“Sao ngươi không nói gì hả? Vẫn là không chịu thừa nhận sao?”
Thiên Dạ lạnh lùng nhìn hắn, ôn nhu ngày xưa sớm biến mất, giọng điệu bây giờ liền liền biến thành lạnh lùng xa cách.
“...”
Lake rũ hạ con ngươi, hắn chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng này của nàng, cả người liền giống như nứt ra, cho nên, hắn không dám nhìn, cũng… không dám giải thích. Hắn không biết phải dùng tài ăn nói đến mức nào mới có thể làm nàng tha thứ cho hắn, chỉ sợ là vô luận hắn nói như thế nào cũng đều đã bị nàng chán ghét đi, càng suy nghĩ, nắm đấm càng nắm chặt lại.
“Hảo, ngươi không nói ta cũng biết. Từ nay, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Dứt lời, Thiên Dạ không chút nào lưu luyến xoay người, nhấc chân liền chuẩn bị về nhà.
“Đợi chút!”
Hắn cuối cùng mở miệng gọi nàng. Nghe được nàng nói vĩnh viễn đều không cần xuất hiện trước mặt nàng, tâm hắn liền đau như bị đao cắt, không chút nghĩ ngợi kêu nàng lại. Thiên Dạ dừng lại bộ pháp, cũng không có xoay người, mà chỉ nhìn nhìn trên mặt đất.
Nhìn đến bộ dáng làm lòng tham luyến, Lake hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta thích ngươi, yêu thích ngươi không thua gì Thunder. Từ đó đến giờ chưa từng có ai tốt với ta như vậy, trừ ngươi ra. Ngay từ đầu, là do ta cảm thấy ngươi đem đến cho ta cảm giác rất ấm áp rất ấm áp, làm ta không muốn xa rời. Không biết vì cái gì, thời gian này ta phát hiện ánh mắt mình càng lúc càng không thể ly khai ngươi được. Mỗi khi thấy ngươi và Thunder thân thiết, ta liền thấy nội tâm mình ê ẩm. Ta cũng đã từng không ngừng nhắc nhở chính mình, ngươi là giống cái của Thunder, hắn đối với ngươi có dục vọng chiếm giữ quá mãnh liệt, sẽ không muốn cùng giống đực khác chia sẻ ngươi, mà không có hắn, ta đã không sống đến ngày hôm nay.”
Nói đến đây hắn dừng một chút, nhìn nàng đứng yên không nhúc nhích, khóe miệng nhếch lên cay đắng, nói tiếp: “Nhưng mà, ta không khống chế được cảm tình của chính mình, mỗi đêm nghĩ đến ngươi là ta không thể ngủ được, ta biết, tình cảm này ta trốn không thoát, cũng là... không muốn chạy trốn…”
Thiên Dạ cứng đờ cả người, nàng chưa từng nghĩ tới… hắn cư nhiên… nàng thở dài, đột nhiên không biết giải quyết chuyện này ra sao, không biết vì sao sau khi nghe hắn nói, nàng lại có điểm dao động, có chút không đành lòng đối với hắn tàn nhẫn. Nhưng mà vừa nghĩ đến hành động của hắn đối với mình, Thiên Dạ vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Là loại quả màu tím mà ngươi cho ta ăn…”
“Là kích dục quả, mặc kệ là hoa hay là quả đã kết đều tỏa ra mùi hương có tác dụng kích dục rất mạnh mẽ, nếu ăn vào kích dục quả, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ được chuyện đã xảy ra lúc trước đó.”
Si ngốc nhìn bóng dáng nàng, Lake nói, nếu đều đã muốn nói, vậy đem tất cả sự tình dấu diếm đều nói ra đi, cho dù kết quả... hắn không dám biết, cũng không dám nghĩ. Bỗng nhiên, trong đầu Thiên Dạ chợt lóe lên một cái, trách không được, lần trước Sanaa đưa cho nàng một đóa hoa tươi, ngày thứ hai tỉnh lại toàn thân đều không khỏe, nguyên lai, cũng là như vậy…
“Ngươi... không cần đuổi ta đi có được không? Ta... ta không nghĩ muốn rời khỏi ngươi...”
Lake gắt gao nhìn nàng, cảm thấy yết hầu đắng chát, hắn thật sự không muốn rời khỏi nàng, chỉ sợ... chỉ sợ nàng đã quyết định rồi đi!
Thiên Dạ rũ mi mắt, không nói gì, cũng không biết nghĩ cái gì. Ngay lúc hắn trở nên hoảng hốt, Thiên Dạ chậm rãi xoay người, con ngươi trong trẻo nhìn tới cặp mắt khẩn trương khát vọng của hắn, thở dài, thanh âm chợt mềm xuống: “Về nhà đi…” Nói xong, liền bước chân hướng về phía chân núi đi đến. Lake phía sau ánh mắt mừng rỡ, khuôn mặt khẩn trương trong nháy mắt trở thành vui sướng, nhanh chân bước tới. Về nhà sao, là gọi hắn cùng về nhà sao...
Quay lại trong nhà, Thunder đã sớm chờ hai người bọn hắn trở về, Thiên Dạ cũng biết hiện tại không cần nhắc tới chuyện này, nàng vẫn chưa thể đủ nhẫn tâm đuổi hắn đi, đồng thời cũng sợ Thunder biết được sẽ giết Lake, cho nên, nàng thật hỗn độn...
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao ta nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt.”
Thunder ôm Thiên Dạ ngồi ở trên giường đá thân thiết hỏi.
“Không có việc gì.”
Nàng không có cách gì nhìn thẳng vào mắt hắn, nội tâm trở nên trống rỗng, tuy nàng không có sai, nhưng mà nàng vẫn là giữ lại Lake, hơn nữa còn che giấu sự tình với Thunder, cho nên nàng vẫn là cảm thấy có lỗi với hắn, căn bản là không có cách nào nhìn thẳng vào hắn.
“Nga.”
Nhẹ nhàng gật đầu, cặp mắt thâm thúy màu vàng nhạt cũng là thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt thâm trầm. Hắn biết nàng có chuyện giấu diếm, chẳng lẽ nàng vẫn chưa chịu tín nhiệm mình hay sao? Suy nghĩ đến đây, hai tay đang ôm bên hông nàng chợt trở nên căng thẳng.
Lúc này không khí trong phòng trở nên trầm mặc, Thiên Dạ tựa vào trong ngực Thunder, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt của hắn, an tâm nhắm lại đôi mắt.
“Mặc kệ nàng xảy ra chuyện gì, ta đều đối với nàng không rời không bỏ.”
Thiên Dạ cứng đờ cả người, nhắm chặt lại lông mi đang run rẩy, nội tâm lại càng thêm tê tái.
“ Ân.”
Bên kia phòng, Lake thẫn thờ dựa vào cửa, si ngốc nhìn hình ảnh hai người đang tựa vào nhau, thật lâu... Mà về sau, Thiên Dạ đối với Lake đều chủ động tránh né, không còn đi lên núi hái trái cây nữa, tuy rằng vẫn cùng với Lake ngồi chung một bàn ăn cơm, nhưng mà nàng rõ ràng đối với hắn ít nói đi rất nhiều. Đối với thay đổi này của nàng, Lake cảm thấy rất ảm đạm, nhưng là ánh mắt hắn trước sau như một vẫn chăm chú vào nàng, hướng theo mỗi cử động của nàng. Hết thảy những cái này, đều bị Thunder thu vào trong mắt, đại chưởng cũng theo đó mà lặng lẽ nắm chặt lại.
“Lake, ngươi theo ta đi ra săn thú.”
Thunder vừa nói xong, Thiên Dạ cùng Lake liền đồng thời ngẩn ra. Thunder rất ít khi kêu Lake đi săn thú cùng, đều chỉ lưu lại hắn ở lại nhà bảo hộ nàng, nay, hắn không phải là đã phát hiện ra cái gì sao?
“Con mồi... không đủ sao?” Thiên Dạ chần chờ hỏi.
“Không phải.”
Thunder đem tầm mắt đang nhìn Thiên Dạ chuyển dời sang Lake đang rũ mâu trầm mặc bên cạnh.
“Đi thôi.”
Lake nâng lên con ngươi, thẳng tắp nhìn Thunder, rồi mới gật đầu. Thunder đứng lên, hướng về cửa đi nhanh ra ngoài, biểu tình nhìn không ra là vui hay giận, mà Lake cũng đứng lên, mắt thâm trầm nhìn Thiên Dạ, sau đó mới theo Thunder đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cao lớn của hai người chậm rãi biến mất ngoài cửa, lòng Thiên Dạ liền rối loạn, nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng, chẳng lẽ Thunder thật sự phát hiện ra cái gì? Hắn có thể ra tay với Lake không? Nếu thật sự quyết đấu, Lake vẫn còn là một thiếu niên, làm sao tránh né được?
Lúc này Thiên Dạ cũng không phát hiện được nội tâm nàng đã bắt đầu quan tâm lo lắng đến an nguy của Lake...
Phanh___
Bị Thunder hạ xuống một đấm cực mạnh trên mặt, Lake nhất thời chịu không nổi liền bị đánh đổ trên mặt đất.
“Ngươi thích nàng!”
Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định, thunder lạnh lùng nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, cả người phát ra hàn ý mãnh liệt.
“Đúng! Ta thích nàng!”
Lake từ trên mặt đất đứng lên, nâng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt quật cường không chút e sợ đón nhận cặp ngươi phẫn nộ lạnh lùng màu vàng lợt kia.
“Ngươi có biết là ta sẽ không bao giờ cho phép!”
Con ngươi híp lại, trong thanh âm Thunder lộ ra vẻ tức giận.
“Ta biết.”
“Ngươi nên buông tha cho ý tưởng này là được!”
“Nhưng ta khống chế không được! Ta cũng từng thử buông tha cho nó nhưng ta làm không được. Ta thật sự thích nàng, không nghĩ đến rời khỏi nàng!”
Vừa nghe đối phương nói đến buông tha cho Thiên Dạ, Lake liền kích động hướng về phía hắn la lớn.
Phanh___
Lại một nắm đấm hung ác đánh tới, Lake thậm chí còn không kịp hoàn thủ, lại bị đánh ngã xuống đất, khuôn mặt tuấn mĩ trong nháy mắt sưng lên, kỳ thật, hắn vốn cũng không nghĩ đến mình sẽ hoàn thủ, không phải sao…
“Ta không cho phép ngươi đến tranh giành với ta, nàng là của ta!”
Con ngươi màu vàng lợt tràn đầy gió lốc, mang theo thị huyết, lãnh khốc trừng mắt nhìn Lake, cú đấm kia hạ trên mặt Lake còn mang theo nhàn nhạt huyết tinh, hắn cố nén xuống xúc động muốn giết chết thiếu niên trước mặt, nắm đấm bị hắn nắm chặt làm các đốt ngón tay vang lên tiếng rốp rốp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...