữ nhi cũng theo chịu ủy khuất.


Bookwaves.com.vn

“Ngồi đi.” Diêu thị lôi kéo tay của nữ nhi ngồi xuống cái băng.


Cố Kiều lấy cái sọt nhỏ xuống đặt trên bàn tròn, sau đó nàng vươn tay với Diêu thị: “Ta xem một chút.”


Diêu thị đưa cổ tay cho Cố Kiều, Cố Kiều tỉ mỉ chẩn mạch, thần sắc hơi ngưng trọng: “Mấy ngày nay không có uống thuốc đàng hoàng sao?”


Diêu thị ngượng ngùng: “Có một hai lần… Quên.”


“Là một lần hay là hai lần?” Cố Kiều hỏi.


Ở chuyện xem bệnh, Cố Kiều rất nghiêm cẩn.


Diêu thị tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: “Hai lần.”


“Xác định không có nhiều hơn sao?” Cố Kiều nhìn ánh mắt của nàng.


“Ân, ta xác định.” Diêu thị gật đầu, một lần là từ Bích Thủy hồ đồng trở về, vừa biết được chuyện Cố Diễm bị Cố Thừa Lâm khi dễ, nàng phóng đi viện tử của Cố Thừa Lâm đại náo một hồi, có lẽ là huyên quá mệt mỏi, trở về người chóng mặt ngủ mất.


Đêm đó không thuốc.


Sáng ngày thứ hai ngủ quên, lại quên uống thuốc.


Chỉ có giá hai lần, không có càng nhiều nữa.


“Làm sao vậy?” Diêu thị hỏi.


Cố Kiều như thực chất nói: “Mạch tượng của ngươi không tốt lắm, nếu như chỉ quên hai lần, vậy nên không phải vấn đề của dược vật, là chịu kích thích quá lớn.”


Kỳ thực Diêu thị cũng cảm thấy, bệnh của nàng rõ ràng đã sắp khỏi rồi, nhưng ngày đó… Nàng dĩ nhiên không khống chế được tâm tình của mình, thiếu chút nữa cùng Cố Thừa Lâm đồng quy vu tận.



Nếu không phải Cố Trường Khanh đoạt chủy thủ của nàng, nàng đã giết Cố Thừa Lâm, sau đó tự treo.


Nhắc tới, chủy thủ còn trong tay Cố Trường Khanh, hắn biết động cơ của mình, chẳng biết tại sao hắn không làm khó dễ mình…


Diêu thị thoáng cái suy nghĩ rất nhiều.


Cố Kiều nhìn ra nàng suy nghĩ nặng hơn trước, nói với nàng: “Cũng có lẽ là sinh ra kháng dược tính, ta đổi hai loại thuốc cho ngươi.”


Diêu thị nói: “Được.”


Cố Kiều hồi lâu không mở dược tương, một lần cuối cùng mở dược tương còn là lúc khâu lại vết thương cho nam nhân kia, khi đó bản thân chưa cập kê.


Bất quá, nàng mơ hồ nhớ kỹ trong dược tương đã bổ sung thuốc trị chứng u uất mới.


Hôm nay Cố Kiều không ở trước mặt Diêu thị tận lực che dược tương, Diêu thị thỉnh thoảng thấy đồ bên trong cảm thấy cổ quái, lại chỉ coi là bản thân kém kiến thức, không hoài nghi cái gì.


Cố Kiều tìm ra thuốc trị chứng u uất, nói cách dùng với Diêu thị: “Sau này không thể quên uống thuốc nữa.”


Diêu thị lắc đầu nói: “Ta sẽ không.”


Lúc đó đang nổi nóng, điên đến mất đi lý trí, nhưng sau này thanh tỉnh nàng mới cảm thấy sợ, nếu như nàng thật cùng Cố Thừa Lâm đồng quy vu tận, nàng sẽ không còn được gặp lại một đôi hài tử của nàng nữa.


Kiều Kiều cùng Diễm nhi cũng sẽ như ba huynh đệ kia, trở thành hài tử không có nương.

Nàng làm sao có thể đối xử với tỷ đệ bọn họ như vậy chứ?


Cố Kiều bồi Diêu thị nói một chút, lại nhìn tận mắt Diêu thị uống thuốc, một loại thuốc trong đó có công hiệu an thần, Diêu thị không bao lâu liền tựa ở ghế ngủ mất.


Cố Kiều cầm khăn đắp kín cho nàng.


Phòng ma ma nghe được bên trong không có động tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, liếc nhìn Diêu thị ngủ say, nhỏ giọng hỏi Cố Kiều nói: “Phu nhân ngủ rồi?”


Cố Kiều gật đầu, đứng dậy ra gian nhà.


Phòng ma ma cũng theo đi ra, khép lại cửa phòng: “Đại tiểu thư, tình huống của phu nhân thế nào?”


Cố Kiều nói: “Bệnh tình của nàng phản phục, trở nên không sai biệt lắm với lúc ở bên trong sơn trang .”


Phòng ma ma sợ nói: “Nghiêm trọng như vậy sao?”


Cố Kiều nói: “Trái lại không nghiêm trọng như ngay từ đầu.”


Thần sắc của Phòng ma ma hơi bớt giận, ai thán nói: “Sau khi phu nhân trở về, kỳ thực tâm tình không được tốt, chỉ là bản thân vẫn chịu đựng, thẳng đến ngày ấy đi Bích Thủy hồ đồng, biết được tiểu công tử bị người khi dễ, phu nhân triệt để bạo phát, chạy đi viện tử của tam công tử đại náo một hồi… Phu nhân còn dẫn theo chủy thủ… Phu nhân lúc đó nói ‘Tất cả mọi người đừng sống nữa, muốn chết cùng chết’ … Nô tỳ thực sự là sợ hãi, vạn hạnh là không ra đường rẽ gì, bằng không…”


Cố Kiều cũng không biết còn có chuyện như vậy.


Nhìn từ miêu tả của Phòng ma ma, một khắc kia Diêu thị là triệt để mất lý trí.



Diêu thị muốn dạy dỗ Cố Thừa Lâm cũng không kỳ quái, nhưng muốn giết Cố Thừa Lâm cùng hắn đồng quy vu tận thì để người không thể tưởng tượng nổi.


Cái trước là lửa giận đến từ mẫu thân, cái sau là người bệnh u uất phí hoài bản thân mình.


Diêu thị ổn định trị liệu lâu như vậy, chỉ là hai lần quên uống thuốc mà thôi, không nên như vậy.


“Phu nhân gần đây đều ăn chút gì?” Cố Kiều bắt đầu hỏi kỹ ẩm thực của Diêu thị.


Phòng ma ma sự vô cự tế thông báo: “… Từ sau khi ra chuyện của Phương ma ma, nô tỳ phá lệ chú ý đồ ăn của phu nhân.”


“Còn cơm nước sáng sớm không? Đưa cho ta xem.” Cố Kiều nói.


“Có! Khẩu vị của phu nhân không quá tốt, ăn một chút thì không ăn nữa, đều đang đặt ở trong tủ đựng thức ăn.” Phòng ma ma đi bưng cơm sáng của Diêu thị tới.


Cố Kiều nhất nhất nghiệm qua.


Phòng ma ma nói: “Có vấn đề gì không?”


Cố Kiều lắc đầu: “Không có, mang ta đi phòng ngủ của phu nhân xem.”


“Ôi chao!” Phòng ma ma mang Cố Kiều đi gian nhà của Diêu thị, Cố Kiều kiểm tra từng góc, huân hương, tạo di, yên chi bột nước tất cả cũng không có buông tha.


“Cũng không có vấn đề gì.” Nàng nói.


Chẳng lẽ là mình đa tâm?


Cố Kiều lại nói: “Phu nhân có cùng người nào lai vãng mật thiết không?”


Phòng ma ma lắc đầu: “Không có, phu nhân ở trong phủ đều không ra viện tử, chỉ đi ra ngoài chính là đi thăm đại tiểu thư cùng tiểu công tử. Hầu gia từ trước trái lại thường đến, nhưng gần đây công bộ nhiều việc, hầu gia liên tiếp vài này không trở về phủ.”


Cố Kiều sờ sờ cằm.


Bookwaves.com.vn

Phòng ma ma còn sợ hãi với chuyện Diêu thị trúng độc ở thôn trang: “Đại tiểu thư, người là hoài nghi phu nhân bị người… Gia hại sao?”


Cố Kiều trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “Từ trước mắt điều tra đến xem, cũng không có chứng cứ tương quan.”


Vừa dứt lời, có gió lạnh tuôn rơi thổi qua, xen lẫn vài miếng hoa tuyết cùng với một tia mùi thơm như có như không từ từ nhẹ nhàng qua đây.


Cố Kiều nhìn qua phương hướng hương khí bay tới: “Tường bên kia là cái gì?”


Phòng ma ma ồ một tiếng, nói: “Là nhà ấm trồng hoa, lúc khí trời tốt, cửa nhà ấm trồng hoa sẽ mở ra, cả viện đều có thể ngửi được mùi hoa. Hôm qua có tuyết, sợ hoa bên trong đông chết, lúc này mới khóa cửa lại.”


Cố Kiều đạm nói: “Ta đi nhà ấm trồng hoa nhìn.”


Phòng ma ma có chút do dự.


“Làm sao vậy?” Cố Kiều hỏi.


Phòng ma ma khổ sở nói: “Nhà ấm trồng hoa là của lão phu nhân, người bình thường không thể tùy ý đi vào, bằng không, chờ ta đi gọi nhị tiểu thư qua đây, để cho nàng đưa đại tiểu thư vào trong…”


Nàng còn chưa nói hết lời, Cố Kiều đã bay qua đầu tường.


Phòng ma ma: “…”


Tùng Hạc viện.



Cố lão phu nhân tựa ở trên giường la hán, có một tiếng không một tiếng than thở.


Gần đây tâm tình của nàng không được tốt, nguyên nhân gây ra là bảo bối kim tôn của nàng còn đang bị nhốt trong từ đường.


Trời giá rét đất đông lạnh, đêm qua còn có một hồi tuyết lớn như vậy nữa, từ đường sớm biến thành một lỗ băng.


Thương cảm tôn nhi nàng từ nhỏ đến lớn chưa ăn qua khổ như vậy.


Sáng sớm nàng để người đi chặn Cố Trường Khanh, bảo Cố Trường Khanh thả người.


Cố Trường Khanh cũng thả, lại chỉ thả Cố Thừa Phong.


Cố lão phu nhân tức giận đến đầu đều đau đớn, dùng chút huân hương Lăng di nương đưa tới mới cảm thấy khá chút.


Nhưng trong lòng nàng vẫn là nghẹn a.


“Trưởng thành rồi, cánh cứng rồi, không để tổ mẫu như ta vào trong mắt nữa.”


“Sao có thể a? Thế tử cũng là vì quản giáo hai vị công tử.” Tiểu nha hoàn bóp chân cho nàng lấy lòng nói.


Lão phu nhân có thể nói thế tử, bọn họ làm hạ nhân lại không thể.


Cố lão phu nhân lại nói: “Chuyện này nói tới nói lui, phải oán lão tử của bọn họ! Thú ai không tốt, cứ thú một tảo bả tinh hồi phủ! Bản thân không còn dùng được, sinh hài tử cũng không dùng được! Còn khi dễ nhi tử của nguyên phối! Ta thấy bọn hắn là muốn tạo phản!”


“Người xin bớt giận.” Tiểu nha hoàn nói rằng.


Cố lão phu nhân hừ nói: “Sinh hài tử cũng có thể làm mất, nếu nương của ba bọn họ ở, nơi nào sẽ ra loại đường rẽ này?”


Hạ nhân nào dám nói tiếp? Chỉ kiên trì nghe.


Cố lão phu nhân cắn răng nói: “Nha đầu lớn lên ở nông thôn, chính là không có giáo dục! Thô bỉ thành tính!”


Đầu của tiểu nha hoàn thấp hơn, nghe nhiều bí mật như vậy, có thể bị diệt khẩu hay không a…


“Chớ để cho nàng rơi vào tay ta, bằng không ta không giáo huấn nàng không được!” Cố lão phu nhân càng nói càng giận, “Diêu thị đâu? Gọi nàng tới cho ta!”


Hồi phủ lâu như vậy, mỗi ngày ở trong phòng cáo ốm, cũng không tới trước mặt nàng lập quy củ.


Tâm phúc ma ma ở một bên khuyên nhủ: “Người tội gì chấp nhặt với nàng? Một gậy đánh không ra nửa câu!”


Đây là lời nói thật, Cố lão phu nhân không phải chưa lập được quy củ cho Diêu thị a, cũng không luận lão phu nhân làm sao tha mài nàng, nàng đều như một người gỗ không hề có linh hồn, lão phu nhân chỉ cảm thấy một đấm đánh vào cây bông.


Đến cuối cùng, Diêu thị ủy khuất không lão phu nhân không biết, nói chung bản thân nàng tức giận quá độ.


“Mẫu đơn trong nhà ấm trồng hoa nở chưa?” Tâm phúc yên lặng hỏi tiểu nha hoàn bóp chân cho Cố lão phu nhân.


Tiểu nha hoàn nói: “Nở rồi, sáng sớm ta nhìn qua, nở vô cùng đẹp!”


Cố lão phu nhân yêu hoa, vưu kì yêu thích mẫu đơn, Cố Cẩn Du cũng yêu mẫu đơn là bị Cố lão phu nhân ảnh hưởng.


Đáng tiếc hoa mẫu đơn theo mùa, vì để cho chúng nó ở mùa đông cũng nở hoa, Cố lão phu nhân không tiếc tiêu số tiền lớn kiến tạo một noãn các nhà ấm trồng hoa ngọc lưu ly.


Tiểu nha hoàn nói tiếp: “Ta đi ôm mấy chậu qua đây cho lão phu nhân.”


Cố lão phu nhân khoát khoát tay: “Trời lạnh, ôm ra không chết rét sao? Quên đi, tự ta đi xem.”


(Luna: Đúng là sợ cái gì cái đó tới, cuối cùng vẫn phải chạm trán, mọi người có ai hóng chương sau không nè??? Chờ ta nha, rất nhanh thôi sẽ lên chương mới – theo lịch up thông thường)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui