Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 108: PHÁT MINH


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều đi y quán một chuyến.


Hôm nay là ngày tái khám đã hẹn với vị đại nhân vật thần bí kia, đối phương sớm ở Hồi Xuân đường chờ.


Lúc này đây, hắn không để người thanh tràng y quán nữa.


Cố Kiều bởi vì tiễn biệt Tiêu lục lang đến chậm chút, ngược lại để cho đối phương đợi lâu một trận.


Mặt của thanh niên kia hộ vệ bên cạnh hắn đã triệt để đen: “Hừ, dám để cho gia nhà của ta chờ người, ngươi là người đầu tiên!”


Cố Kiều buông tay: “Nga, thật vinh hạnh a.”


Thanh niên hộ vệ quay mặt đi.


Cố Kiều vào sương phòng.


Nam tử mang đấu lạp có tráo sa, che dung nhan, nhưng một thân khí độ thanh quý tôn hoa không thể che lấp.


Bên cạnh hắn như trước hai hạ nhân khí chất âm nhu coi chừng.


Thấy vài lần, bọn hạ nhân sớm đã quen vô lễ của Cố Kiều, chỉ thấy Cố Kiều thấy gia của bọn họ đến lễ cũng chưa từng hành, liền thẳng ngồi xuống, cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám châm chọc nửa câu.


Nguyên nhân không có cái khác, bệnh của gia nhà mình thật để cho tiểu nha đầu này trị!


Cố Kiều đã chích cho hắn ba mũi Penicillin, mỗi bảy ngày một mũi, mũi cuối cùng là tháng trước đã chích xong, ngày hôm nay hắn qua đây là vì kiểm tra lại.


Cố Kiều chẩn mạch, làm kiểm tra cho hắn.


“Ta đây là khỏi rồi đi?” Trong giọng nam khó nén mừng rỡ.


Cố Kiều cởi cái bao tay ra, nói với hắn: “Hiện nay xem ra khôi phục tình huống hài lòng, nhưng cần hai năm không còn phát nữa mới có thể tính là triệt để trị hết, không thích hợp tùy phỏng.”


“Ách…” Nam tử trầm mặc.


Cố Kiều nhận thấy được tâm tình của hắn cùng mấy ngày trước đây không quá như nhau: “Làm sao vậy? Tùy phỏng không được?”


Nam tử cười cười, nói: “Thực không dám giấu giếm, ta phải rời đi rồi.”


“Nga.” Cố Kiều cũng không kỳ quái, nghe khẩu âm của hắn không như người địa phương, thậm chí có khả năng không phải người U Châu, hắn đến từ chỗ xa hơn, cụ thể là chỗ nào Cố Kiều không đoán ra được.


Nam tử đầy mặt ôn hoà nói: “Bất quá ta tin tưởng ta đã được cô nương chữa khỏi, tại hạ mạo muội hỏi cô nương một câu, y thuật của ngươi cao minh như thế, chẳng biết sư thừa nơi nào?”


Cố Kiều nói: “Lão sư của ta rất nhiều.”


Đây là lời nói thật, kiếp trước nàng ở đại học cùng viện nghiên cứu học y, sau đó vào sở nghiên cứu, sư phụ từng dạy nàng quả thực rất nhiều.


Nam tử không phải người không nhãn lực kính, Cố Kiều cũng không nguyện nói nhiều về đề tài này, vậy hắn liền cũng không hỏi tới nữa, hắn nói: “Đa tạ cô nương trị bệnh của ta, hôm nay ta đến còn có một việc, chính là hy vọng có thể trịnh trọng nói lời cảm tạ với cô nương.”



“Ngươi đã trả tiền xem bệnh, nói tạ ơn thì không cần…” Cố Kiều nói đến phân nửa, thấy nam tử từ trong tay hạ nhân tiếp nhận một hộp gấm đặt lên bàn.


Hộp gấm kia vừa nhìn đã biết không phải tục vật.


Cố Kiều nói: “Nếu là tạ lễ, nếu ngươi thật muốn tặng, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.”


Bookwaves.com.vn

Bọn hạ nhân quả thực không mắt nhìn, ngươi, ngươi có bản lĩnh có cốt khí một chút a, nói ngươi không cần a!


Nam tử khoan dung cười cười, đẩy hộp gấm đến trong tay Cố Kiều.


Cố Kiều mở vừa nhìn, đúng là một thành chiết phiến phỉ thúy tinh xảo đặc sắc, Cố Kiều cầm cây quạt trong tay, xúc cảm hơi lạnh, ngọc chi băng thanh, quả nhiên là một thanh hảo phiến.


“Thích không?” Nam tử hỏi.


Cố Kiều đầy mặt do dự.


Bọn hạ nhân trợn tròn mắt, không phải chứ, cây quạt làm từ thiên niên hàn ngọc a, đây đều không thích?


“Không thích có thể đổi cái khác.” Nam tử ôn hòa nói.


“Ngô, vậy có cây quạt làm từ vàng không?” Cố Kiều hỏi.


Bọn hạ nhân một nhịn không được thân thể đều lung lay hai cái, người thật đúng là không khách sáo a, đi lên liền đổi vàng, nhưng vàng có đáng giá như nó sao? Nông dân chính là không kiến thức a!


Nam tử cười cười, nói: “Quạt vàng thì không có, bất quá chỗ ta có thứ làm từ vàng khác.”


Dứt lời, hắn gọi một hạ nhân trong đó, ở bên tai hắn thấp giọng phân phó hai câu, con ngươi của hạ nhân đều thẳng: “Gia, đây không ổn đâu? Đây chính là…”


Nam tử không cho hạ nhân sắc mặt tốt như cho Cố Kiều: “Bảo ngươi lấy thì đi lấy đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Đi Giang Nam một chuyện, ta phát hiện bản lãnh khác của ngươi, nói trái lại càng nhiều lên.”


“Vâng.” Hạ nhân không dám chậm trễ, u oán trừng Cố Kiều một mắt, lên trên xe ngựa cầm một hộp nhỏ mới qua đây.


Lại là hoa dung đạo làm từ thuần kim.


(Luna: hoa dung đạo là đồ chơi trí tuệ cho trẻ nhỏ, các bạn tìm bằng từ khóa 华容道 này nhé)


Hoa dung đạo là một loại món đồ chơi cổ tảo ích trí, không ít cửa hàng đều có bán, nhưng ở chợ đều là làm bằng gỗ, làm bằng vàng Cố Kiều lần đầu nhìn thấy.


Vừa chơi vui vừa biết phát sáng bling bling, Tiểu Tịnh Không nhất định sẽ thích.


Cố Kiều hài lòng gật đầu.


Nam tử nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn bất cẩu ngôn tiếu của nàng rốt cục có một tia tiểu biểu tình, buồn cười nói: “Cô nương thích vàng, hay là thích hoa dung đạo?”


Cố Kiều nói: “Không phải ta thích, là đệ đệ ta thích.”


Nam tử mỉm cười: “Cô nương còn có một đệ đệ a?”


Cố Kiều xòe ngón tay: “Không phải một, là ba.”



Nam tử: Tặng một cái có vẻ không được tốt!


Nam tử lại tặng cho Cố Kiều hai phần lễ vật, một bên bọn hạ nhân đều cảm thụ được gia nhà mình đau lòng, người nói người hỏi cái gì không tốt? Đây có phải nói giết chết một cuộc nói chuyện rồi không? Tự bẫy chết bản thân?


Còn có khổ không chỗ nói.


Là người tự sĩ diện hảo.


Lúc Cố Kiều ly khai y quán, trong sọt nhỏ có thêm ba phần lễ vật xa hoa!


Nam tử ở cửa chính của Hồi Xuân đường chắp tay với Cố Kiều: “Cô nương, sau này còn gặp lại.”


Cố Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Nói với đại phu sau này còn gặp lại, ngươi có mao bệnh gì?”


Bookwaves.com.vn

Dứt lời, nàng cõng sọt nhỏ, cũng không quay đầu lại đi vào đoàn người.


Hạ nhân tức, cắn răng nói: “Gia, ngươi xem nàng…”


Nam tử cũng có chút kinh ngạc, dù sao đã rất nhiều năm không ai dám nói chuyện với hắn như thế, nhưng hắn lại có tâm tình thật tốt nở nụ cười: “Đúng vậy, ta đây là có mao bệnh gì? Vì sao muốn đi xem đại phu nhỉ? Thân thể không việc gì không tốt sao?”


“Gia…”


“Nên hồi kinh rồi, đi thôi.”


Sau khi Cố Kiều ly khai Hồi Xuân đường, động thân đi cửa hàng thiết duy nhất trên trấn.

Cửa hàng thiết này mở cửa hơn hai mươi năm, coi như là cửa hàng cũ.


Cố Kiều vừa đi tới cửa liền nghe một trận tiếng đả thiết leng keng ầm ầm, sinh ý của cửa hàng thiết rất tốt, các thợ rèn bận rộn chân không chạm đất.


Trong cửa hàng không có quầy hàng, Cố Kiều kêu một hỏa kế, hỏi: “Tháng trước ta ở chỗ này mua thiết cụ, hôm nay là ngày giao hàng.”


Hỏa kế xách một khuông quặng sắt trầm điện điện, hô vào đại đường: “Lão Vương! Có người tới lấy hàng!”


“Tới tới!” Một thợ rèn đầu đầy mồ hôi cước bộ vội vả chạy ra, trên cổ hắn treo một khối khăn, hắn vừa dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, vừa nhìn về phía Cố Kiều, “Ai muốn lấy hàng? Ngươi sao?”


Lần trước là xa phu Hồi Xuân đường đến đặt hàng, bởi vậy lão thợ rèn cũng không nhận ra nàng.


Cố Kiều ừ một tiếng, đưa đối bài cho hắn.


Ở cổ đại người đọc sách vẫn là ít, thợ rèn biết chữ không nhiều lắm, bởi vậy đều dùng đối bài, trên từng đối bài có số tương ứng, căn cứ số có thể biết là một nhóm hàng hóa nào.


“Cái này của ngươi chưa làm xong a.” Lão thợ rèn nhíu mày nói.


Cố Kiều nói rằng: “Nhưng lần trước nói là ngày hôm nay lấy hàng.”


Lão thợ rèn dùng khăn lau mồ hôi, nói rằng: “Nhưng thật sự chưa làm xong, chúng ta cũng không có biện pháp.”



“Đại khái còn bao lâu nữa?” Cố Kiều hỏi.


“Cái này…” Lão thợ rèn suy nghĩ một chút, “Một hai tháng đi.”


Cố Kiều nghi hoặc: “Lâu như vậy? Nông cụ ta cần không tính là quá nhiều đi?”


Lão thợ rèn than thở: “Không phải của ngươi, là tháng trước trong cửa hàng nhận một đơn, ở trước khi nhận đơn của ngươi, muốn thiết cụ dùng để khai thác quặng sắt, đủ một nghìn món, loại cửa hàng nhỏ như chúng ta nào làm kịp? Bây giờ còn kém hơn một nữa đó! Nhân thủ cũng không đủ, bếp lò cũng không đủ…”


“Lão Vương! Muốn đả thiết!” Bên trong một thợ rèn thét to.


“Ôi chao! Tới!” Lão thợ rèn hô một tiếng vào trong cửa hàng, lại quay đầu nói với Cố Kiều, “Cô nương, ngươi vẫn là tháng sau lại đến đi.”


Cố Kiều không muốn chờ lâu như vậy.


Lão thợ rèn trở về, nàng cũng vào cửa hàng thiết, hỏa kế cùng các thợ rèn bận rộn sứt đầu mẻ trán, ai cũng không lưu ý một tiểu nha đầu.


Bình tĩnh mà xem xét, nhân thủ của cửa hàng thiết này cũng không ít, dựa theo số người này mà tính, một tháng làm một nghìn món thiết cụ dư sức mới đúng.


Như vậy vấn đề hẳn không phải là ở chỗ thiếu nhân thủ.


Cố Kiều lại nhìn lò cao của bọn họ, thoáng cái liền phát hiện vấn đề.


Luyện thiết cần nhiệt độ cực cao, vì đạt được cái nhiệt độ này, bình thường lò cao cũng sẽ sử dụng khí cụ thông gió. Cố Kiều vốn tưởng rằng cửa hàng thiết của triều đại này thế nào cũng dùng tới thủy bài thông gió, ai ngờ dĩ nhiên là lực thông gió nguyên thủy nhất.


Nhân lực thông gió, tục xưng nhân bài, khuyết điểm lớn nhất ở chỗ phải làm từng cái một(lấy da dựa làm thành túi), nhân lực thông gió một lần, túi khép kín một lần.


Mà một lò cao có chừng bốn đến sáu cái, nói cách khác, cũng trong lúc đó một lò cao tối đa có thể thông gió sáu lần.


Hiệu suất này thấp hơn thủy bài nhiều.


Thủy bài lấy sức nước thôi động bài thác, mỗi một lần thủy luân chuyển động, bài thác có thể khép kín nhiều lần, không chỉ có tiết kiệm thật nhiều thời gian, cũng tiết kiệm nhân lực.


Cố Kiều nói ý nghĩ của mình với lão thợ rèn.


Lão thợ rèn cực kỳ kinh ngạc, tiểu nha đầu cả người bố y, thế nào còn hiểu những thứ này?


Giật mình qua đi, hắn nói rằng: “Thứ ngươi nói ta đã thấy, cửa hàng thiết của triều đình mới có.”


Dân gian không có công tượng nào biết làm thủy bài thác.


“Ta biết làm.” Cố Kiều nói.


Lão thợ rèn hung hăng cả kinh.


Cố Kiều suy nghĩ một chút: “Bất quá, kế tiếp ta muốn làm không phải thủy bài thác.”

Cố Kiều nói một cái xưng hô.


Bookwaves.com.vn

“Gì tương?” Lão thợ rèn biểu thị bản thân căn bản chưa từng nghe qua!


“Có giấy không?” Cố Kiều hỏi.


“A?” Lão Thiết tượng sớm bị Cố Kiều cả kinh ngớ ngẩn, một lát không phản ứng kịp.


Cố Kiều đơn giản tìm một khối đá phẳng trên mảnh đất, lấy bút than trong túi ra, tụ tinh hội thần vẽ ra.


Các thợ rèn khác bị nàng hấp dẫn, lão thợ rèn mắng: “Nhìn cái gì! Đi làm việc đi!”



Các thợ rèn ngại uy nghiêm của lão sư phó, đè hiếu kỳ đi làm việc, nhưng ánh mắt kia thỉnh thoảng bay tới chỗ Cố Kiều.


Tiểu nha đầu này ở trên mặt đất của cửa hàng thiết bọn hắn vẽ cái gì?


Cuối cùng lão thợ rèn vẫn nhịn không được hỏi miệng: “Cô nương, ngươi làm gì vậy?”


“Vẽ.” Cố Kiều lời ít mà ý nhiều nói.


“Ngươi không có chuyện gì để làm vẽ tranh ở chỗ của ta? Quay đầu lại ta còn phải tìm người lau, phiền phức bao nhiêu!”


Cố Kiều mỉm cười: “Trong vòng mười ngày để ngươi hoàn thành hơn một nghìn món thiết cụ còn dư lại, không muốn sao?”


“Mười, mười ngày?” Lão thợ rèn chống nạnh thẳng người lên, “Chớ nói đùa!”


Hắn là làm nghề rèn hắn còn không rõ ràng lắm sao? Dù là toàn bộ người của cửa hàng thiết bọn họ cộng lại không ngủ không nghỉ cũng ít nhất phải hơn một tháng!


Trừ phi là dùng tới kỹ thuật thủy bài của triều đình, nhưng đó cũng phải hai mươi ngày.


“Ta không có nói đùa.”


Lão thợ rèn biểu thị không tin.


“Nếu như ta làm được, thì sao?”


Hai tay của lão thợ rèn ôm trước ngực, cư cao lâm hạ nhìn nàng: “Nếu như ngươi làm được rồi, thiết cụ của ngươi ta miễn phí làm cho ngươi, không thu một đồng tiền của ngươi! Không chỉ có như vậy, sau này tất cả thiết cụ của ngươi ta đều bao! Tuyệt không lấy một đồng từ ngươi!”


Cố Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy cuộc mua bán này được: “Được, ta đáp ứng ngươi.”


Lão thợ rèn bĩu môi, cái gì ngươi đã đáp ứng? Xạo xạo tới bầu trời đi!


Cố Kiều rất nhanh vẽ xong, nàng hài lòng gật đầu: “Chắc là như vậy, một hồi ngươi đi tìm một thợ mộc qua đây.”


Lão thợ rèn há to mồm: “Gì?”


Cố Kiều vén tay áo lên: “Chớ sửng sờ, còn sửng sờ nữa thì thiết cụ của ngươi làm không xong.”


Dứt lời, Cố Kiều đứng lên, gõi kỹ bút than lại đựng lại vào túi, lại tìm nước rửa sạch tay sau đó xoay người ly khai.


Lão thợ rèn mặt mông quyển a, đây đây đây, đây không thể đi? Tiểu nha đầu là đang chọc ghẹo hắn đi? Nàng làm sao có thể hiểu những thứ này chứ?


Nhưng mà chẳng biết tại sao, lão Thiết tượng nghĩ đến đối phương quỳ một gối ngồi chồm hổm dưới đất, thần sắc bình tĩnh vẽ bản đồ, vẫn là quỷ thần xui khiến đi sát vách kêu thợ mộc qua đây.


Thợ mộc là hiểu công việc, hắn nhìn xong bản vẽ trên tảng đá nhãn thần liền ngay tức khắc thay đổi: “Đây, ai vậy vẽ?”


“Sao thế?” Lão thợ rèn cổ quái hỏi.


Thợ mộc không đáp lời của hắn, hắn quỳ xuống, dường như đối xử với một trận trân bảo hai tay thành kính vuốt ve bản vẽ thiết kế, nhưng mà hắn lại e sợ đụng vào nó một chút sẽ làm nó bị nhòe, cũng không dám thực sự sờ vào nó.


Hình dạng thận trọng này để lão thợ rèn không nghĩ ra.


Đáy mắt thợ mộc nổi lên lục quang, hắn không nói hai lời trở về cửa hàng, lấy giấy bút qua đây, quỳ quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu thành kính vẽ lại bản vẽ kia.


Hắn mơ hồ có một loại dự cảm, có thể đây là thứ đồ tốt nhất cả đời này mình từng làm!


Lão thợ rèn không hiểu ra sao, nhìn chằm chằm bản vẽ trên tảng đá nhìn trái nhìn phải: “Làm cái gì? Chẳng lẽ còn thật có thể làm ra đồ?”


(Luna: Mọi người đoán ra được nữ chủ vẽ thứ gì không? Là phong tương đó, một loại dụng cụ thổi gió cũng bằng sức người nhưng không phải chu mỏ thổi. Tìm từ khóa 风箱 này nhé)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận