CHƯƠNG 110: NGHIỀN ÉP
Dịch giả: Luna Wong
Cái này rất lúng túng, chữ của Cố Cẩn Du ở kinh thành nổi danh ưu tú, vị Trang tiểu thư này tuy là chất nữ của Trang thứ sử, nhưng so với Cố Cẩn Du chỉ sợ là phải thua rất thảm.
Trang tiểu thư nhìn qua không phải một người độ lượng lớn, nếu thua thảm thật, không chừng sẽ làm khó dễ Cố Cẩn Du.
Ánh mắt của Cố hầu gia cầu trợ nhìn phía An quận vương, hy vọng hắn có thể ngăn cản muội muội một hai, vậy mà An quận vương căn bản không có ý lên tiếng.
Cố hầu gia âm thầm lau mồ hôi lạnh một cái, bất động thanh sắc nháy mắt với Cố Cẩn Du, hy vọng Cố Cẩn Du có thể cố ý bại cho Trang tiểu thư.
Diêu thị thấy Cố Cẩn Du bị Trang tiểu thư làm khó dễ, không hiểu nghĩ tới Cố Kiều, Cố Cẩn Du vẫn là thiên kim lớn lên ở hầu phủ, cứ như vậy đều có thể gặp gỡ làm khó dễ này. Lớn lên ở hương dã nếu Cố Kiều trở về kinh thành, lẽ nào loại cảnh ngộ này sẽ ít sao?
Đoàn người vào phòng khách.
Hạ nhân cầm bút mực giấy nghiên qua đây.
“Trang tiểu thư muốn thi thế nào?” Cố Cẩn Du bất ty bất kháng hỏi.
Trang tiểu thư nhướng mi nói: “Hai người mỗi người viết một bài thơ, do ca ta cùng Cố hầu gia làm tài phán, xem chữ của ai đẹp!”
“Thơ như nhau?” Cố Cẩn Du hỏi.
Trang tiểu thư hừ hừ: “Đó là tự nhiên? Bằng không thi sao mới tốt?”
Đây là lời của người ngoài nghề nói, Cố Cẩn Du nhìn thấu không nói thẳng: “Thỉnh Trang tiểu thư ban thưởng thơ.”
Trang Mộng Vân suy nghĩ một chút, làm vung tay lên, viết một bài thơ An quận vương làm.
Đây là thơ An quận vương đến Trần quốc năm thứ hai làm, năm ấy hắn còn chưa tròn mười tuổi, đã viết xuống một bài thất ngôn tuyệt cú chưa đầy nỗi nhớ quê.
Tài tình của hắn khiếp sợ Trần quốc.
Quân chủ Trần quốc thương tiếc tài ba của hắn, mới sau khi Trần quốc bại trận không giết chết chất tử như hắn để trút giận.
Cố Cẩn Du nhìn mới đầu liền biết là bài thơ nào, độ lưu truyền của bài thơ này ở Chiêu quốc rất rộng, nàng vừa kính phục tài hoa của An quận vương, vừa mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết xong toàn bộ câu thơ, đúng là còn nhanh hơn Trang tiểu thư vài nét bút.
Hai người buông bút lông rồi, hạ nhân trái phải hai bên cầm tác phẩm của hai người đi cho An quận vương cùng Cố hầu gia bình phán.
Cố hầu gia vốn định bất luận thế nào một mực chắc chắn Trang tiểu thư lợi hại hơn là được, nhưng hắn nhìn chữ viết của hai người quả thực đến dũng khí mở mắt nói mò cũng bị mất.
Đây, đây thật là chữ của người viết sao?
Trang tiểu thư tốt xấu là đích thân tôn nữ của trang thái phó, thúc thúc lại là văn học đại sư Trang thứ sử, có thể nói cả Trang gia thư hương, không một đổ dỏm, thế nào đến Trang tiểu thư lại quẹo một cái cua to thế?
Mồ hôi lạnh của Cố hầu gia đều nhô ra.
Nữ nhi a nữ nhi, không phải cha bảo ngươi nhường Trang tiểu thư sao?
Quên đi, chữ kém thành như vậy, cũng không cách nào mà nhường.
Trang tiểu thư vỗ tay một cái, chỉ cao khí dương hỏi: “Làm sao? Rốt cuộc người nào thắng?”
Dáng tươi cười của An quận vương rất nhạt: “Đây còn phải nói? Tự nhiên là ngươi thắng.”
Cố hầu gia ngẩn ra.
Đạo hạnh mở mắt nói mò cao như vậy?
Cố Cẩn Du cũng rất ngạc nhiên.
Nguyên lai An quận vương cũng là cái loại người ủy khuất sự thực sao?
Trang tiểu thư cười đắc ý, đang muốn mở miệng chế ngạo Cố Cẩn Du hai câu, chợt nghe An quận vương mở miệng lần nữa: “Luận mất mặt xấu hổ, ai hơn được ngươi?”
Trang tiểu thư mộng.
Cố hầu gia cùng Cố Cẩn Du cũng bối rối.
Qua, quá không cho thân muội muội mặt mũi đi…
Sau khi Trang tiểu thư hết khiếp sợ, xách thắt lưng giơ chân: “Ca ca… Ca ca làm sao có thể nói ta như vậy?”
An quận vương vân đạm phong khinh nói rằng: “Chữ của hài đồng ba tuổi cũng đẹp hơn ngươi, nếu ngươi đến cái này cũng không nhìn ra được, vậy thì không phải là chữ của ngươi không tốt, là đầu óc không tốt.”
Trang tiểu thư bị chận cho đỏ mặt tía tai.
Bookwaves.com.vn
An quận vương nói: “Còn muốn tiếp tục mất mặt xấu hổ nữa, vậy thi thêm một lần nữa đi, lúc này ngươi muốn thi vẫn là thơ, vẫn là thi từ ca phú cũng phải thay phiên bại bởi người ta một lần?”
Trang tiểu thư tức giận đến không muốn để ý đến hắn, vẫy vẫy tay áo, tức giận rời đi!
Cố hầu gia ngượng ngùng: “Phương thức An quận vương giáo dục muội muội thật đúng là nổi bật a.”
An quận vương không nhanh không chậm nói rằng: “Nàng là tiểu muội trong nhà, người nhà chiều hỏng rồi, để hầu gia chê cười.”
Cố hầu gia cười gượng: “Làm sao có thể? Làm sao có thể? Trang tiểu thư linh lung hoạt bát, trái lại có vài phần khả ái khác.”
An quận vương hơi gật đầu: “Canh giờ không còn sớm, ta đi nghỉ ngơi trước, ngày mai tái kiến.”
Cố hầu gia, Diêu thị cùng Cố Cẩn Du hướng hắn hành lễ, cung tiễn hắn ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hắn tiêu thất ở trong bóng đêm, Cố Cẩn Du thì thào cảm khái: “Vị quận vương này không quá giống những vương gia khác…”
Cố Cẩn Du thường vào cung bồi thục phi, gặp qua không ít hoàng tử vương gia, tất cả bọn họ đều không xuất sắc như An quận vương vậy, bất luận là dung mạo, tài tình hay là tính tình.
Nam nhân như vậy, trên đời này quả thực không có nữ tử có thể xứng đôi với hắn.
An quận vương cùng Trang tiểu thư được an trí ở một chỗ viện lạc lịch sự tao nhã nhất trong sơn trang, Trang tiểu thư trở về phòng rồi liền nhốt bản thân trong phòng, bọn nha hoàn muốn an ủi, lại hết thảy bị nàng đuổi ra.
Cửa bị gõ vang.
Trang tiểu thư cả giận nói: “Ra ngoài! Cũng không cho phép vào!”
“Là ta.” An quận vương nói.
“Ca ca?” Trang tiểu thư kích động đứng lên, những nghĩ tới ca ca để mình khó coi lại ủy khuất thì ngồi xuống.
“Ta tiến vào.” An quận vương dứt lời, đợi một hồi, mới đẩy cửa mà vào.
Trang tiểu thư quay thân thể, quăng một cái ót cho hắn.
An quận vương nhẹ giọng nói: “Ban đầu là ngươi muốn ra cửa du lịch với ta, ta nói rồi ta sẽ không giống cha nương chiều ngươi, chính ngươi cũng đáp ứng rồi.”
“Ta…” Trang tiểu thư nghẹn, nàng đâu ngờ tới ca ca này là nói một không hai, nàng cho là hắn sẽ như cha nương, ngoài miệng nói chuyện không hề chiều nàng, thực tế lại dung túng không hề có điểm mấu chốt.
Nàng nghẹn ngào: “Ta là muội muội ngươi, ngươi lại giúp người ngoài khi dễ ta!”
An quận vương không cùng nàng cải cọ quá nhiều, hắn đi lên trước, đưa một hộp lớn chừng bàn tay cho nàng.
“Cái gì?” Trang tiểu thư không mặn không lạt hỏi.
“Mở thì biết.” An quận vương nói.
Trang tiểu thư liếc nhìn trong hộp lòng bàn tay của ca ca.
Tay của ca ca thật là đẹp mắt, tinh xảo như chạm ngọc, dù là phỉ thúy mỹ ngọc đến trong tay hắn, cũng không tốt bằng hắn.
Trang tiểu thư thở dài một tiếng, cầm hộp tới.
Sau khi nàng mở ra phát hiện bên trong là một viên dạ minh châu biết phát quang, nàng yêu nhất những thứ đồ chơi tinh xảo này, lực chú ý thoáng cái bị hấp dẫn.
An quận vương nói rằng: “Thất thải dạ minh châu, bảo vật của quốc quân Trần quốc, ta dùng hai bài thơ đổi với hắn.”
Vừa nghe là bảo vật của quân chủ Trần quốc, Trang tiểu thư càng phát ra yêu thích không buông tay.
Ca ca vẫn là thương nàng!
Trang tiểu thư vui vẻ, nhưng nghĩ tới sắp phải thỏa hiệp thì khó tránh khỏi lại có chút mất mặt, nàng hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Sau này không cho ngươi giúp người ngoài khi dễ ta nữa!”
Trấn an hảo muội muội xong, An quận vương trở về phòng của bản thân.
Một hắc y nhân tự sau tấm bình phong đi ra, chắp tay hành lễ: “Quận vương!”
Bookwaves.com.vn
An quận vương nói: “Người của ngươi đều tới rồi sao?”
Hắc y nhân nói: “Đều đến rồi, nằm vùng ở ngoài sơn trang, tùy thời chờ đợi quận vương sai phái!”
An quận vương nói: “Bảo bọn họ không cần núp trong bóng tối, thay trang phục bình dân là được.”
Hắc y nhân suy nghĩ nói: “Quận vương, người xác định là ở Thanh Tuyền trấn sao?”
An quận vương trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “Trước người của bệ hạ là ở Thanh Tuyền trấn làm mất tin tức của thái hậu, nói cách khác, thái hậu đích xác lưu lạc đến ở đây, về phần lão nhân gia nàng đến tột cùng đi nơi nào, còn cần tỉ mỉ tìm kiếm.”
Hắc y nhân do dự mà hỏi: “Thái hậu… Thực sự nhiễm ma phong bệnh sao?”
An quận vương nói: “Không sai.”
Hắc y nhân cau mày nói: “Nhưng người của bệ hạ đã sớm lật ngược thôn trấn hết rồi, ngay cả trì hạ thôn trang đều sưu qua, không phát hiện người khả nghi, thái hậu có thể… Đã dữ nhiều lành ít hay không?”
Mâu quang của An quận vương sâu u nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bất luận làm sao, đều tìm một lần cho bổn vương!”
Thế nhân đều cho rằng vị quận vương này không rành thế sự, là một thiếu niên yếu đuối chỉ biết vũ văn lộng mặc, nhưng nếu hắn như mặt ngoài nhìn qua nhu nhược, lại làm sao có thể ở Trần quốc làm chất tử nhiều năm như vậy còn sống được tốt lành?
Không người biết quận vương ở Trần quốc ăn bao nhiêu khổ, quận vương đến thân sinh cha nương cũng chưa từng nói, nhưng mà hắc y nhân bồi bên người quận vương, thấy tận mắt chứng quận vương đã trải qua những năm tháng tối tăm không ánh mặt trời.
Hắn hiểu thủ đoạn của vị quận vương này hơn bất luận kẻ nào, chuyện hắn quyết định làm, nhất định sẽ làm được.
Bởi vì kết quả tỷ thí với Cố Cẩn Du thua trận để Trang tiểu thư cảm thấy mất mặt, Trang tiểu thư quyết định không hề phản ứng Cố Cẩn Du.
Nhưng nàng không đi tìm người ta, người ta lại tới cửa tìm nàng.
“Ngươi tới làm cái gì?” Sáng sớm hôm sau, Trang tiểu thư mắt lạnh nhìn Cố Cẩn Du đột nhiên xuất hiện ở trong viện của bản thân, tức giận chất vấn.
Cố Cẩn Du cười cười: “Ta vội tới tặng bảng chữ mẫu cho Trang tiểu thư.”
Trang tiểu thư biến sắc: “Ngươi còn dám nói bảng chữ mẫu? Ngươi thành tâm đến nhục nhã bổn tiểu thư có phải hay không?”
Cố Cẩn Du khẽ lắc đầu, ôn nhu mỉm cười nói: “Trang tiểu thư hiểu lầm, ta làm sao có thể nhục nhã ngươi? Ta hôm qua xem qua chữ của Trang tiểu thư, phát hiện vấn đề không phải ra ở trên người của Trang tiểu thư.”
Trang tiểu thư hứng thú, nhướng mi hỏi nàng nói: “Ngươi có ý gì?”
Cố Cẩn Du nói liên tục: “Đầu bút lông của Trang tiểu thư đại khí, thể trâm hoa của nữ tử tầm thường vô cùng không phóng khoáng, không thích hợp với lực độ của Trang tiểu thư. Nếu Trang tiểu thư đổi một loại thể chữ, nhất định có thể luyện ra cảm giác khí thế bàng bạc.”
Không ai không thích nghe lời hữu ích, Trang tiểu thư cũng không ngoại lệ.
Bài xích của nàng đối với Cố Cẩn Du trong nháy mắt chỉ có thể thôi: “Coi như ngươi có chút nhãn lực kính, bổn tiểu thư vẫn luôn cảm thấy thể chữ kia không đúng lắm! Luyện thế nào cũng không tiện tay!”
“Không bằng Trang tiểu thư thử cái này xem.” Cố Cẩn Du lấy ra một tấm bảng chữ mẫu bày trên bàn đá.
“Chữ của ai?” Trang tiểu thư hỏi.
Mặc bảo của Chiêu đô tiểu hầu gia.” Cố Cẩn Du nói.
Trang tiểu thư xù lông trong nháy mắt: “Ngươi bảo ta luyện chữ của nam nhân a?”
Cố Cẩn Du mỉm cười lắc đầu: “Chữ không phân biệt nam nữ, chỉ là nữ tử lực đạo nhỏ, thể trâm hoa dễ dàng lên tay mà thôi, nếu mói đến đẹp mắt, vẫn là chữ của Chiêu đô tiểu hầu gia đẹp mắt nhất.”
Lời thật như thế, Cố Cẩn Du cũng đặc biệt luyện qua, không coi là tinh túy, nhưng là viết ra đẹp hơn thể trâm hoa rất nhiều.
Bảng chữ mẫu này là nàng thật vất vả mới cầu được ở chỗ thục phi, mà thục phi lại là hao hết lời lẽ moi từ chỗ bệ hạ, không thể bảo là không trân quý được.
Nàng cũng hạ quyết tâm thật lớn mới nỡ lấy ra.
Cố Cẩn Du ôn nhu nói: “Trang tiểu thư không ngại thử xem? Bắt đầu từ vẽ trước.”
Trang tiểu thư cảm thấy chữ kia quả thật là đẹp mắt, so với bảng chữ mẫu Trang gia cho nàng mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần, Cố Cẩn Du lại ôn tồn khuyên bảo nàng, cho nàng bậc thang thật to.
Nàng để người lấy bút mực giấy nghiên, vẽ mấy chữ xong, so với chữ ngày hôm qua, quả thực rõ ràng có tiến bộ.
Cố Cẩn Du thở dài nói: “Trang tiểu thư quả thực thông tuệ hơn người, trước đây ta luyện rất nhiều cũng không đạt được bút lực như Trang tiểu thư, chỉ cần Trang tiểu thư cần cù kiên trì, không bao lâu có thể vượt lên trước ta.”
Trang tiểu thư đắc chí: “Đó là đương nhiên!”
Lại nói Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm đi tỉnh thành thi, cơm trưa đó là Cố Tiểu Thuận mang theo Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không đi ăn, trong ba người Cố Diễm lớn nhất, nhưng sinh hoạt từng trải ít nhất, là Cố bảo bảo danh phù kỳ thực.
Cố bảo bảo còn kén ăn.
“Ngày hôm nay ta không muốn ăn mì!” Cố bảo bảo bĩu môi mà nói.
“Nhưng hôm nay nên ăn mì a.” Tiểu Tịnh Không buông tay.
Tiểu Tịnh Không là một người có kế hoạch, an bài thức ăn mỗi ngày ngay ngắn rõ ràng. Tiêu lục lang ăn cái gì đều không sao, cũng liền y theo hắn, Cố Tiểu Thuận thì càng không sao.
Từ trước Cố Diễm tưởng là chủ ý của tỷ phu, coi như nể tình phối hợp, từ lúc biết là kế hoạch Tiểu Tịnh Không chế định, hắn bắt đầu làm trái lại.
Bookwaves.com.vn
“Ta mặc kệ, ta chính là không ăn mì!” Hai mắt của Cố Diễm nhìn trời.
Cố Tiểu Thuận nhìn Tiểu Tịnh Không chau mày, nhìn nhìn lại vẻ mặt không phối hợp của Cố Diễm, một cái đầu hai cái to.
Thật hoài niệm tỷ phu a, hắn làm sao đè được hai người này thế?
Trước khi Cố Diễm xuất hiện, Tiêu lục lang cùng Tiểu Tịnh Không là hai người chống đối lẫn nhau, sau khi Cố Diễm xuất hiện, trực tiếp dời đi mâu thuẫn nội bộ, kỳ thực nếu như không có uy hiếp to lớn là Tiểu Tịnh Không, như Cố Diễm cùng Tiêu lục lang vậy cũng sẽ là châm chọc nhau.
Nói trắng ra là, hai đệ đệ ngao cò tranh nhau, Tiêu lục lang ngư ông được lợi.
Ngay lúc Cố Tiểu Thuận sứt đầu mẻ trán chẳng biết làm sao cho phải, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc, con ngươi của hắn sáng ngời: “Tỷ!”
Hai người nhe nanh múa vuốt trong nháy mắt an tĩnh lại, quay đầu sang bên này.
Cố Kiều cõng sọt nhỏ đi tới thư cửa viện, nhìn ba người nói: “Sao còn chưa đi ăn cơm?”
“Còn không phải do Cố Diễm ca ca sao, hắn không ăn cơm theo kế hoạch!” Tiểu Tịnh Không nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
Cố Diễm hừ hừ: “Suốt ngày chỉ biết cáo hắc trạng!”
Tiểu Tịnh Không chống nạnh: “Đây không phải là cáo trạng, là trần thuật sự thực! Còn nữa, trạng của ta không phải đen! Là thải hồng(cầu vòng)!”
Đen cái quỷ gì, xấu chết được!
Cố Diễm cắt một tiếng, nói: “Ta chỉ nghe qua rắm thải hồng, nhưng chưa từng nghe qua thải hồng trạng. Hơn nữa, kế hoạch chính ngươi định, ta lại chưa đồng ý!”
Tiểu Tịnh Không theo lý nói: “Trước đây đều là ăn như thế!”
Tiểu Tịnh Không hơi có chút xíu chứng cưỡng bức, bảo hắn thay đổi kế hoạch trừ phi là có thể thuyết phục hắn từ đạo lý, nhưng hiển nhiên người bình thường nói không lại hắn.
Cố Kiều hỏi Tiểu Tịnh Không: “Hôm nay ăn cái gì?”
Tiểu Tịnh Không nói: “Mì dương xuân!”
Cố Kiều nhìn về phía Cố Diễm: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Cố Diễm trừng Tiểu Tịnh Không nói: “Cơm và cá!”
Cố Kiều gật đầu: “Vừa lúc, ta dẫn theo cơm nước, có cá, chúng ta sẽ tìm quán mì lại gọi một chén mì.”
An bài như thế hai người cũng không có dị nghị.
Cố Diễm rất nghi hoặc: “Làm sao ngươi biết ta muốn ăn cá? Vạn nhất ta vừa nói ta muốn ăn thịt thì sao?”
Cố Kiều mỉm cười: “Bởi vì ngày hôm nay ta đặc biệt muốn ăn cá.”
Long phượng thai, chính là thần kỳ như vậy.
Mấy người ở quán mì ăn cơm trưa, Cố Tiểu Thuận không cần người tiễn, tự hắn trở về thư viện, Cố Kiều đưa Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không đi tư thục, sau đó nàng đi Hồi Xuân đường một chuyến, bán thảo dược từ trên núi hái được cho bọn hắn.
Canh giờ còn sớm, nàng dự định đi cửa hàng thiết nhìn tiến độ nông cụ, một hồi vừa lúc có thể kịp ba người Cố Diễm tan học.
Cách ngày Cố Kiều lưu lại bản vẽ đã qua khứ mười hai ngày.
Trong đó phong tương Cố Kiều thiết kế được thợ mộc làm ra cần dùng ba ngày, còn lại chín ngày, cửa hàng thiết quả thực chế ra hơn một nghìn món thiết cụ khai thác mỏ sở dụng.
Các thợ rèn đều sợ ngây người.
Trên đời thật có bảo vật thần kỳ như vậy a!
“Lão Vương, đồ chơi này dùng còn tốt hơn thủy bài của triều đình!” Một thanh niên thợ rèn nói.
Lão thợ rèn khiếp sợ gật đầu: “Đúng vậy, đừng nói thủy bài của triều đình, chỉ sợ thủy bài của Lương quốc cũng không lợi hại như vậy.”
Luận suy nghĩ lí thú công nghệ cùng các loại phát minh nhỏ, trong lục quốc Lương quốc thuộc đệ nhất. Kỹ thuật thủy bài của Lương quốc đã sớm đến trình độ đăng phong tạo cực, trước đây Chiêu quốc vì thu được hạng kỹ thuật này, không tiếc dùng ba tòa mỏ để đổi.
Nhưng may là như vậy, Lương quốc truyền thụ cho Chiêu quốc cũng chỉ là kỹ thuật thủy bài thập phần sơ khai.
“Vị cô nương kia đến tột cùng là thần thánh phương nào?” Thanh niên thợ rèn nghĩ đến cái gì, kinh hách trợn to con ngươi, “Không phải là mật thám của Lương quốc chứ?”
Lão thợ rèn vỗ một cái vào đầu hắn: “Thấy ngươi ngu chưa? Mật thám của Lương quốc còn có thể tiện tay truyền kỹ thuật lợi hại như vậy cho chúng ta?”
“Nói cũng phải.” Thanh niên rốt cục phản ứng kịp đầu của mình có bao nhiêu đau, u oán trừng lão thợ rèn một mắt, “Làm nghề rèn này lực tay có bao nhiêu trong lòng không có số sao? Đập thêm hai cái nữa, ta con mẹ nó đều thành một khối thiết rồi!”
Lão thợ rèn: Ha hả a.
Thanh niên thợ rèn lại nói: “Vị cô nương kia làm sao bây giờ?”
Lão thợ rèn nói: “Cái gì làm sao bây giờ? Nga, ngươi nói chuyện nông cụ a, nếu nàng thực sự để ta ở trong vòng mười ngày hoàn thành hơn một nghìn món thiết cụ, như vậy ta liền hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nông cụ của nàng một phân tiền ta cũng không lấy!”
Không chỉ có như vậy, lão thợ rèn còn hy vọng có thể ngay mặt tạ ơn vị cô nương kia.
Chỉ tiếc, hắn chờ một buổi chiều, cũng không chờ được Cố Kiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...