Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 134: CHÂN HUNG


Dịch giả: Luna Wong


Cố Thừa Phong trái lại muốn thay đệ đệ giải thích hai câu, nhưng khí tràng của đại ca triệt để lạnh xuống, hắn cũng cho sợ đến lời nói không mạch lạc.


Lúc này hắn thật trách Diêu thị, hình dạng gặp cảnh khốn cùng trong ngày thường sao lại đột nhiên nói mất là mất chứ? Để cho nàng vừa nháo như thế, chuyện gì cũng không được, không có cũng biến thành có.


“Đại ca…” Cố Thừa Phong mở miệng.


“Ngươi câm miệng!” Cố Trường Khanh lạnh giọng quát bảo ngưng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Thừa Lâm, “Đi từ đường quỳ cho ta! Không có ta phân phó, không được đứng lên!”


“Đại ca!” Cố Thừa Lâm đột nhiên biến sắc.


Vừa rồi vẫn chỉ là để hắn đi thư phòng quỳ, lúc này trực tiếp biến thành đi từ đường?


Trong từ đường thờ phụng bài vị của liệt tổ liệt tông, bình thường chỉ có phạm vào sai lầm không thể tha thứ mới có thể đi vào trong đó phạt quỳ.


Cố Thừa Lâm mặc kệ: “Ta không đi từ đường!”


“Ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!” Tiếng nói của Cố Trường Khanh vừa dứt, trực tiếp lên tay kéo lại cổ áo của Cố Thừa Lâm.


Cố Thừa Lâm vốn là bị Cố Kiều đánh không nhẹ, lại để cho đại ca kéo một cái như thế, chỉ cảm thấy cổ của mình đều sắp rớt xuống!


Cố Trường Khanh ném người đi từ đường hầu phủ, lưu lại hai danh thị vệ gác: “Không được cho hắn ăn, cũng không cho hắn nước uống.”


Cố Thừa Phong nắm cánh tay của đại ca: “Đại ca, tam đệ bị thương không nhẹ a, ngươi phạt hắn như thế… Không sợ trái tim hắn băng giá sao?”


Cố Trường Khanh lạnh lùng nói: “Trái tim hắn băng giá, trái tim người khác không băng giá?”


Cố Thừa Phong giải thích: “Dù sao tiểu tử kia cũng là người ngoài, ngươi cứ muốn vì một người ngoại xử phạt đệ đệ ruột thịt của mình sao? Ngươi đã quên trước khi lâm chung nương nhắc nhở ngươi chiếu cố ta và tam đệ, ngươi ở trước giường của nương lập thệ, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ chúng ta! Nhưng ngươi xem thử, ngươi làm thế nào?”


Cố Trường Khanh thật sâu nhìn hắn một cái: “Ngươi cũng đi quỳ.”


Cố Thừa Phong sửng sốt.


Cố Trường Khanh nhốt hai đệ đệ đều vào từ đường xong liền xoay người quay về viện tử.


Ở giữa, sai vặt của Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm đều vội tới đưa đồ ăn cho hai người, đều bị thị vệ giữ cửa ngăn ở bên ngoài.


Bọn sai vặt vô pháp, chỉ phải cầu đến Tùng Hạc viện.


“Ngươi nói cái gì? Lâm nhi cùng Phong nhi bị bọn họ nhốt vào từ đường?” Cố lão phu nhân vừa để người lấy mạt ngạch, dự định ngủ, nghe xong tin tức này vội vàng để nha hoàn một lần nữa chải lại tóc cho nàng.


Thiếp thân sai vặt của Cố Thừa Lâm bày vẻ mặt đưa đám nói: “Đúng vậy, lão phu nhân, hai vị công tử đều bị nhốt! Trên người tam công tử còn mang theo thương, không ăn không uống nhốt một đêm, sợ là phải mất mạng a —— ”


Cố lão phu nhân tức, vội vàng để thủ hạ chính là Thái ma ma đi từ đường đón người ra.


Chỉ chốc lát sau, Thái ma ma đến đây phục mệnh: “Lão phu nhân, hai thị vệ kia nói, không có mệnh lệnh của thế tử, bọn họ không thể thả người!”


“Lật trời rồi!” Cố lão phu nhân vỗ một cái lên bàn, nói với Thái ma ma, “Thế tử đâu? Gọi hắn tới cho ta!”


“Thế tử vừa ra ngoài rồi, không ở trong phủ.” Thái má má nói.


Cố lão phu nhân nghĩ đến tôn tử bảo bối, trong lòng vừa đau vừa tức, trong ba đích tôn, lão hầu gia trưởng tôn coi trọng nhất, Cố lão phu nhân lại cưng chìu ấu tôn nhất, tính tình tệ hại này của Cố Thừa Lâm, hơn phân nửa đều là Cố lão phu nhân chìu ra.


“Ta tự mình đi thử!”


Hầu phủ chiếm diện tích to, từ Tùng Hạc viện đến từ đường bộ hành một khắc đồng hồ, Cố lão phu nhân không thể chờ mình chậm rãi đi tới, trực tiếp để hạ nhân chuẩn bị cáng tre.


Bookwaves.com.vn

Lúc nàng đến cửa từ đường, hai danh thị vệ trông coi thi lễ với nàng một cái: “Lão phu nhân.”


Một tay của Cố lão phu nhân vịn Thái ma ma, một tay chỉ mũi hai người: “Các ngươi còn nhận ra ta là ai sao, ta còn tưởng hầu phủ đổi thành các ngươi làm chủ nữa chứ! Còn không mau thả nhị công tử cùng tam công tử ra ngoài!”


Hai danh thị vệ không nhúc nhích.


Hai mắt của Cố lão phu nhân như đuốc: “Thế nào? Hôm nay lời nói của ta không còn dùng được?”


Một thị vệ trong đó nói: “Đây là mệnh lệnh của thế tử, bọn thuộc hạ không dám chống lại.”


“Ta là tổ mẫu của hắn!” Cố lão phu nhân tức giận ngã ngửa, hỏi hạ nhân một bên, “Hầu gia đâu?”


Hạ nhân nói: “Hầu gia cũng không ở trong phủ.”


Cố hầu gia ly khai triều đình lâu như vậy, công vụ sớm chồng chất như núi, mấy ngày nay tất cả đều bận rộn xử lý công vụ.


Cố lão phu nhân cảm thấy mình tức giận đến đau gan: “Ta đây vào xem hai người bọn họ cũng được chứ?”


Thế tử chỉ giao phó không cho phép người đưa đồ ăn thức uống, trái lại không nói không cho phép người thăm hỏi.


Hai người nhường đường cho Cố lão phu nhân.


Cố lão phu nhân vô cùng lo lắng vào từ đường.


Lúc này Cố Thừa Phong đang đàng hoàng quỳ gối trên cái đệm, Cố Thừa Lâm bị thương quá nặng, đã quỳ không nỗi, cứ như vậy nửa nằm trên mặt đất, hình dung muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.


Ngực của Cố lão phu nhân co rút đau đớn, nàng vội vàng nhào qua, ngồi chồm hỗm ở trên cái đệm ôm tôn nhi bảo bối vào trong lòng: “Lâm nhi, ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi thương thành như vậy?”


Cố Thừa Lâm vừa thấy Cố lão phu nhân, nước mắt đã lên: “Tổ mẫu —— người phải làm chủ cho tôn nhi a —— ”


Cố Thừa Lâm nói kinh lịch thảm thống của mình cho Cố lão phu nhân nghe, hắn biết tổ mẫu cưng hắn, hắn nói gì tổ mẫu đều tin, bởi vậy hắn hoàn toàn ăn nói lung tung, không cần lo lắng suy luận chút nào.


“Ta không động hắn, ta căn bản không có đụng hắn, hắn nhận ra ta là tam ca của hắn, ghi hận chuyện khi còn bé ta khi dễ qua hắn, liền gọi tỷ tỷ của hắn đến đánh ta!”



“Nha đầu kia lớn lên ở nông thôn, nuôi heo trồng trọt nhiều, một thân cậy mạnh, hạ thủ không một nặng nhẹ!”


“Ta niệm nàng là muội muội ta, không động thủ nàng… Ô ô… Tổ mẫu…”


“Kết quả đại ca còn phạt ta…”


“Đại ca không tin ta…”


“Tổ mẫu… A —— ”


Cố Thừa Lâm một chuỗi nước mắt một chuỗi nước mũi, khóc cực kỳ bi thảm.


Lòng của Cố lão phu nhân đều nát!


Nàng nói với thị vệ phía ngoài: “Ngày hôm nay các ngươi không cho ta đem hai người bọn họ ra ngoài, ta chết ở chỗ này!”


Bọn thị vệ cũng thật khó xử a.


Thế tử ra lệnh cho bọn họ không thể không nghe, nhưng bọn họ lại không thể thật để cho Cố lão phu nhân chết tại chỗ.


Vạn hạnh là Cố Trường Khanh chỉ là đi xử lý một chút chuyện nhỏ, rất nhanh liền trở về phủ.


Nghe được tin tức, hắn đi từ đường.


Cố lão phu nhân thật ra là rất coi trọng đích trưởng tôn, chỉ bất quá, quan hệ giữa người và người có lúc cũng cần một chút gắn bó, Cố Trường Khanh quanh năm theo lão hầu gia huấn luyện, không thường ở bên người lão phu nhân.


Hắn lại không biết làm nũng giống hai đệ đệ, bởi vậy quan hệ với lão phu nhân cũng không thân cận như hai người đệ đệ cùng lão phu nhân.


Cố lão phu nhân nghĩ đến hắn làm đại ca, cư nhiên ngoan như thế để đối xử với đệ đệ của mình, tức giận đến hận không thể dùng gia pháp với hắn: “Ngươi mở mắt ra nhìn, ngươi đã làm gì với đệ đệ ngươi?”


Cố Trường Khanh nghiêm mặt nói: “Tổ mẫu, từ đường âm lãnh, người vẫn là quay về Tùng Hạc viện đi, coi chừng lạnh.”


Cố lão phu nhân cắn răng nói: “Ngươi cũng biết từ đường lạnh sao! Ngươi sẽ không sợ đệ đệ ngươi cảm lạnh? Ngươi xem thử hắn đều bị thương thành cái dạng gì? Ngươi không đi báo thù cho hắn, lại trái lại phạt hắn? Ngươi làm đại ca thế nào vậy?”


Cố Trường Khanh lạnh lùng quét Cố Thừa Lâm một mắt.


Cố Thừa Lâm chột dạ cúi đầu, không dám chống lại ánh mắt sắc bén của đại ca.


Cố lão phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi trừng hắn làm cái gì? Có bản lĩnh ngươi hướng về phía ta!”


Cố Trường Khanh đạm nói: “Bản thân hắn phạm sai lầm, trong lòng hắn rõ ràng.”


Cố lão phu nhân cả giận nói: “Hắn phạm chuyện gì?”



Có lão phu nhân cho mình chỗ dựa, gan của Cố Thừa Lâm lớn không ít: “Đúng vậy đại ca, ta đã nói cái gì ta cũng không làm, vì sao ngươi chính là không tin ta?”


Ánh mắt của Cố Trường Khanh hàn lãnh: “Cố Diễm thiếu chút nữa mất mạng.”


Cố lão phu nhân không vui: “Diêu thị nói nhi tử nàng thiếu chút nữa mất mạng, hắn thực sự thiếu chút nữa mất mạng sao? Ngươi không tin đệ đệ ngươi, lại tin một người ngoài?”


Người là ta cứu ra, thuốc là ta cho uống, ta nhìn tận mắt hắn ở trước mặt ta… chỉ thiếu chút nữa sẽ chết rồi.


Những lời này, Cố Trường Khanh không nói.


Bởi vì dù là nói, bọn họ cũng sẽ cho rằng Cố Diễm thụ thương lẽ nào nhất định chính là Cố Thừa Lâm làm? Ngươi làm đại ca tận mắt thấy Cố Thừa Lâm buộc Cố Diễm?


Bookwaves.com.vn

Ai biết hắn ở bên ngoài đắc tội người nào, lại bụng dạ hẹp hòi tính trên đầu Cố Thừa Lâm!


Cố Trường Khanh không phải nghiên phía Cố Diễm, toàn sự kiện cùng đối phương có phải Cố Diễm hay không kỳ thực không có quan hệ bao lớn, quan trọng là phẩm tính của Cố Thừa Lâm.


Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cố Trường Khanh nào dám tin tưởng đệ đệ ruột thịt của mình đã lệch thành như vậy?


Cố Trường Khanh nói cái gì cũng không chịu thả người, tức giận đến Cố lão phu nhân thỉnh gia pháp, để hắn quỳ gối trước bài vị của liệt tổ liệt tông chịu phạt.


Từng đạo thước đánh xuống, Cố Trường Khanh hừ cũng không hừ một tiếng.


“Thả đệ đệ ngươi ra ngoài hay không?”


“Không thả!”


Cố lão phu nhân tức giận đến tay run một cái, một thước quất vào trên mặt của Cố Trường Khanh.


Cố lão phu nhân thoáng cái bối rối.


“Tổ mẫu! Đừng đánh!” Cố Thừa Phong ôm lấy cánh tay của Cố lão phu nhân.


Lúc này, Lăng di nương cũng chạy tới.


Nàng khuyên Cố lão phu nhân trở về.


“Được rồi, ta không cho người đưa thức ăn cho Lâm nhi, nhưng cũng phải để phủ y trị thương cho hắn một chút, như vậy mới tiện hắn quy củ quỳ.”


Lăng di nương là một nữ nhân thập phần thông minh, nàng luôn luôn có thể ở trong kẽ hở tìm được biện pháp để song phương đều thỏa hiệp.


Cố Trường Khanh không nói gì, trở về viện tử của bản thân.


“Đi gọi phủ y đến.” Lăng di nương phân phó.


“Vâng.” Nha hoàn đáp ứng.


Nha hoàn đi thỉnh phủ y, Lăng di nương lại đi viện tử của Cố Trường Khanh: “Ta thấy mặt ngươi bị thương, mang cho ngươi chút kim sang dược.”


Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy sai vặt của Cố Trường Khanh đã thoa thuốc cho hắn.


Nàng cười cười, đi tới nói rằng: “Di? Đây không giống như là kim sang dược trong phủ chúng ta, là tân dược của quân doanh sao?”


Cố Trường Khanh dừng một chút: “Không phải, là đại phu phía ngoài cho.”



“Thuốc phía ngoài làm sao có thể tùy tiện dùng? Vẫn là dùng của trong phủ đi.” Lăng di nương đem kim sang dược trong tay tới.


Cố Trường Khanh đạm nói: “Không cần, cái này cũng rất tốt.”


Lăng di nương sửng sốt một chút, cười thu hồi kim sang dược: “Được, nghe lời ngươi.”


Dừng lại, nàng còn nói thêm: “Trường Khanh a, đây là chuyện giữa huynh đệ các ngươi trong, theo lý thuyết ta làm di nương không nên ngang ngược can thiệp, bất quá Thừa Lâm rốt cuộc cũng là thân đệ đệ của ngươi, dù hắn có sai nhiều hơn nữa, ngươi cũng không nên chỉ dựa vào lời nói một bên của phu nhân định tội của hắn. Ta không phải nói ngươi định sai, chỉ là làm như vậy sẽ làm Thừa Lâm cho rằng ngươi nghiên về phía phu nhân, không hề thương hắn.”


Cố Trường Khanh nói: “Nếu như ta công bằng một lần thì nói ta nghiên về phía người khác, như vậy từ trước ta dung túng hắn lại tính là cái gì?”


Lăng di nương không lời chống đỡ, một lát mới nói: “Nhưng hắn là đệ đệ ngươi, ngươi sủng đệ đệ là nên…”


Cố Trường Khanh không tiếp tục cái đề tài này, mà là thoại phong nhất chuyển: “Di nương, nương ta thật là Diêu thị hại chết sao?”


Lăng di nương cổ quái nhìn hắn: “Thế nào đột nhiên hỏi như vậy?”


Cố Trường Khanh như có điều suy nghĩ nói: “Trong phủ vẫn có đồn đãi, là Diêu thị hại chết nương ta.”


Lăng di nương đạm đạm nhất tiếu: “Những thứ này chưa từng có chứng cứ, ngươi nghe một chút là tốt rồi, chớ để trong bụng thật.”


Cố Trường Khanh lại nói: “Ta có chứng cứ, cũng là bởi vì có chứng cứ, mới tin nhiều năm như vậy.”


“Chứng cớ gì?” Lăng di nương hỏi.


Cố Trường Khanh nói: “Trong lúc nương ta dưỡng bệnh, có người viết cho phụ thân một phong thư, đại thể là hướng phụ thân biểu lộ tâm ý, hỏi phụ thân lúc nào thú nàng vào phủ. Lá thư này rơi vào trong tay nương ta, bệnh tình của nương ta vì vậy tăng thêm.”


Lăng di nương đầy mặt khiếp sợ: “Không nghĩ tới tỷ tỷ còn từng ra loại sự tình này.”


Cố Trường Khanh hồi ức nói: “Diêu thị là hảo hữu của ta nương, đoạn ngày đó nàng nhiều lần xuất nhập hầu phủ, có người tận mắt thấy Diêu thị len lén bỏ phong thư này vào thư phòng của phụ thân ta. Không mấy ngày, mẫu thân ta gọi Diêu thị tới, quang minh chánh đại hỏi nàng có muốn làm kế thất của phụ thân ta hay không, lúc đó ta đứng ở ngoài cửa nghe trộm, phàm là nàng nói một tiếng nguyện ý, ta cũng sẽ không oán hận nàng nhiều năm như vậy.”


Lăng di nương trợn tròn con ngươi: “Nàng cự tuyệt tỷ tỷ sao? Vậy vì sao còn viết thư…”


Cố Trường Khanh nói: “Trước mặt nương ta giả thanh cao, sau lưng lại sớm cùng phụ thân ta có đầu đuôi. Ngươi nói nương ta có phải bị nàng tươi sống tức chết hay không?”


Lăng di nương cười khan một tiếng nói: “Nếu có nhiều chứng cớ như vậy, vừa rồi vì sao ngươi còn hỏi có phải Diêu thị là hung thủ hại chết mẫu thân ngươi hay không?”


Cố Trường Khanh nghiêm mặt nói: “Bởi vì ngày hôm nay nàng nói, nàng chưa làm qua một chuyện có lỗi với chúng ta.”


Lăng di nương cười nhạt nói: “Nàng nói ngươi liền tin?”


Cố Trường Khanh lấy chủy thủ lấy từ trên người Diêu thị: “Hôm nay nâng ôm hẳn quyết tâm phải chết mà tới, nàng đều muốn chết, còn có cần gì phải nói sạo?”


Lăng di nương nói: “Có lẽ là vì hài tử của nàng?”


Cố Trường Khanh nói: “Cố Diễm có tỷ tỷ của hắn, không lạ gì gia sản của hầu phủ.”


Lăng di nương đạm đạm nhất tiếu: “Đây cũng là nàng nói?”


Cố Trường Khanh lắc đầu, Diêu thị quả thực đã nói như vậy, nhưng càng nhiều hơn chính là từ hắn trên người Cố Kiều cùng Cố Diễm cảm nhận được.


Cố Trường Khanh nhìn về phía Lăng di nương: “Di nương, ngươi nói, người chân chính hại chết nương ta sẽ là ai?”


Lăng di nương nắm chặt tay.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui