Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 102: NẰM MƠ


Dịch giả: Luna Wong


Chu quản sự nói: “Chu mỗ đêm qua suy nghĩ cả đêm, cảm thấy yêu cầu đã nói với Tiêu tiểu huynh đệ quá phận chút. Tục ngữ nói thật tốt, sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành ở cá nhân, công tử nhà ta có thể không trúng cử hay không chủ yếu xem tạo hóa của bản thân hắn, nhưng lòng của chúng ta hướng Tiêu tiểu huynh đệ thỉnh giáo là chân thiết! Lão gia nhà ta nói, chỉ cần tiêu tiểu công tử chịu đi tỉnh thành, cái khác tất cả dễ thương lượng!”


Cố Kiều nhìn hắn một cái: “Nói cách khác, không thi nổi cũng không đổ thừa chúng ta?”


Chu quản sự vội nói: “Không đổ thừa, không đổ thừa!”


Cố Kiều: “Bạc?”


Chu quản sự: “Vẫn đưa! Đi tỉnh thành liền cho! Quyết không nuốt lời!”


Cố Kiều nói: “Ngươi có thể tiếp đi nói với tướng công ta.”


Chu quản sự hết đường xoay xở nói: “Làm sao chưa đi chứ? Nhưng Tiêu tiểu huynh đệ đã không muốn phản ứng chúng ta! Mong rằng Tiêu nương tử bán cho Chu mỗ một cái nhân tình, những bạc này ngươi lấy trước, có được hay không tất cả thuộc về ngươi!”


Hai tay Cố Kiều tiếp nhận hộp gấm hắn đưa tới, cao lãnh nói rằng: “Bạc hay không bạc cũng không sao, chủ yếu là nhớ chuyện này của ngươi.”


Chu quản sự: “…”


Có thể nói tham tài thành tươi mát thoát tục như thế sao?


Chu quản sự thiên ân vạn tạ, Cố Kiều lần nữa cường điệu bản thân chỉ truyền lời, không lo thuyết khách.


Chu quản sự vẻ mặt tươi cười: “Đây là tự nhiên! Đây là tự nhiên!”


Cố Kiều mang theo bạc cùng Tiểu Tịnh Không trở về thôn.


Nàng đếm qua, tổng cộng năm trăm lượng.


Truyền lời này phí thật không ít.


Đêm đó sau khi Tiêu lục lang tan học, Cố Kiều nói chuyện giữa ban ngày gặp Chu quản sự với hắn, không có một chữ giấu diếm, cũng không có bất luận thêm mắm thêm muối gì.


Sau khi Tiêu lục lang nghe xong, mi tâm cau lại, hắn dĩ nhiên không phải oán giận Cố Kiều đi gặp Chu quản sự, mà là không nghĩ tới Chu quản sự chưa từ bỏ ý định tìm đến nhà mình.



Hắn nói rằng: “Sau này nếu là có người tới cửa nữa, không nên khinh dịch đi cùng người khác. Lần này gặp phải Chu quản sự không tính là người khó chơi, nhưng vạn nhất…”


Cố Kiều tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Ngươi tựa hồ đang lo lắng cái gì, chẳng lẽ còn sẽ có người tới cửa tìm ngươi sao?”


Tiêu lục lang há mỏ, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “Ta chỉ là cho ngươi mọi việc cẩn thận chút.”


“Đã biết.” Cố Kiều mỉm cười, sau đó nhìn một hộp bạc trên bàn nói, “Chuyện của Lâm gia ngươi định làm như thế nào?”


Tình huống của Lâm gia Tiêu lục lang biết, cùng Chu quản sự nói độc nhất vô nhị, nếu tử đệ trong nhà không ra một người có thể làm quan, ba mươi năm sau sẽ không ai hộ được Lâm gia.


Đương nhiên Lâm gia có thể mua quan, nhưng quan mua được một là không đủ lớn, hai là cũng không ai dám bán quan cho Lâm gia, nên con đường khoa cử này đúng là đường ra duy nhất của Lâm gia lúc này.


Bookwaves.com.vn

Nghe nói Lâm gia lão gia vì sinh thêm mấy nhi tử hữu dụng, đều sắp biến mình thành lợn giống.


Tiêu lục lang nhìn Cố Kiều một mắt, nói: “Nếu không cưỡng cầu kết quả, đi xem thử cũng không sao.”


Cố Kiều cũng cảm thấy không sao, dù sao cũng có hai nghìn lượng bạc đó.


Hơn nữa tỉnh thành xa hơn phủ thành, nếu là thi hương nguyên vốn sẽ phải động thân sớm hơn một tháng, bên kia rồi có thể tìm địa phương thích hợp dàn xếp hay không cũng không dễ nói.


Nếu vào ở Lâm phủ tự nhiên dễ dàng hơn.


Cố Kiều hỏi: “Có thể làm lỡ công khóa của bản thân ngươi hay không?”


Tiêu lục lang nói: “Sẽ không.”


Cố Kiều nhớ kỹ viện trưởng nói qua, Tiêu lục lang vốn là người cực kỳ thông tuệ, chỉ là không muốn vào kinh đi thi mà thôi, để hắn đi chung quanh một chút chưa chắc là một chuyện xấu.


Cố Kiều gật đầu: “Cứ quyết định như vậy đi.”


Tiêu lục lang: “Ân.”


Nguyên tưởng rằng chuyện đi Lâm gia cứ quyết định như vậy, không ngờ đêm đó, Cố Kiều nằm mơ.


Nàng mơ thấy Tiêu lục lang đáp ứng Chu quản sự, ở dưới hộ tống của Chu quản sự cùng với thị vệ Lâm gia đi tỉnh thành.



Lâm gia đúng là thành tâm thỉnh giáo, chuyện lần này theo lý thuyết là vạn vô nhất thất, nhưng người định không bằng trời định, mới đến nửa đường đoàn người Tiêu lục lang liền gặp một một trận mưa to mười năm khó gặp.


Tiêu lục lang ở trạm dịch bị nước dìm, đoàn người bị lũ lụt tách ra, Tiêu lục lang ôm lấy một cây gỗ nổi, tính mệnh là bảo vệ được, lại bệnh to một hồi, chờ được đám người Chu quản sự tìm được mang về Lâm gia người đương thời đã cởi một lớp da.


Vạn hạnh là bọn hắn xuất phát sớm, dù là trì hoãn lâu như vậy cách thi hương cũng còn đủ hai tháng.


Tiêu lục lang vừa ở Lâm gia dưỡng bệnh, vừa phụ đạo công khóa cho Lâm lục công tử.


Lâm lục công tử là một người phẩm hạnh đoan chính, đầu không tính là tuyệt đỉnh thông minh, nhưng thắng ở chăm chỉ có nghị lực, Tiêu lục lang cùng hắn ở chung coi như hài lòng.


Mà sắp thi hương thì lại ra một đại sự: Một vị bà con của Lâm gia đến Lâm phủ ở vài ngày, là chất nữ của nhà mẹ đẻ của chủ mẫu Lâm gia.


Vị biểu tiểu thư kia vừa gặp đã thương Tiêu lục lang.


Tiêu lục lang vẫn là người què cũng được người coi trọng, có thể thấy được nam nhân này đến tột cùng có bao nhiêu gây tai hoạ.


Chỉ bất quá người ta rốt cuộc là cô nương có mặt mũi, không làm được chuyện vừa lên liền tự tiến cử mềm gối, lại trùng hợp Lâm lục công tử nhiễm phong hàn.


Biểu tiểu thư kế thượng tâm đầu, du thuyết cô mẫu nhà mình: “Biểu ca lớn như vậy đại khái là không thi nổi, không bằng để Tiêu lục lang thay thế biểu ca đi thi, biểu ca viết tên của hắn, hắn viết tên của biểu ca. Kể từ đó, phần thắng so với bản thân biểu ca trúng cử lớn hơn nữa.”


Biểu tiểu thư nói với cô mẫu, để đáp tạ, bản thân cam nguyện làm thiếp cho Tiêu lục lang.


Lâm phu nhân là người từng trải, có cái gì nhìn không thấu? Chỉ bất quá lời này quả thực nói đến điểm mấu chốt, điểm quyết định trong tim của mình.


Lục công tử mặc dù không phải nàng sinh, nhưng quan hệ này đến tiền đồ của toàn bộ Lâm gia, Lâm phu nhân đáp ứng.


Bookwaves.com.vn

Tiêu lục lang lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, còn mạnh mẽ lên án hai người một phen.

Lâm phu nhân thái độ ôm thử một lần, không được thì thôi.


Vị biểu tiểu thư kia lại là một nhân vật hung ác, dĩ nhiên dưới cơn nóng giận hạ dược Tiêu lục lang!


Bình tĩnh xem xét, tư sắc của vị biểu tiểu thư kia cũng không kém, thậm chí có thể nói là xinh đẹp như hoa, nhưng mà dù là như vậy, Tiêu lục lang cũng dựa vào lực ý chí cường đại chiến thắng dược tính của xuân dược.


Nhưng từ đó về sau hắn lại có bệnh căn.



Sau khi tỉnh lại Cố Kiều tức sắp hỏng!


Biểu tiểu thư bậy bạ gì, lại đem sưu chủ ý đánh tới trên đầu Tiêu lục lang? Còn dùng biện pháp ti tiện như vậy làm hại hắn cùng với cái phúc gì đó cuối nửa đời của hắn!


Hơn nữa đây còn không phải là phúc gì đó của một mình hắn nữa chứ!


Không thể nhịn!


Xem ra Lâm phủ này là không đi được.


Vị biểu tiểu thư kia là khách quen của Lâm phủ, chỉ cần Tiêu lục lang vào ở, bất luận cẩn thận bao nhiêu đều nhất định sẽ gặp gỡ nàng.


Sắc trời hơi sáng, Cố Diễm cùng lão thái thái còn đang ở trong phòng bản thân ngủ say, Cố Kiều ngồi ở nhà chính cùng Tiêu lục lang cùng với Tiểu Tịnh Không ăn điểm tâm.


Tiểu Tịnh Không ăn xong trước, sau đó trở về tây phòng thu thập thư bao của mình.


Cố Kiều uống một ngụm cháo, do dự làm sao mở miệng nói với hắn.


Sáng sớm thức dậy hắn đã thu thập hành lý thỏa đáng, Cố Kiều nhìn hai bao phục trên ghế, nhãn thần vi diệu.


“Cái kia…” Thần sắc nàng trấn định nói rằng, “Chuyện của Lâm gia ta suy nghĩ một chút, ngươi có muốn suy tính thêm một chút hay không?”


“Làm sao vậy?” Tiêu lục lang không hiểu nhìn về phía nàng.


Cố Kiều nghiêm mặt nói: “Ngươi đi lâu như vậy, trong nhà làm sao bây giờ?”


Tiêu lục lang ngẩn người: “Trong nhà của chúng ta lại không trồng trọt.”


Cố Kiều tiếp tục nghiêm trang: “Phải không trồng trọt, nhưng trên có già dưới có trẻ, một mình ta chiếu cố rất cực khổ! Thỉnh thoảng ta còn phải lên núi!”


Tiêu lục lang hoang mang, mình ở nhà hình như cũng không giúp đỡ được cái gì, hắn làm việc căn bản không nhiều, chủ yếu là nàng đều cướp làm hết. Theo lý mà nói, hắn không ở nhà nàng mới tương đối buông lỏng đi…


Cố Kiều: “Ta cũng không thể luôn làm phiền Tiết Ngưng Hương!”


Tiêu lục lang: “Vậy nếu không… Thỉnh nha hoàn?”


Trong nhà hôm nay là mời được nha hoàn, hắn là nam nhân, dưới một mái hiên không quá tiện, mà nếu quả hắn không ở cũng sẽ không tồn tại tị hiềm như đã nói.


Cố Kiều: “Ta không có quen người xa lạ vào trong nhà ở.”


Cái này vẫn không thuyết phục được Tiêu lục lang, dù sao ngày hôm qua nàng đã biểu hiện ra ý nguyện hy vọng hắn đi tỉnh thành.


Cố Kiều cũng minh bạch, nên hạ thuốc đủ liều hơn: “Hơn nữa ta nghe Cố Diễm nói Lâm gia có rất nhiều thiên kim đẹp, ai biết ngươi đi bên kia trêu hoa ghẹo nguyệt, tìm cho ta mấy muội muội trở về hay không.”



Cố Diễm là công tử hầu phủ, tin tức của hắn linh thông, nghe qua chuyện của Lâm gia chẳng có gì lạ.


Hơn nữa Tiêu lục lang cũng sẽ không đi tìm Cố Diễm tìm chứng minh có phải hắn nạp tư tưởng kỳ quái gì cho tỷ tỷ mình hay không.


Tiêu lục lang thật sâu nhìn về phía Cố Kiều: “Nên ngươi là đang ghen?”


Cố Kiều: Ta có thể nói không phải không?


Tiêu lục lang múc một muỗng cháo nhỏ: “Đã biết, ta không đi.”


Không phải chứ? Dễ nói chuyện như vậy?


Cố Kiều dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn hắn: “Kỳ thực ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, quyền quyết định ở ngươi… Hai nghìn lượng bạc đó, ngươi thật không đau lòng?”


Tiêu lục lang vân đạm phong khinh nói: “Hình như là ngươi tương đối đau lòng.”


Cố Kiều ngượng ngùng: “Đây, rõ ràng như vậy sao?”


Sau đó nàng lại mặt không đổi sắc nói: “Kỳ thực bạc hay không bạc cũng không sao, chủ yếu là muốn cứu lại một thiếu niên đang nỗ lực phấn đấu. Quên đi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích.”


Đều không đi Lâm gia, còn làm sao kiếm bút bạc này?


Tiêu lục lang nhìn nàng một cái, giả bộ dường như không có việc ấy, chỉ sợ còn không biết cái miệng nhỏ nhắn của mình đã dẫu lên thật cao rồi, đều có thể treo một bầu dầu.


Tiêu lục lang cùng Tiểu Tịnh Không lên trấn, hắn đưa Tiểu Tịnh Không vào tư thục trước, sau đó mới đi Thiên Hương thư viện.


Chu quản sự đã cung kính bồi tiếp lâu ngày.


Nhìn thấy Tiêu lục lang, hắn mặt tươi cười nghênh đón: “Tiêu tú tài phải suy tính như thế nào?”


Tiêu lục lang nhàn nhạt nói rằng: “Ta có thể dạy công tử nhà ngươi, nhưng ta có một điều kiện.”


Chu quản sự vui mừng quá đỗi: “Đừng nói một cái điều kiện! Mười cái cũng thành!”


Tiêu lục lang nói: “Ta không đi tỉnh thành, nếu công tử nhà ngươi thật tâm thỉnh giáo để hắn tới nơi này, ta an bài hắn tiến thư viện, cùng ta cùng lớp ngồi cùng bàn.”


Chu quản sự há mỏ: “A… Đây… Ngươi xem ta lại thêm ít bạc thế nào?”


Tiêu lục lang đạm nói: “Ngươi thêm vàng cũng vô dụng, người đến ta sẽ dạy, không thể đến thì mời cao minh khác.”


Tiêu mỹ nhân: Tức phụ nhi ghen đến hỏng rồi sao? Online chờ, cực gấp đó! Chủ yếu là muốn lấy le với các ngươi một chút!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận