Thú Phu Cường Cường Thưởng

Editor: Phượng Chi Hạ.

"Ta hỏi lại nàng thêm một lần nữa! Rốt cuộc nàng muốn hắn đi ra ngoài hay là ta đi ra ngoài?!"

Sanaa biểu cảm âm lãnh từ trên cao nhìn xuống gằn giọng nói, Thiên Dạ khẽ hít vào một ngụm không khí, đem ưu tư tại nơi đáy lòng giấu xuống, lạnh nhạt nhìn hắn: 

"Ngươi đây là có ý tứ gì?! Muốn bức bách ta sao?!"

"Đúng!"

"Ngươi...!!!"

"Ta muốn biết rằng đến cuối cùng nàng muốn ta đi ra hay là hắn đi ra!"

Sanaa bình tĩnh nhìn nàng, lý trí hoàn toàn bị tâm đố kị mãnh liệt che lấp, chỉ biết tiểu giống cái đối với con chuột kia có chút quan tâm, một con chuột thối mà thôi, chẳng lẽ nàng sẽ thật sự vì nó mà không để ý đến cảm thụ của chính hắn?! 

Suy nghĩ như vậy, trong lòng hắn ghen tuông phát ra càng lúc càng dày đặc hơn, đôi đồng tử xanh thẳm cũng càng thêm u ám.


"Sanaa, ngươi cảm thấy như vậy đối với bản thân mình có lợi ích gì sao?! Bên ngoài hiện tại đang có mưa giông gió lớn, mặc kệ hai người các ngươi là ai đi ra, cũng đều rất nguy hiểm!"

Thiên Dạ phức tạp nhìn Sanaa, thật không rõ hắn rốt cuộc là đang so đo cái gì, nếu bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không đối nghịch với hắn, khẳng định không chút do dự đuổi Boolean ra ngoài, nhưng hiện tại tình huống bên ngoài, quả thật khiến nàng không thể nào nhẫn tâm làm như vậy.

Sanaa cười lạnh, dưới đáy mắt không che dấu được sự lo lắng bắt đầu trào dâng, thân thủ chỉ vào Boolean, ganh ghét nói:

"Ta không quan tâm! Ta chỉ muốn nàng quyết định một cái lựa chọn chính xác! Một là ta...Hai là hắn!"

"Sanaa... Ngươi có thể hay không cần cư xử như vậy?! Ngươi làm cảm thấy rất khó xử!"

Thiên Dạ khẽ thở dài, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân làm cho nam nhân này đột nhiên gây náo loạn với Boolean.

Ghen?!

Nhưng chính Boolean người ta cũng không làm gì trêu chọc hắn không phải sao?! Rõ ràng y đã né tránh bọn ngồi ở một góc thật xa?!

Thiên Dạ tại thời điểm này còn chưa hiểu được tính độc chiếm mãnh liệt của thú nhân giống đực, nhất là một giống đực có suy nghĩ chiếm giữ cực đoan như Sanaa, trình độ ủ giấm chua so với nữ nhân chỉ có hơn chứ không có kém. 

"Tốt thôi! Nếu như nàng đã không muốn đuổi hắn rời khỏi thì để tự ta ném hắn ra ngoài!"

Sanaa vừa dứt lời liền chuyển động thận hình đánh úp về phía Boolean, tuy nhiên lại nhanh chóng bị Thiên Dạ ngăn cản. 

"Đừng náo loạn được không?!"

Đây sẽ là lần cuối cùng nàng cất tiếng khẩn cầu nam nhân trước mắt, nếu như hắn vẫn không chịu nghe thì chỉ đành...

"Không thể! Nàng tránh ra!"


Sanaa sắc mặt âm trầm gắt gao khoá chặt thân hình của Boolean, Boolean bị hắn nhìn như thế liền cảm thấy hai chân phát run, sợ hãi chuyển cho Thiên Dạ ánh mắt cầu cứu.

Sắc mặt Thiên Dạ cũng nhất thời lạnh xuống, chậm rãi cất giọng:

"Phải...Ngươi đi đi!"

Sanaa khiếp sợ mở to hai mắt, hắn không thể ngờ được rằng là nàng sẽ lại đối với hắn nói ra câu này.

"Tốt lắm! Ta hy vọng nàng không hối hận!" 

Lục mâu dần dần trở nên u lãnh, khóe miệng Sanaa khẽ nhếch lên một cách trào phúng, không chút do dự xoay người đi ra khỏi huyệt động.

Thiên Dạ gắt gao cắn chặt môi dưới, bình tĩnh nhìn thân hình to lớn dần dần hoà vào làn mưa, không khỏi tự mình hỏi lòng tại sao sự tình lại biến thành như vậy.

"Đây không phải là lỗi của ngươi!"

Thẳng đến khi bóng dáng của Sanaa đã hoàn toàn đi khuất,Boolean mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, do dự trong chốc lát liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Dạ, nội tâm không ngừng mừng thầm vì người mà tiểu giống cái lựa chọn là hắn chứ không phải Sanaa.

Thiên Dạ thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhìn Boolean mang vẻ mặt vui mừng trước mắt, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay hắn, yên lặng xoay người tựa vào tường, nhắm mắt lại, quên đi, có lẽ qua một hồi Sanaa sẽ trở lại thôi.


Vẫn suy nghĩ về Sanaa nên Thiên Dạ cũng không nhìn thấy được ánh mắt mất mát của Boolean.

...

Gió lạnh không ngừng mãnh liệt càn quét trong không gian, mưa rơi càng lúc càng lớn, theo từng đợt sấm chớp chập chờn trên thiên không, sắc trời cũng dần theo chuyển tối, tuy nhiên vẫn không thấy Sanaa trở về.

Thiên Dạ lại một lần nữa không khống chế được ánh mắt nhìn ra ngoài cửa động, trong lòng không ngừng khẩn cầu bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện, nội tâm lo lắng bất an khiến nàng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Boolean vẫn nhìn Thiên Dạ chăm chú nên tất nhiên nhìn ra được nàng lo lắng, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, đề nghị nói:

"Ta đi ra ngoài tìm hắn!"

Thiên Dạ sửng sốt nhìn Boolean, khuôn mặt trước mắt lúc này thế nhưng có điểm phá lệ làm cho người ta cảm thấy thân thiết, nghĩ đến Sanaa đã đi lâu như thế vẫn không thấy trở về, Thiên Dạ liền gật đầu:

"Bất quá...Ngươi hãy cẩn thận một chút!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận