Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 106: TRỊ LIỆU, TIỂU HÒA THƯỢNG TÂM CƠ


Dịch giả: Luna Wong – tác giả ghi là hai chương ghép làm một, chẳng trách raw 5794 từ. Đây là chương thứ 2 trong truyện đạt tới con số trên 5000 rồi đó. Ta đánh chữ rất vất vả, mắt cũng hoa, lưng thì mỏi, hao phí nhiều thời gian nhưng chương vẫn up đều đặn không để mọi người chờ lâu. Thế cho nên, mọi người cho ta chút động viên nha.


Lúc ăn cơm chiều, người một nhà thấy Tiểu Tịnh Không cầm một bàn tính vàng thưởng thức, tất cả đều có loại cảm giác mắt sắp bị làm mù.


Tiểu Tịnh Không không có bao nhiêu khái niệm với càng, tiền hắn biết đến chỉ có đồng cùng bạc, bởi vì hiện nay trong nhà chỉ xài nổi hai thứ này.


Cho nên như hắn nói, hắn thích bàn tính vàng này đơn thuần là bởi vì nó tương đối đẹp mắt.


Cố Kiều: Đại khái mỗi một tiểu hài tử đều thích mấy thứ bling bling?


Trên bàn tính vàng tùy tiện cạy một hạt châu xuống bán đi đều có thể đủ cho trong nhà ăn một năm, bất quá bọn hắn coi như có tiết tháo, trong nhà nghèo hơn nữa cũng không đến mức đánh chủ ý bàn tính của Tiểu Tịnh Không.


Ban đêm, Cố Kiều lại giúp đỡ Tiểu Tịnh Không sửa sang lại tất cả mọi thứ của hắn một lần, phát hiện ngoại trừ bàn tính vàng cùng kinh Phật thư tịch các loại ra, cũng không có vật quý trọng khác, đều là chút đồ chơi nhỏ cũ nát, nhìn qua không đáng giá bao nhiêu tiền.


Cố Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mới đúng chứ, một hòa thượng quá có tiền rất dọa người, được không?”


Xem ra sư phụ của Tiểu Tịnh Không rất thương hắn, dù là rất nghèo rất nghèo, nhưng bởi vì Tiểu Tịnh Không thích bàn tính vàng, vẫn là dốc hết để hắn sở hữu một cái.


Tư thục có bàn tính, không cần học sinh tự chuẩn bị, nên Tiểu Tịnh Không chỉ là ở nhà ôn tập mới lấy bàn tính vàng ra, cũng sẽ không đưa tư thục khứ.


Trái lại tiết kiệm một hồi sóng to gió lớn.


Ngày mai, Tiêu lục lang theo thường lệ mang theo “Đại oa”, “Nhị oa”, “Tam oa” trong nhà đi học, Diêu thị mang theo lễ vật Cố Cẩn Du tặng đến nhà.


Không ngoài dự liệu, Cố Kiều một cái cũng không thu.


Diêu thị không miễn cưỡng nàng.


Phòng ma ma nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, người nên khuyên nhủ đại tiểu thư, tuy nói nhị tiểu thư không phải thân muội muội của nàng, nhưng nàng làm dáng một chút cũng nên thu lễ vật.”


Phòng ma ma thật đúng là không phải thay Cố Cẩn Du tổn thương bởi bất công, không phải thân sinh, cho nàng một ánh mắt đều là cất nhắc nàng, nhưng có lúc con người làm việc cũng phải làm cho người ta nhìn nhìn.


Đại tiểu thư nên có khí độ của đại tiểu thư.


Diêu thị lại ôn thanh nói: “Kiều Kiều vui vẻ là được rồi, trên đời này vốn cũng không có đạo lý miễn cưỡng người khác đi tiếp thu ý tốt của người nào.”


Phòng ma ma thở dài.


Sau khi Diêu thị rời đi, Cố Kiều lên trấn định chế thiết cụ.


Chiêu quốc đối với thiết cùng muối quản khống cực nghiêm, đại lượng nông cụ Cố Kiều cần phải đi huyện nha đăng ký trước, phải lấy được công văn cho phép.


Cố Kiều đi huyện nha.


Huyện thái gia tự mình tiếp đãi Cố Kiều.


Hắn cười hì hì hỏi: “Tiêu nương tử sao lại đến nha môn rồi? Là trong thôn lại có người gì không an phận sao?”


Lời này của hắn trái lại hỏi đến Cố Kiều sửng sốt một chút.


Hắn không nhắc nhở, Cố Kiều đều sắp quên trong thôn này có người không an phận.


Cố gia bị Cố hầu gia chèn ép, huyện thái gia là thanh đao thứ nhất, lý chính của Cố lão gia tử chính là hắn cho bãi miễn. Sau này tặng lẫm lương cho Tiêu lục lang, cũng là hắn toàn quyền an bài.


Dĩ nhiên, hắn còn không biết thân phận của Cố Kiều, chỉ biết nàng cùng hầu phủ có chút sâu xa, hơn nữa nàng lại là nương tử của Tiêu tú tài, đối xử với nàng liền phá lệ lễ ngộ chút.


“Chuyện ban đầu có nhiều đắc tội, Tiêu nương tử chớ trách.”


Nói là chuyện hắn phụng mệnh của Cố hầu gia bắt Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không lên xe tù.


Cố Kiều nói rằng: “Vô phương. Ta hôm nay đến, là muốn tố một ít thiết cụ, huyện thái gia có tiện đóng một quan ấn?”


Huyện thái gia vội nói: “Tiện! Tiện! Chẳng biết Tiêu nương tử cần bao nhiêu?”


Cố Kiều báo một con số.


Huyện thái gia kinh ngạc kinh: “Nhiều như vậy? Có thể hỏi Tiêu nương tử một chút về mục đích sử dụng không?”


Cố Kiều lấy khế đất của mình ra: “Ta mua một ngọn núi, muốn khai hoang.”


Nói như vậy huyện thái gia liền hiểu, khai hoang không phải việc nhỏ, cần đại lượng nhân lực vật lực, sẽ dùng đến nhiều nông cụ như vậy cũng liền chẳng có gì lạ.


Nói như vậy lưu trình của loại công văn này cũng phải mất vài ngày, nhưng bởi vì là huyện thái gia tự mình thụ lí, trong chốc lát đã làm xong cho Cố Kiều.


Lúc sắp đi, huyện thái gia còn cười nói với Cố Kiều: “Nếu có chỗ cần nha môn xuất lực, Tiêu nương tử không cần khách khí.”


Cố Kiều hơi gật đầu, nói tiếng cám ơn ly khai.


Nàng mới ra đại môn huyện nha, liền nhìn thấy nhị đông gia thở hồng hộc chạy tới: “Cố… Cố cô nương… Xem như tìm được ngươi rồi… Ta mới vừa đi tới thôn… bà cô ngươi nói ngươi đến huyện nha… Ngươi không có chuyện gì chứ?”


“Ta không sao, muốn mua thiết cụ, đóng một quan ấn mà thôi.” Cố Kiều nói chuyện, cổ quái nhìn hắn một cái, “Trái lại ngươi, sáng sớm sao ngươi lại đến thôn?”


Nhị đông gia chà xát tay, có chút không tiện mở miệng.


Cố Kiều nói: “Nói đi, bệnh nhân nơi nào?”


“Khụ khụ!” Nhị đông gia ra hiệu Cố Kiều cầm công văn có quan ấn trong tay cho hắn.

Cố Kiều cho hắn, hỏi hắn: “Muốn đặt thiết cụ gì? Đặt bao nhiêu?”


Cố Kiều đưa danh sách cho hắn.


Hắn đưa cho xa phu nói: “Một hồi ngươi đi xem cửa hàng thiết, xử lý chuyện này đi!”



“Vâng!” Xa phu nhận lấy công văn cùng đơn.


“Lên xe hẳng nói.” Nhị đông gia nói với Cố Kiều.


Cố Kiều cùng hắn lên xe ngựa.


“Đi Hồi Xuân đường trước.” Nhị đông gia phân phó xa phu.


Xa phu đáp ứng, huy động roi để xe ngựa chạy.


Hắn đưa hai người đi y quán trước, sau lại đi cửa hàng thiết.


Bookwaves.com.vn

Nhị đông gia lau mồ hôi trán, than thở: “Tới một bệnh nhân, có chút vướng tay chân, ta cũng không có cách mới đi tìm ngươi, lần này xem như ta thiếu ngươi một nhân tình.”


Cố Kiều dừng một chút, nói rằng: “Không cần, lần này xem như tiếp chẩn tháng này của ta.”


Nhị đông gia sửng sốt: “A? Vậy cố tiểu công tử bên kia không đi sao?”


Cố Kiều gật đầu nói: “Ân, không đi.”


Hắn đều ở nhà ta rồi.


Ngày hôm nay Cố Diễm đi tư thục học, nhị đông gia chỉ thấy được một mình bà cô, tự nhiên chẳng biết Cố Diễm từ lâu ở trong nhà Cố Kiều rồi.


Nhị đông gia như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ta thấy bệnh tình của tiểu công tử có chuyển biến tốt đẹp rất lớn, không đi cũng thành, tháng sau lại đi.”


Cố Kiều không nói chuyện.


Giây lát, đến y quán rồi.


Chờ Cố Kiều vào đại đường mới hiểu được vì sao nhị đông gia vô cùng lo lắng tìm nàng đến.


Bệnh nhân trong y quán sớm bị thanh không, tất cả đại phu cùng hỏa kế bao quát Vương chưởng quỹ ở bên trong toàn bộ bị một hộ vệ mà mặc cẩm y chế trụ, trong đại đường tràn ngập một bầu không khí nguy hiểm mà lại an tĩnh.


Một thanh niên nam tử chừng hai mươi, tuấn mi tinh mục, ngũ quan lạnh lùng đi tới, thắt lưng của hắn treo một cây bảo đao.


Hắn lạnh lùng quét nhị đông gia một mắt, dư quang cũng đảo qua Cố Kiều, nhưng nghiễm nhiên không để Cố Kiều ở trong lòng: “Đại phu ngươi đi thỉnh đâu?



Nhị đông gia nỗ lực trấn định nhìn Cố Kiều một cái: “Chính là nàng.”


Thanh niên thị vệ nhướng mày: “Một nha đầu xấu?”


Cố Kiều đổi lại xiêm y Diêu thị làm, cũ nát thì không tới nỗi, chỉ là vẫn là hình dạng bố y của bách tính, rất khó để người liên hệ tới nàng cùng đại phu cứu người.


Huống chi, nàng còn nhỏ như vậy.


“Là nàng!” Nhị đông gia lau mồ hôi lạnh, “Nàng là đại phu y thuật cao minh nhất của Hồi Xuân đường chúng ta, nếu như ngay cả nàng cũng trị không hết, vậy trên trấn không người trị được nữa.”


Thanh niên nửa ngờ nửa tin quan sát Cố Kiều một mắt.


Tuy nhỏ chút, đã có một đôi mắt nhìn thấu sinh tử, lãnh ngạnh vô tình.


Thanh niên nhíu mày, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi đi theo ta.”


Cố Kiều cõng sọt nhỉ, cùng thanh niên một đạo đi sương phòng hậu viện.


Trong hậu viện gác mười mấy hộ vệ, hầu như năm bước một người, chận toàn bộ hậu viện đều chật ních.


Cố Kiều còn chú ý tới, nóc nhà cùng trong ngõ hẻm đều cất giấu vài tên hộ vệ.


Canh phòng nghiêm ngặt tử thủ như vậy, chỉ sợ đối phương có lai lịch lớn.


Bất quá Cố Kiều cái gì cũng không có hỏi, từ đầu tới cuối bình tĩnh thong dong.


“Ngươi, ở bên ngoài chờ.” Thanh niên nghiễm nhiên cũng là một hộ vệ, ngữ khí của hắn bất thiện ngăn nhị đông gia ở ngoài cửa, thả Cố Kiều đi vào.


Ngay khi hộ vệ thanh niên dự định cất bước vào, Cố Kiều đột nhiên nói với hắn: “Ngươi cũng ở bên ngoài chờ.”


Thanh niên hộ vệ: “…”


Không đợi thanh niên hộ vệ có phản ứng, Cố Kiều ầm một tiếng đóng cửa lại!


Thanh niên lần thứ hai: “…”


Nhị đông gia nhịn cười thật vất vả.


Càng chung đụng với Cố Kiều lại càng có thể phát hiện kỳ thực nàng rất bao che khuyết điểm, lúc bảo vệ không một giới hạn cuối cùng.


Trong phòng dựng thẳng bình phong sơn thủy một cánh, ngoài bình phong hai hạ nhân phục vụ coi chừng.


Tuổi của hạ nhân cũng không nhỏ, không sai biệt lắm với Cố Trường Hải, Cố Trường Lục, nhưng trên người có một cổ khí chất cực kỳ âm nhu, không quá giống nam nhân bình thường.


Lúc Cố Kiều sắp vòng qua bình phong, một hạ nhân trong đó xuất thủ ngăn cản nàng: “Xin dừng bước.”


“Làm gì?” Cố Kiều hỏi.


Người nọ cầm một cái khăn qua đây, đúng là dự định che lại mắt của Cố Kiều.


Cố Kiều ngăn tay hắn, đạm nói: “Che mắt của ta vậy ta làm sao xem người bệnh?”


Hạ nhân nói: “Ngươi có thể xem mạch.”


Cố Kiều lạnh lùng nói: “Trung y chú ý vọng, văn, vấn, thiết, chỉ xem mạch ngươi cho ta là thần tiên?”



Chân mày của hạ nhân cau lại, đang muốn mở miệng răn dạy cái gì, người sau tấm bình phong khàn khàn lên tiếng: “Để cho nàng vào.”


Ngay tức khắc hạ nhân cung kính khom người với bình phong: “Vâng.”


Cố Kiều vòng qua bình phong đi tới trước giường.


Nam tử nằm ở trong trướng mạn, chỉ lộ ra một cái tay khô gầy.


Trước tiên Cố Kiều ngồi trên cái băng, chẩn mạch cho hắn.


“Cô nương muốn nhìn cái gì, nhìn là được.” Lúc nói chuyện, hắn vừa muốn vén trướng mạn lên.


Cố Kiều đột nhiên ấn ở cổ tay của hắn: “Không cần, ta muốn nhìn không phải mặt của ngươi.”


Thứ đại nhân vật này, nhìn mặt của hắn nàng còn có mạng sao?


Cố Kiều dùng trướng mạn ngăn trở mặt của hắn, chỉ lộ ra vị trí thắt lưng bụng dưới.


Sau khi kiểm tra xong, mặt của nam tử đều đỏ lên.


Cố Kiều mặt bình tĩnh như nước.


Nam tử hắng giọng một cái: “Xin hỏi cô nương, ta mắc bệnh gì?”


Cố Kiều liếc nhìn bình phong, nam tử hiểu ý, nói: “Bọn họ là người có thể tin được, cô nương cứ nói đừng ngại.”


“Nga.” Bệnh hoạn đều không quan tâm, vậy đại phu như Cố Kiều càng không có gì để cố kỵ.


“Bệnh hoa liễu.” Cố Kiều nói thẳng.


“Nói bậy!” Một hạ nhân ngoài bình phong thoáng chốc vọt tới, khí thế hung hăng trừng Cố Kiều, “Nhà của ta…”


Lời còn chưa dứt, bị nam tử lớn tiếng quát bảo ngưng lại: “Câm miệng! Lui ra!”


Hạ nhân khẽ cắn môi, thối lui đến sau tấm bình phong.


“Có nhiều đắc tội, thỉnh cô nương chớ trách.” Giọng nam cùng khí tức cũng không có bao nhiêu kinh khủng, có thể thấy được cũng là người trải qua sóng to gió lớn.


“Ngươi biết chứ?” Cố Kiều hỏi.


Nam tử trầm thống gật đầu.


Có đại phu xem qua, cũng đã nói hắn nhiễm bệnh hoa liễu, chỉ là hắn vẫn luôn không dám tin tưởng.


Hắn không tầm hoa vấn liễu ở ngoài, làm sao sẽ nhiễm bệnh hoa liễu?


Cố Kiều không bao nhiêu hứng thú với việc tư của đối phương, chỉ phổ cập khoa học một chút về vài cách truyền nhiễm bệnh hoa liễu cho hắn, về phần đến tột cùng làm sao dính phải bản thân hắn suy nghĩ.


Cố Kiều nói tiếp: “Bệnh của ngươi có một đoạn kỳ, đã nhị kỳ, nếu không trị liệu sẽ tiến nhập kỳ cuối.”


Đồng thời bệnh hoa liễu nhị kỳ vẫn tương đối dễ trị hết, mặc dù kỳ cuối cũng có thể khống chế ở, nhưng tạo thành các loại tổn thương đối với thân thể cũng không ngược chuyển.


Nam tử trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Vật cô nương có thể trị hết hay không?”


Cố Kiều liếc hắn một mắt: “Không thể ta tiến tới làm cái gì?”


Nam tử ngẩn ra: “Ngươi, ngươi có thật có thể trị?”


Cố Kiều buông sọt nhỏ: “Ta tận lực, bất quá ngươi tốt nhất để cho bọn họ ra ngoài trước, bọn họ luôn ở chỗ này nhất kinh nhất sạ, sẽ ảnh hưởng ta trị liệu.”


Nam tử nhìn bình phong trầm giọng nói: “Có nghe thấy không, đều ra ngoài.”


“Gia!”


“Muốn để ta nói lần thứ hai sao?”


“Tiểu nhân không dám.”


Hai hạ nhân lo lắng lại bất đắc dĩ đi ra.


“Sao các ngươi ra ngoài rồi?” Thanh niên hộ vệ hỏi.


Bookwaves.com.vn

Một hạ nhân trong đó nói: “Gia bảo chúng tiểu nhân đi ra, chúng tiểu nhân cũng không có cách nào. Bất quá nàng chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, tay trói gà không chặt, vừa nhìn liền biết không biết võ công, sẽ không làm gì gia của chúng ta…”


Lời còn chưa dứt, thanh niên xiết chặt nắm tay chạy vào phòng, vẫn còn chưa triệt để kéo cửa phòng ra, liền bị một cước của Cố Kiều bay ra!


Thanh niên hộ vệ dường như đống cát bị đánh bay, bịch một tiếng đánh vào trên cây to, lại bị treo ở trên cây.


Thanh niên hộ vệ phun ra một ngụm lá cây nát: Nói, nói tay trói gà không chặt mà?


Cố Kiều cài then, từ dược tương nhỏ lấy ra một cây bì thí thanh độc tố(Penicillin): “Tay đưa ta.”


(Luna: bì thí là một loại cách dùng trị liệu thường thấy, dùng để thử nghiệm trên da xem có bị mẫn cảm dị ứng với thuốc gì đó hay không)


Nam tử cách trướng mạn nhìn kim tiêm cổ quái kia, không hiểu có chút sợ: “Ngươi muốn làm gì?”


Cố Kiều nói: “Chích ngươi, nếu muốn khỏi hẳn thì nghe lời.”


Nam tử biểu thị bản thân không muốn nghe lời.



Cố Kiều ngữ trọng tâm trường nói: “Ai, ta là đại phu của y quán, mọi người toàn bộ y quán bị thủ hạ của ngươi khống chế, ngươi cảm thấy ta hại ngươi ta còn có thể toàn thân trở ra sao?”


Nam tử cảm thấy Cố Kiều nói không phải không có lý, nhưng hắn cũng không phải hoài nghi Cố Kiều sẽ bụng dạ khó lường, hắn đơn thuần chính là sợ a!


Cố Kiều quả đoán bắt cổ tay của hắn qua đây, đối phó bệnh nhân không nghe lời nàng có thủ đoạn, nam tử đến phản ứng cũng không kịp Cố Kiều đã làm xong bí thí rồi.


Nam tử nhìn tiểu bao bao trên cổ tay: “… Ân?”


Dược vật tốt nhất trị liệu bệnh hoa liễu chính là Penicillin, đáng tiếc cổ đại không có Penicillin, nên trị tận gốc rất phiền phức, ít có án lệ khỏi hẳn. Đây cũng là vì sao nam tử cảm thấy mình không có hi vọng.


Bất quá cái bệnh này ở chỗ Cố Kiều, thật đúng là không phải bệnh nan y gì.


Kết quả bì thí biểu hiện hắn cũng không dị ứng.


Cố Kiều giơ ống tiêm lại đi tới chỗ hắn: “Kiên nhẫn một chút.”


Nam tử vừa nhìn kim tiêm này lớn hơn cái vừa nãy gấp mấy lần, sợ đến tay chân một trận run!


—— sự thực chứng minh, bất luận nam nhân quyền cao chức trọng bao nhiêu đều có thể sẽ sợ chích đó!


“Ngô ——” nam tử cắn gối đầu, nhịn dằn vặt đáng sợ nhất.


Cố Kiều thu thập xong đồ, nói với hắn: “Làm tốt cách ly, bảy ngày sau trở lại.”


Lại nói Chu quản sự cùng Tiêu lục lang đàm phán xong, tức khắc dùng bồ câu đưa tin trở về tỉnh thành Lâm gia.


Lâm lão gia biết được Tiêu lục lang nguyện ý giáo dục nhi tử mình, chỉ là muốn để nhi tử tự mình tới cửa học ở trường, Lâm lão gia không nói hai lời đóng gói nhi tử đưa tới.


Vì vậy trong một ngày nắng ấm sau giờ ngọ, Lâm Thành Nghiệp trắng trắng mập mập xuất hiện ở cửa Thiên Hương thư viện.


Lâm thành nghiệp mặt nộn, rõ ràng đã hai mươi mốt, nhìn qua lại như là mười sáu mười bảy tuổi.


Hắn ôm túi sách trầm điện điện, khẩn trương lại bất an hỏi: “Là, là, ở đây, sao?”


Hắn cà lăm, mao bệnh từ nhỏ, hơn nữa càng khẩn trương càng cà lăm.


(Luna: Ủa rồi sao làm quan? Hay là thần thánh hóa nữ chủ chữa được luôn cà lăm???)


Chu quản sự âm thầm lắc đầu, hài tử thông minh biết bao a, lại hết lần này tới lần khác là một tên cà lăm, cũng không biết đến trường rồi có thể bị người cười nhạo ghét bỏ hay không.


Không sai, Lâm Thành Nghiệp lớn như vậy vẫn luôn ở nhà thỉnh tây tịch tiên sinh, chính là lo lắng đến trường sẽ bị người cười nhạo.


Hôm nay cũng là không có biện pháp, mặc dù Lâm Thành Nghiệp thi đậu tú tài, nhưng chỉ là một tăng sinh, muốn trổ hết tài năng trong đám lẫm sinh, hắn còn cần nỗ lực rất lớn.


“Là ở đây.” Chu quản sự ngữ trọng tâm trường căn dặn, “Một hồi Tiêu tú tài sẽ đi ra, nhớ kỹ lời ta đã nói với lục công tử chưa?”


“Nhớ, nhớ kỹ.” Lâm Thành Nghiệp gật đầu, “Ít, ít nói, nói!”


Chu quản sự vui mừng gật đầu: “Đúng, bớt nói, như vậy sẽ không người sẽ phát hiện lục công tử là cà lăm.”


“Ân.” Lâm Thành Nghiệp cúi đầu.


Hai người không đợi bao lâu, Tiêu lục lang liền từ tư thục bên kia tới, Phùng Lâm cùng Cố Tiểu Thuận đi theo phía sau hắn.


Gần đây Phùng Lâm cũng ăn chung với bọn họ.


Chu quản sự cười đi lên trước, chắp tay chào hỏi: “Tiêu tú tài!”


Ánh mắt của hắn rơi vào phía sau Tiêu lục lang.


Tiêu lục lang giới thiệu: “Đệ đệ ta Cố Tiểu Thuận, cùng trường Phùng Lâm.”


Chu quản sự khách khí cười nói: “A, nguyên lai là Cố tiểu huynh đệ cùng Phùng tiểu huynh đệ, thất kính thất kính.”


Phùng Lâm chắp tay còn thi lễ.


Cố Tiểu Thuận liếc nhìn hắn một cái, hỏi Tiêu lục lang nói: “Tỷ phu, hắn ai nha?”


Tiêu lục lang nói: “Lâm gia quản sự, họ Chu.”


“A, hắn a!” Cố Tiểu Thuận đương nhiên biết chuyện tỷ phu nhà mình làm phu tử cho người ta rồi, nửa năm này tỷ phu như là trúng tà, thành tích bay nhanh đề cao, người muốn tìm hắn hỏi học thật đúng là không ít.


Chu quản sự lôi Lâm Thành Nghiệp qua đây, giới thiệu cho Tiêu lục lang: “Vị này chính là lục công tử nhà của ta Lâm Thành Nghiệp, tính tình của hắn nội liễm, không nói nhiều, sau này nhờ cậy Tiêu tú tài chiếu cố.”


Tiêu lục lang nhìn hắn nói: “Ngày hôm nay phải thi, thi qua mới có thể tiến, đã minh bạch?”


Lâm Thành Nghiệp gật đầu: “Ân, đổng.”


Không lộ, Chu quản sự ám thở phào một cái.


Kỳ thực hắn thi không qua cũng không quan trọng, nhiều nhất là nhét vào Trung Chính đường của Lê viện trưởng, bản thân trốn học cho hắn học bổ túc cũng không quan hệ, nhưng lời này Tiêu lục lang sẽ không nói.


Tiêu lục lang dẫn Lâm Thành Nghiệp đi tìm Lê viện trưởng.


Lê viện trưởng vì lôi kéo ái đồ cũng là bất cứ giá nào, lần đầu tiên trong đời phạm vào chuyện nhận hối lộ đi cửa sau.


Bất quá Lâm Thành Nghiệp ngược lại cũng tính là tranh khí, bài thi Lê viện trưởng cho hắn hắn làm một tờ cũng không sót, thành tích của thiếp kinh cùng tạp văn cũng còn được, bát cổ văn kém chút, nhưng là đủ tư cách trúng tuyển.


Hắn được phân ở tại ất ban của Tiêu lục lang, ngồi cùng bàn với Tiêu lục lang.


Lâm Thành Nghiệp không ở tẩm xá, Chu quản sự tiêu số tiền lớn ở phụ cận mua một tòa học khu trạch.


Tiêu lục lang rút chút thời gian nhỏ thời gian bổ túc cho hắn, buổi trưa một canh giờ, sau khi tan học nửa canh giờ, sáng sớm nếu tới sớm, còn có thể bổ túc thêm nửa canh giờ.


“A, không bằng Tiêu tú tài cũng ở bên đây đi? Đỡ phải tàu xe mệt nhọc đúng không?” Chu quản sự cười kiến nghị.


“Nương ta tử sẽ tức giận.” Tiêu lục lang vô tình cự tuyệt.


Chu quản sự: “…”


Lưu không được Tiêu lục lang qua đêm Chu quản sự chỉ phải lánh ích hề kính, thí dụ như dùng xe ngựa sang trọng ngày đi nghìn dặm của nhà mình thay thế xe lừa nhỏ nát của La nhị thúc, lại thí dụ như cung cấp bữa trưa cùng nghỉ trưa cho đoàn người của Tiêu lục lang tại chỗ.


Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không là người cần ngủ trưa, nằm ở sương phòng luôn tốt hơn nằm ở phòng học.


Bookwaves.com.vn

Tiêu lục lang không có dị nghị với hai hạng an bài này.


Bởi vì bổ túc cho cho Lâm Thành Nghiệp, thời gian mấy người bọn họ quay về thôn sẽ trễ, nhưng biết Tiêu lục lang là vì kiếm tiền nuôi gia đình, Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không đều không có câu oán hận gì.


Cố Tiểu Thuận chuyên tâm khắc gỗ, càng không câu oán hận.



“Đói bụng không? Không bằng ở nơi này dùng cơm tối đi?” Chu quản sự nói với ba huynh đệ Cố Diễm.


Ba người trăm miệng một lời: “Không muốn!”


Chu quản sự kinh ngạc, không phải, thức ăn nơi này không thơm sao? Đều là thỉnh đại trù làm! Chỉ tiểu nương tử nhà các ngươi, còn tốt hơn tay nghề của đại trù sao?


Ba người: A, Kiều Kiều (tỷ của ta) nấu ăn thơm ngon bao nhiêu, phàm nhân các ngươi không cách nào tưởng tượng!


Thi hương ba năm một lần, Tiêu lục lang là vừa vặn, năm nay thi đậu tú tài, năm nay có thể thi hương, nhưng mà không ít thí sinh cũng đã đợi chừng hai năm.


Kèm theo thi hương tới gần, bầu không khí của thư viện khẩn trương lên chưa từng có, đến các phu tử cũng không mỗi ngày chi, hồ, giả, dã nữa, mà bắt đầu bắt trước thi hương cọ đề cho các thí sinh.


Tiêu lục lang cũng sẽ ra đề mục cho Lâm Thành Nghiệp, hắn ra đề còn cao siêu hơn, càng xảo quyệt hơn các phu tử, Lâm Thành Nghiệp nghiêm trọng hoài nghi mỗi đêm Tiêu lục lang không ngủ, chuyên lật tứ thư ngũ kinh ra mấy câu chưa từng có người học cho hắn!


Buổi trưa của hôm nay, Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không đi sương phòng nghỉ trưa, Cố Tiểu Thuận ở trong viện tử điêu khắc gỗ.


Lâm Thành Nghiệp bị khảo đề của Tiêu lục lang khiến cho một cái đầu hai cái to.


Chu quản sự giữ cửa, đột nhiên một sai vặt đã đi tới.


Chu quản sự dời dời sang bên, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”


“Trạm dịch bị nước dìm, Trịnh đại ca bị nước trôi đi, mấy ngày trước đây mới trở lại Lâm phủ, hôm nay đang ở Lâm phủ dưỡng bệnh đó.”


Trịnh đại ca chính là thanh niên trước kia tới cửa thỉnh Cố Kiều, hắn là nhi tử của một vị phó quản sự của Lâm gia.


Lần trước Tiêu lục lang cự tuyệt đi Lâm gia, thanh niên họ Trịnh liền dẹp đường trở về phủ, ai có thể nghĩ nửa đường gặp lũ lụt.


“Chuyện khi nào?”


“Nửa tháng trước.”


Đi tỉnh thành là đường lên núi, hành trình giác mạn, mà từ tỉnh thành qua đây là đường xuống núi, hành trình tốt, điều này sẽ đưa đến Lâm Thành Nghiệp từ tỉnh thành chạy tới hoàn mỹ tránh khỏi lũ lụt.


Nhưng nếu lúc đó Tiêu lục lang cùng Chu quản gia đi tỉnh thành, lúc này chỉ sợ giống như thanh niên họ Trịnh vậy, tao ngộ lũ lụt ở trạm dịch.


Tiêu lục lang bổ túc xong cho cho Lâm Thành Nghiệp đi ra, thấy hình dạng sống sót sau tai nạn của Chu quản gia, không khỏi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”


“A, là như thế này.” Chu quản sự nói chuyện nửa tháng trước trạm dịch phát sinh lũ lụt.


Trạm dịch kia Tiêu lục lang là biết, là trạm dịch duy nhất trên quan đạo. Nói cách khác, chỉ cần bọn họ đi tỉnh thành, thì nhất định sẽ phải ở trạm dịch đó.


Suy đoán thời gian, trùng hợp có thể đựng phải lũ lụt.


Lâm Thành Nghiệp thì không gặp phải, tỉnh thành qua đây nhanh, nửa tháng hắn từ lâu đi ngang qua trạm dịch rất xa.


Tiêu lục lang nghĩ tới chuyện Cố Kiều cản trở bản thân đi tỉnh thành.


Loại trùng hợp này không phải lần đầu ——


Bởi vì nàng để hắn mua Quế Hoa cao, hắn tránh khỏi y nháo ở y quán.


Bởi vì nàng tới tìm hắn ăn cơm trưa, hắn tránh thoát tẩm xá sụp xuống.


Còn là bởi vì nàng muốn ở trên trấn qua đêm, hắn tránh được bạo phong tuyết nửa đường.


Một lần hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần cũng có chút chọc người nghĩ sâu xa.


Chạng vạng, Tiêu lục lang về đến nhà thì đi nhà bếp trợ thủ cho Cố Kiều.


Cố Kiều nấu ăn, hắn nhóm lửa thêm củi.


Hai cái nồi trên bếp lò đều mang ra hết, vừa chưng khoai lang cùng ổ bánh ngô, vừa nấu canh mộc nhĩ nấm dại, canh nồng sôi ùng ục, nhà bếp thơm đến không chịu được.


Tiêu lục lang bẻ một cành khô, bỏ vào lòng bếp, giống như vô ý nói rằng: “Ngày hôm nay Chu quản sự nói, trạm dịch Kỳ sơn nửa tháng phát sinh lũ lụt, may là ta không đi tỉnh thành, không thôi đã bị lũ lụt cuốn đi.”


Cố Kiều: “Nga.”


Tiêu lục lang nâng mắt nhìn nàng: “Ngươi không kinh ngạc?”


Cố Kiều dừng một chút: “Nga!”


Tiêu lục lang: “…”


Tiêu lục lang hỏi nàng nói: “Có phải ngươi biết chuyện sẽ phát lũ lụt hay không?”


Thần sắc của Cố Kiều bình tĩnh nói: “Không có.”


Tiêu lục lang thật sâu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu bẻ một cành khô: “Lần này đi tỉnh thành, ta định ở Lâm gia.”


Tay xào trong nồi của Cố Kiều ngừng lại: “Không phải nói không ở sao?”


Tiêu lục lang nghiêm mặt nói: “Ở Lâm gia tiện, huống hồ ta cũng hỏi qua Chu quản sự rồi. Chu quản sự nói, thiên kim Lâm gia tuy đẹp, lại đều đã xuất giá, không một khuê nữ, ngươi không cần lo lắng phương diện kia.”


Nàng là lo lắng thiên kim Lâm gia sao? Là lo lắng biểu thân(bà con) của Lâm gia!


Cái phúc gì nửa đời sau của hắn, hắn rốt cuộc còn cần hay không!


Cố Kiều nghẹn khí một cái, lại không thể phun ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đen thấu thấu!


Tiêu lục lang thiếu chút nữa đã bị hình dạng muốn phát tác lại không thể phát tác của nàng chọc cười.


Cuộc nói chuyện nguyên bản còn muốn tiếp tục, lúc này, Tiểu Tịnh Không ôm một con gà nhỏ tức giận chạy vội tiến đến: “Kiều Kiều! Chó của Cố Diễm ca ca cắn con gà con của ta!”


Sau khi con chó nhỏ của Cố Diễm cũng vào trong nhà ở, người một nhà mới thể nghiệm cái gì gọi là gà bay chó sủa chân chính.


Chỉ cần con chó nhỏ cùng con gà con cùng lúc được thả ra khỏi chuồng, có thể cắn đến lông gà lông chó đầy đất.


Con chó nhỏ thì lớn, nhưng không chịu nổi số lượng đông của con gà con, còn có thể bãi trận hình, song phương đấu chưa từng sợ nhau.


Cố Kiều hỏi hắn: “Vậy con gà con của ngươi có mổ con chó nhỏ của Cố Diễm ca ca bị thương hay không?”


Trong nháy mắt Tiểu Tịnh Không không lên tiếng.


Tiểu Tịnh Không ngẩng đầu, manh manh đát nói: “Cơm nước thơm quá nha! Đột nhiên nhớ tới bài tập của ta còn chưa có làm xong, ta đi làm bài tập tay!”


Ác nhân cáo trạng trước mỗ tiểu hòa thượng nhảy nhảy đi ra, bảo chứng bản thân nhảy khả ái vô địch, Kiều Kiều bị mê hoặc vô pháp tự kềm chế của bản thân quên phát hỏa.


Hắn vừa nhảy, vừa bỏ con gà con về lồng gà, sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đát đát đát chạy mất bóng!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận