Thu Phong Sinh Vị Thủy

Quý Lâm vừa post xong weibo thì nhận được điện thoại của bác Dương dưới phòng nhận thư, nói cậu mau xuống nhận đồ.

Quý Lâm vô cùng nghi hoặc, gần đây không đặt mua cái gì mà. Hơn nữa công ty chuyển phát không phải là nên gọi điện thoại cho cậu sao? Sao lại gửi chỗ bác Dương?

“Thầy Quý, vừa rồi có người của công ty chuyển phát đem đến cho cháu, bên trên viết số điện thoại của trường, bác giúp cháu ký nhận rồi.” Bác Dương đưa đồ cho Quý Lâm, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với cậu.

Quý Lâm nhanh chóng đưa hai tay ra nhận lấy, “Cám ơn bác Dương.”

“Không cần cám ơn gì hết, ha ha.”

Quý Lâm xem qua thông tin trên mặt hộp, người gửi là Tiêu Lâm, mà địa chỉ trên đó viết là A thị.

Do món đồ chịu sư dày vò đi dày vò lại trong quá trình vận chuyển nên khi đồ tới tay Quý Lâm, chữ viết trên đó đã không nhìn rõ nữa, Quý Lâm  chỉ có thể xem địa khái, mơ hồ cảm thấy nét chữ này không giống của Tiêu Lâm cho lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Quý Lâm hơi không hiểu nổi rốt cục Tiêu Lâm có ý gì, viết thư được một năm thì đột nhiên biến mất một tháng, sau đó lại bắt đầu gửi đồ vật này nọ cho cậu.

Lát sau về đến nhà, Quý Lâm mở món đồ ra, bên trong là một cái loa. Quý Lâm càng không rõ vì sao Tiêu Lâm đột nhiên lại gửi thứ này đến cho cậu, dùng khi dạy học sao?

Quý Lâm cẩn thận xem lại từ trong ra ngoài, trừ bỏ cái loa này ra, Tiêu Lâm không gửi thêm cái gì khác, một lá thứ cũng không có.

Tìm nửa ngày mà vẫn không thấy được đôi lời nhắn gửi của Tiêu Lâm, xem ra Tiêu Lâm quả thật không viết gì gửi cho cậu.

Kỳ thật Quý Lâm rất muốn hỏi Tiêu Lâm một chút, rằng một năm kia anh đã chạy đến địa phương hẻo lánh như vậy để làm cái gì? Vì sao viết nhiều thư như vậy mà một chữ cũng không nguyện ý nói cho cậu về tình hình của anh?

Nếu Tiêu Lâm không muốn nói, tại sao vẫn gửi đồ cho mình? Quý Lâm nghĩ không ra rốt cục Tiêu Lâm đang nghĩ cái gì, muốn dùng hình thức này để bồi thường cho cậu sao? Nhưng mà Tiêu Lâm, thứ em cần căn bản không phải là thứ này, anh có hiểu không?

Quý Lâm nhìn cái loa trong tay, trực tiếp ném vào trong tủ quần áo. Nơi đó cất giấu tất cả những gì Tiêu Lâm tặng cho Quý Lâm, là những món đồ được tặng khi hai người bên nhau lúc trước.

Dọn dẹp xong, Quý Lâm mới chạy lên xóa cái stt trên weibo vừa rồi.

Mà giờ phút này, một Tiêu Lâm còn chưa mở weibo không hề thấy được stt hôm nay Quý Lâm gửi cho mình.

Tục ngữ nói thương cân động cốt một trăm ngày, Tiêu Lâm gãy xương tay phải, cả ngày treo bọc thạch cao, đâu cũng không đi được, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong nhà tĩnh dưỡng mấy tháng.


Trước đó, Tiêu Lâm vì chuyện come out mà mối quan hệ với mẹ Tiêu căng như dây đàn, giờ con trai xảy ra chuyện, từ viện trở về rồi thì khoảng cách gì cũng không còn.

Mẹ Tiêu nhớ đến lúc ấy nhận được tin Tiêu Lâm lăn từ trên vách núi xuống liền sợ tới mức suýt thì ngất xỉu. Nếu con trai không may xảy ra chuyện gì …… Mẹ Tiêu thật không dám nghĩ tiếp. Hiện tại chỉ cần con trai bình an là tốt rồi, mấy chuyện khác bà không quản được nhiều như vậy, tuy rằng không thể ôm cháu nội, nhưng con trai quan trọng hon nhiều.

Mẹ Tiêu an ủi bản thân, bình an mới là phúc.

Trong lúc Tiêu Lâm dưỡng thương, mẹ Tiêu mỗi ngày đều nghiêm khắc dựa theo lời dặn của bác sĩ, nấu cơm, đun thuốc cho Tiêu Lâm, chăm sóc cẩn thận vô cùng.

Việc mối quan hệ đã dịu đi với người nhà làm cho Tiêu Lâm cảm thấy lần ngoài ý muốn này cũng hơi may mắn, nếu không như vậy, không biết đến khi nào mẹ mới tha thứ cho anh.

Lần này, từ sau khi bị thương, Tiêu Lâm ngày ngày ở bên mẹ, cảm tình của hai người còn thân mật hơn dĩ vãng. Tiêu Lâm thường xuyên nói một ít chuyện của mình với bà.

Tiết chiều dễ chịu, mẹ con hai người thoải mái nằm phơi nắng trên ban công.

Mẹ Tiêu ngồi trên ghế nhàn nhã đan áo lông, “Con à, trước kia con đã nói con có bạn trai phải không? Đã qua một thời gian dài như vậy mà sao không thấy cậu ta đến thăm con?”

Đây là lần đầu tiên người nhà hỏi đến vấn đề tình cảm của Tiêu Lâm.

Quyển sách trên đùi Tiêu Lâm khép lại, anh miễn cưỡng nở một nụ cười với mẹ, “Mẹ, kỳ thật con với Quý Lâm đã chia tay nhau hai năm rồi.”

“Cái gì?” Mẹ Tiêu rất kinh ngạc, tay đan nhầm vài mũi.

Một năm trước con mình come out, chẳng lẽ khi đó đã chia tay rồi?

“Mẹ, thực ra là con có lỗi với Quý Lâm.” Tiêu Lâm nhớ lại những lỗi lầm lúc trước đã phạm phải, lòng lại quặn đau.

Chiều đó Tiêu Lâm kể lại mọi chuyện của mình và Quý Lâm cho mẹ Tiêu, từ quen biết, yêu nhau, sau phát sinh hiểu lầm rồi mình đưa ra lời chia tay ….. tất cả đều kể lại đầy đủ cho mẹ nghe.

Sau khi nghe xong, mẹ Tiêu thở dài, nói. “Giờ con còn yêu Quý Lâm không?”

Tiêu Lâm nghiêm túc gật đầu, “Nhưng là con có lỗi với em ấy.”

“Con có nghĩ tới tương lai của các con không? Lúc đại học năm tư, con đi dạy tình nguyện, khi đó mẹ còn có thể cho rằng con còn nhỏ, muốn đi thể nghiệm cuộc sống bất đồng, cho nên mẹ và bố con đều không nói cái gì. Nhưng giờ con đã trở lại, con à, người trưởng thành, tương lai còn phải đổi mặt với rất nhiều khó khăn, con với Quý Lâm ở bên nhau thì nhất định phải suy nghĩ đến tương lai của các con. Hiên tại ngay cả một công việc con cũng không có, các vấn đề cơ bản trong cuộc sống đều giải quyết không nổi, về sau con muốn ở bên cậu ấy như thế nào? Đứa nhỏ Quý Lâm kia đã không còn bố mẹ, con phải thật lòng theo đuổi người ta lần nữa, phải đối tốt với nó con có biết không?” Lời của mẹ Tiêu nói với Tiêu Lâm từng lời thấm thía tim gan.


Vấn đề mẹ lo lắng sao Tiêu Lâm có thể không nghĩ đến, “Mẹ, điều này con biết rồi, giờ con đang đọc những quyển sách chuyên ngành trước kia, muốn trước tiên bổ sung thêm kiến thức. Chờ vết thương khỏi rồi, con sẽ đi tìm việc, chuyện này con đã có sắp xếp, mẹ yên tâm đi. Về phẩn đối xử tốt với Quý Lâm ….. Yên tâm đi mẹ, không cần mẹ nhắc nhở con cũng sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Nhắc đến Quý Lâm, thần thái của Tiêu Lâm lập tức trở nên sáng lạn.

Mẹ ở bên cạnh cũng vui mừng gật đầu.

Quý Lâm, lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho anh càng thêm hiểu được quý trọng. Anh đã lập một kế hoạch thật tốt cho tương lai của chúng ta, anh cũng sẽ vì nó mà phấn đấu. Tuy rằng biết hiện tại em còn không chịu tha thứ cho anh, nhưng mong em nhất định không được quên anh, chờ anh được không?

Giờ mỗi tuần Tiêu Lâm chuyển thành gửi một ít món đồ nhỏ sang cho Quý Lâm, đây đều là những thứ cậu có thể dùng.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, Tiêu Lâm cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ mỗi ngày đều chạy theo mẹ vào phòng bếp học nấu ăn, còn bận rộn chuẩn bị vấn đề liên quan đến tìm việc.

Ba tháng sau, vết thương của Tiêu Lâm đã khôi phục ít nhiều, nhưng chỗ đó so với nơi khác trở nên thô ráp hơn một chút, mặc tây trang vào thì người khác cũng không nhìn ra được rõ ràng.

May mắn Tiêu Lâm còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chỗ bị thương khôi phục rất tốt, không lưu lại di chứng gì. Trừ lúc mới khỏe lại, cả cánh tay thương hay lơ đãng nâng lên do thói quen bó thạch cao, còn lại đều không có vấn đề gì.

Vết thương tốt lên rồi, việc đầu tiên Tiêu Lâm cần làm chính là đi tìm việc làm.

Cũng may Tiêu Lâm là người luôn dễ dàng tạo hảo cảm với người khác, phỏng vấn ba công ty đều rất thuận lợi. Cuối cùng Tiêu Lâm đã lựa chọn một công ty phát triển rất tốt trong ba công ty để ký hợp đồng.

Ngày ký xong hợp đồng, Tiêu Lâm đột nhiên rất muốn được gặp Quý Lâm, đã hơn một năm rưỡi anh chưa được gặp cậu.

Tối đó Tiêu Lâm rất nhớ Quý Lâm, nhớ đến hoảng hốt, mất ngủ cả đêm.

Ngày đầu tiên công tác, Tiêu Lâm mang theo đôi mắt đen sì cố chống đỡ.

Cuối tuần, anh ở nhà nấu canh sườn hạt sen, đựng trong cặp lồng giữ nhiệt, sau đó mua vé xe chạy đến C thị.

Tiêu Lâm kích động lao vào trường học, kết quả bắt gặp khung cảnh trống rỗng, hôm nay là cuối tuần, trường tiểu học nghỉ rồi.

Tiêu Lâm nhác thấy vị bảo vệ kia, là người đã từng gặp một năm trước.


“Hey, chào anh.” Tiêu Lâm tươi cười bước đến chào hỏi với người ta.

Bảo vệ kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Lâm, hiển nhiên đã quên việc trước kia gặp qua anh. “Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Tôi muốn tìm thầy Quý ở đây. Chính là giáo viên mà trước kia anh nói là giáo viên của con gái anh đó.”

“Hả? Sao cậu biết thầy Quý từng dạy con gái tôi?”

“Lần trước lúc tôi đến tìm thầy Quý, anh đã nói mà, chắc anh quên tôi rồi, ha ha.”

“A~ nhớ ra rồi. Uhm, thầy Quý ở ký túc xá dành cho giáo viên của trường, cậu đi vào hỏi đi.”Nói xong còn làm động tác chỉ đường cho Tiêu Lâm, ý bảo anh đi hướng bên kia.

Tiêu Lâm cười nói cảm ơn, men theo con đường bảo vệ mới chỉ mà bước đi.

Hỏi lại vài người, cuối cùng anh cũng đến được ký túc xá của Quý Lâm. Lòng anh tràn đầy vui mừng, chầm chậm bước đến tòa B của ký túc xá dành cho giáo viên, Quý Lâm sống ở tầng 3.

Hôm qua cống thoát nước trong nhà Quý Lâm bị hỏng, hôm nay vô tình nói ở văn phòng, thầy Hạ cùng trường liền nhiệt tình muốn tới giúp cậu.

Nếu là người khác thì cậu cũng không hề gì. Quý Lâm quả thật không muốn làm phiền thầy Hạ, vì anh ta cũng là gay, hơn nữa còn một mực theo đuổi cậu.

Đối với phần tình cảm này, Quý Lâm không thể đáp lại, vì giờ đây trong lòng cậu căn bản không thể chứa thêm người khác.

Trước đó Quý Lâm cũng đã nói với hắn rằng hai người không có khả năng, nhưng thầy Hạ cũng không nổi giận, vẫn đối xử rất tốt với Quý Lâm. Cậu cũng không muốn tổn thương hắn, đành phải tận lực giảm bớt thời gian hai người ở chung.

Sáng nay thầy Hạ đến giúp Quý Lâm thông ống thoát nước. Sửa chữa xong xuôi, Quý Lâm cũng không thể không biết xấu hổ như thế.

“Thầy Hạ, hôm nay thật sự làm phiền anh, hay anh lưu lại dùng cơm trưa đi?”

“Được, vậy làm phiền cậu rồi.” Thầy Hạ vui mừng ra mặt, lập tức đáp lời.

Quý Lâm không biết phải nói gì hơn, dù sao cũng không thể để người ta giúp mình xong rồi tay không về nhà? Vì thấ cậu đành ngâm cho thầy Hạ một chén trà, bản thân thì xuống bếp nấu cơm.

Thầy Hạ cũng không quấy rầy cậu, một mình ngồi ở phòng khách xem TV.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang.

Quý Lâm vốn định tự mình đi mở cửa, nhưng thầy Hạ còn nhanh hơn, bước đến mở cửa trước cả cậu.

Tiêu Lâm nhìn người đàn ông xa lạ mở cửa cho mình, quay lại đọc kỹ biển số nhà, 302, đúng rồi.


“Xin hỏi có phải tìm thầy Quý không? Cậu ấy đang ở bên trong nấu cơm.” Thầy Hạ thấy người đến mang một vẻ nghi hoặc, chủ động giải thích cho anh. Sau đó liền hô một tiếng với Quý Lâm ở trong bếp, “Tiểu Quý, có người tìm.”

Nghe được câu này, nét mặt Tiêu Lâm lập tức thay đổi, thầy Quý ở bên trong nấu cơm, nói cách khác anh không tìm nhầm chỗ. Nhưng người đàn ông trước mắt này là ai? Gọi Tiểu Quý thật thân mật.

Lúc này Tiêu Lâm đã thấy được Quý Lâm đứng sau người đàn ông, cậu cũng đang đứng đó nhìn anh.

Tiêu Lâm không ngờ hai người lại gặp lại nhau trong tình cảnh này.

“Quý Lâm, anh đến thăm em…..” Tiêu Lâm không biết lúc này mình đang dùng tâm tình gì để nói những lời này. Anh cứ đứng ở cửa như vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn Quý Lâm.

Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Lâm khiến Quý Lâm trở tay không kịp, đặc biệt là loại thời điểm khó xử khi thầy Hạ còn ở nhà cậu thế này.

Quý Lâm không biết nên giải thích với Tiêu Lâm thế nào, bởi vì cậu cùng thầy Hạ căn bản không có quan hệ gì hết. Hơn nữa cậu và Tiêu Lâm đã lâu không gặp mặt, chuyện trước kia còn chưa giải quyết xong, giờ lại có thêm một chuyện.

Quý Lâm lẳng lặng đứng tại chỗ không nói lời nào.

Cảm giác bầu không khí có điểm không thích hợp, thầy Hạ tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chủ động ra về.

Tiêu Lâm bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt canh lên bàn, đưa lưng về phía Quý Lâm, “Đây là lần đầu tiên anh hầm canh, muốn cho em nếm thử một chút.”

Nói xong liền rời đi.

“Tiêu Lâm.” Quý Lâm đột nhiên mở lời gọi anh.

“Em cùng hắn ta không có gì hết.”

Tiêu Lâm dừng bước, cười cười, thản nhiên nói, “Ừ.” rồi đi mất.

Quý Lâm bước đến bên cạnh bàn, mở ra nhìn canh sườn bên trong, cười lạnh một tiếng, “Tiêu Lâm, anh vẫn không tin tưởng em sao?”

Tiêu Lâm thấy trong lòng mình rất khó chịu, anh nhớ Quý Lâm, nhớ đến nỗi đêm không ngủ được, đi theo mẹ vào bếp được vài tháng chính là vì muốn hôm nay lưu lại ấn tượng tốt với Quý Lâm. Nào ngờ mọi chuyện luôn vượt ngoài dự kiến của anh, mà phản ứng của anh hôm nay cũng thật rất tồi tệ.

Vừa rồi Quý Lâm đã giải thích cho mình đi, kỳ thật anh luôn tin tưởng cậu, nhưng cái người đàn ông xa lạ kia ở bên Quý Lâm lại khiến anh rất bất an. Cho dù Quý Lâm còn cho anh cơ hội theo đuổi cậu, nhưng anh khẳng định bên người cậu vẫn sẽ xuất hiện những người khác. Mà chính anh nếu vẫn cứ hèn nhát như vậy, dù Quý Lâm có tha thứ cho anh, thì sớm hay muộn rồi cũng sẽ có một ngày cậu rời xa anh.

Vừa rồi nếu không rời đi như thế, anh sợ mình sẽ nhịn không được mà cầu xin Quý Lâm về lại bên anh, cầu xin cậu tha thứ cho anh. Nhưng anh lúc này không thể cho Quý Lâm bất cứ thứ gì.

Anh như vậy căn bản không xứng với cậu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui