Sự tham gia của Minh Không đã tạo nên nguy cơ cho tình cảm của Tiêu Lâm, đồng thời hắn cũng nhắc nhở anh về chuyện come out nặng nề. Tiêu Lâm bấy giờ còn chưa dám trực tiếp thẳng thắn với người nhà, cho nên anh lựa chọn cách thử thăm dò một chút.
Tiêu Lâm gọi điện về cho mẹ, hàn huyền một hồi, hỏi thăm chuyện nhà xong, anh hỏi.
“Mẹ, nếu con nói con không muốn kết hôn thì sao bây giờ?” Vừa dứt lời Tiêu Lâm liền nín thở, khẩn trương chờ phản ứng của mẹ.
“Con này, không phải là bị bạn gái đá nên chịu đả kích chứ.” Mẹ Tiêu tưởng con mình nói đùa, cười cợt trả lời.
“Không phải, mẹ, con nói thật đấy, con không muốn kết hôn ……”
“Sao có thể nha, mẹ và bố con còn đang chờ ôm cháu nội đây. Nhóc con, con đừng có khiến mẹ miên man suy nghĩ nha.” Mẹ Tiêu nhận ra ngữ khí của Tiêu Lâm không giống như đang đùa, lập tức nghiêm túc bày tỏ thái độ của mình.
Nghe xong câu này, Tiêu Lâm cũng không dám tiếp tục nói nữa, đành tìm cớ tắt điện thoại, “Con biết rồi, sắp đến giờ đi học, con tắt máy trước nha mẹ.”
Tiêu Lâm nhìn màn hình hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, trong lòng không nói nổi là tư vị gì …..
Đầu óc anh cứ xoay vòng những lời nói lúc trước của Minh Không.
“Mà tôi và anh bất đồng, tôi đã come out, trên còn có anh trai, không cần lo lắng vấn đề nối dõi tông đường, hơn nữa hiện tại tôi đã có công việc ổn định, điều kiện kinh tế trong nhà cũng không tồi.
Còn anh, từ trước đến nay đều không suy nghĩ đến mấy vấn đề này. Tùy Phong, anh còn dám nói anh thích hợp với Tiểu Ngữ sao?”
Tưởng tượng phản ứng khi đó của bố mẹ, Tiêu Lâm chùn bước, ít nhất hiện tại anh không có đủ dũng khí.
Tối đến Tiêu Lâm mất ngủ……
Cùng anh trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ còn có Quý Lâm.
Minh Không không chỉ còn dây dưa với cậu, hơn nữa trước đó còn không biết đã nói gì với Tiêu Lâm. Cứ vậy không thể tưởng tượng nổi sẽ phát sinh chuyện gì, Quý Lâm không muốn để hắn tiếp tục quấy rầy cậu và Tiêu Lâm.
Hôm sau, Quý Lâm lên mạng chủ động tìm Minh Không.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Chúng ta nói chuyện đi.
Minh Không: Bất Ngữ, không ngờ em lại chủ động tìm anh, cảm động ~
Lưu Thủy Bất Ngữ: Tôi tìm anh là hy vọng anh từ nay về sau không cần đến dây dưa với tôi nữa, cũng không cần đi tìm Tùy Phong.
Minh Không: Ồ? Anh ta nói cho em? Tôi ngày đó chỉ là tốt bụng nhắc nhở anh ta mà thôi.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Mặc kệ thế nào, cứ vậy đi, chúng ta thật sự không có khả năng…..
Minh Không: Tiểu Ngữ, nhưng anh thật sự rất thích em.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự không thích anh.
Minh Không: Nếu vậy, Tiểu Ngữ, chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt không?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Tôi thấy chúng ta hình như không có gì cần thiết phải gặp nhau.
Minh Không: Vậy anh đành phải đến A đại tìm Tiêu Lâm nói chuyện, bạn học Quý Lâm, em cảm thấy thế nào?
Quý Lâm bất ngờ nhìn chằm chằm dòng chữ của Minh Không. Hắn ta biết tên 3D của cậu và Tiêu Lâm, hơn nữa ngay cả trường học cũng biết ….. Quý Lâm đột nhiên có loại cảm giác bị người khác theo dõi.
Minh Không: Vậy nên, Tiểu Ngữ, em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thời gian, địa điểm.
Minh Không: Chọn ngày không bằng hợp ngày, cứ chọn 3 giờ chiều nay đi, Bỉ Ngạn. Cách trường em không xa.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Được, nhưng hy vọng sau khi chúng ta gặp mặt hôm nay, anh không cần đến quấy rầy Tùy Phong nữa.
Để Minh Không đến trước mặt Tiêu Lâm nói lung tung, không bằng chính cậu tự giải quyết mọi chuyện.
Năm đó Quý Lâm còn rất đơn thuần, dễ dàng tin lời Minh Không nói.
Chiều đến, Tiêu Lâm an nhàn, không có gì làm đành mở máy tính, vừa lên đã phát hiện Thanh Lam để lại lời nhắn cho mình.
Thanh Lam: Đại thần, gần đây có chuyện gì khiến Bất Ngữ giận hay sao?
Tùy Phong Nhập Dạ: Không có, sao vậy?
Thanh Lam: Vì sao Bất Ngữ đột nhiên đáp ứng hẹn hò với Minh Không?
Đọc được hai chữ Minh Không, lửa giận của Tiêu Lâm lập tức bùng lên, lại là người này, không ngờ hắn vẫn còn dây dưa với Tiểu Ngữ.
Tùy Phong Nhập Dạ: Hẹn hò?
Thanh Lam: Uhm, em nói đại thần đừng mất hứng, Minh Không khá thân với em, hắn nói với bọn em hắn rất thích Bất ngữ, em cũng biết hắn đã theo đuổi Bất Ngữ rất lâu rồi …..
Tùy Phong Nhập Dạ: Nói trọng điểm!
Thanh Lam: Sau đó hôm nay hắn nói với bọn em cuối cùng Bất Ngữ cũng đồng ý với hắn, chiều nay muốn đến trường hẹn hò với Bất Ngữ kìa …..
Thanh Lam: Em cảm thấy rất kỳ quái, đại thần với Bất Ngữ không phải là một đôi sao? Sao đột nhiên lại hẹn với Minh Không?
Thanh Lam: Em không phải có ý kia, em chỉ là muốn hỏi một chút, có phải hai người giận dỗi nhau hay không, Bất Ngữ cố ý chọc giận anh…..
Thanh Lam: Em, em không biết gì hết….
Tùy Phong Nhập Dạ: Cảm ơn.
Đánh xong hai chữ kia, Tiêu Lâm lập tức đứng dậy rời đi, ngay cả máy tính cũng chưa kịp tắt.
Tiêu Lâm đè nén lửa giận đang nhen nhóm trong lòng, nhanh chóng bước về hướng trường Quý Lâm. Hôm qua Tiêu Ngữ mới đáp ứng anh sẽ không để ý đến Minh Không nữa, Tiêu Lâm tình nguyện tin Thanh Lam cố ý nói lung tung ….
Tiêu Lâm đến trước cửa phòng ngủ của Quý Lâm, gõ cửa, một người con trai đep kinh vươn đầu nhìn anh.
Tiêu Lâm mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ mình rất bình tĩnh, lễ phép hỏi, “Xin hỏi Quý Lâm có đây không?”
“Cậu ấy ra ngoài rồi, hình như là gặp ai đó, vừa mới đi một lúc.”
“Được, cảm ơn.” Tiêu Lâm vẫn duy trì nụ cười mỉm như cũ, xoay người rời đi. Bản thân anh cũng không phát hiện nụ cười vừa rồi của mình có biết bao gượng gạo.
Tiêu Lâm vừa đi vừa gọi điện thoại cho Quý Lâm.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận …..”
Tiêu Lâm tiếp tục ấn nút gọi.
Gọi được vài lần đều bị đối phương tắt máy. Tiêu Lâm cười lạnh một tiếng, không gọi tiếp nữa. Tiếp đó anh như phát điên chạy đi tìm kiếm trong vườn trường sư đại.
Tiêu Lâm vừa gọi điện thoại cho cậu, Quý Lâm đều trực tiếp cúp máy. Hiện tại cậu đang ngồi cùng Minh Không trong một quán cà phê. Quý Lâm không muốn gọi điện thoại với Tiêu Lâm trước mặt Minh Không, mặt khác Quý Lâm cũng không định để Tiêu Lâm biết chuyện này. Hôm qua cậu vừa đáp ứng anh sẽ không để ý đến Minh Không nữa,còn ngày hôm nay, cậu lại gặp hắn, Tiêu Lâm mà biết nhất định sẽ giận.
Bây giờ di động không còn vang nữa, Quý Lâm cất điện thoại thật kỹ xong mới ngẩng đầu nhìn về người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông này ăn mặc rất nghiêm túc, nhìn ra được hắn đã tỉ mỉ chau chuốt, tây trang cắt may không phải loại bình thường, có vẻ rất biết thưởng thức.
Nhưng Quý Lâm của hiện tại không có tâm tư quan tâm đến mấy thứ này.
Minh Không thẳng thắn nhìn chằm chằm Quý Lâm, đôi khi còn trắng trợn đánh giá cậu.
“Anh muốn nói cái gì?” Quý Lâm bị ngắm đến toàn thân run rẩy sợ hãi, chủ động đánh vỡ yên lặng.
Người đan ông đó mỉm cười, tao nhã buông tách cà phê được hắn cầm trong tay nãy giờ xuống, “Không có gì, chỉ là muốn đến xem Tiểu Ngữ mà thôi.”
“Lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Ngữ, em cũng không muốn hỏi xem anh tên là gì sao?” Minh Không nâng hai tay giao nhau, chống cằm nhìn Quý Lâm.
“Ngại quá, tôi không có hứng thú.” Quý Lâm nhướn mi, có hơi mất kiên nhẫn.
“Không có gì, anh biết tên của Tiểu Ngữ là được rồi.”
Đôi mắt của Quý Lâm trợn tròn nhìn người trước mặt.
“Tiểu Ngữ không cần giận.” Minh Không vươn tay đến muốn chạm vào mặt cậu, bị Quý Lâm nhanh chóng nghiêng người tránh né.
Bị cậu né đi, tay Minh Không đưa ra rồi lại thu về, thái độ vô cùng tự nhiên, cứ như vừa chưa phát sinh chuyện gì.
“Sao anh biết thân phận của tôi cùng Tiêu Lâm? Lại còn biết trường của tôi.” Quý Lâm lạnh lùng hỏi, trực tiếp vào đề chính.
“Cái này rất đơn giản, trong giới các em có quan hệ với rất nhiều người, đi tra một chút là biết, càng không nói đến chúng ta còn ở chung một thành phố…. Hơn nữa mặc dù hiếm thấy, nhưng trên thế giới vẫn còn một loại nghề nghiệp gọi là thám tử tư, ha ha, hơi tốn kém một chút nhưng vẫn làm nên việc.” Minh Không khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm trả lời.
Quý Lâm lạnh mắt nhìn Minh Không, không nói tiếp.
“Tiểu Ngữ, em tin tưởng nhất kiến chung tình không?” Quý Lâm lãnh đạm cũng không dập tắt nổi nhiệt tình của Minh Không. Hắn vẫn cười hì hì như cũ.
“Tin chứ, ví dụ như tôi cùng Tiêu Lâm.” Quý Lâm cố ý nhắc đến Tiêu Lâm, muốn nói cho Minh Không biết khó mà lui.
“Ồ? Ha ha.” Minh Không dường như không nhận ra câu kia là Quý Lâm cố ý nói cho hắn, cứ tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt của Quý Lâm, nói, “Khéo vậy sao, anh cũng tin. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã nhất kiến chung tình với em. Tiểu Ngữ, em không biết em khiến anh rung động biết bao nhiêu, đặc biệt là bộ dáng em nhìn anh bây giờ.” Nói xong, Minh Không cúi đầu cười ra tiếng.
Quý Lâm bị đùa giỡn lập tức chuyển đầu sang một hướng, không muốn nhìn Minh Không. Thái độ của hắn ta thật sự khiến Quý Lâm không thoải mái, thậm chí mỗi câu nói của hắn đều khiến cậu thấy phản cảm.
“Tiểu Ngữ, em đang thẹn thung sao? Ha ha.” Nhìn phản ứng của Quý Lâm, Minh Không dường như thực sự thấy rất hứng thú.
“Kỳ thật Tiểu Ngữ theo anh thì có gì không tốt? Anh còn có anh trai, xí nghiệp của gia tộc để anh ấy tiếp quản là được rồi, chúng ra come out, tương lại cho dù là người nhà hay là kinh tế cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, anh có thể mang em đi du lịch vòng quanh thế giới, cung cấp tài chính cho em làm chuyện em muốn làm. Em muốn cái gì anh cũng có thể thỏa mãn em.” Minh Không có ý đồ dùng điều kiện để thuyết phục Quý Lâm.
Nghe hết mấy lời này, Quý Lâm tức giận đứng lên, hai tay chống trên bàn cúi đầu nói với Minh Không: “Tôi nói cho anh, mấy thứ đó tôi không thèm.”
“Nếu vậy, tôi thấy chúng ta về sau thật sự không cần phải… gặp lại.” Nói xong Quý Lâm đứng dậy rời đi.
“Tiểu Ngữ, từ từ……”
Thấy Quý Lâm phẫn nộ rời đi, Minh Không nhanh chân đuổi theo.
Quý Lâm nhanh chóng ra khỏi quán cà phê, đi về trường học. Nào ngờ Minh Không lại chạy đuổi theo phía sau.
“Tiểu Ngữ, em hãy nghe anh nói……” Minh Không giữ chặt lấy tay Quý Lâm, không để cậu đi.
Quý Lâm theo bản năng muốn hất tay hắn ra.
“Buông cậu ấy ra!” Tiêu Lâm vừa hay đi ngang qua, đúng lúc thấy một màn như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói mấy từ này.
Hiển nhiên hai người kia đều không ngờ nổi sẽ đụng phải Tiêu Lâm dưới tình huống này, Quý Lâm bối rối liếc mắt nhìn Tiêu Lâm một cái, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì cả. Mà Minh Không hiển nhiên vẫn không kịp phản ứng, tay phải vấn đang lôi kéo Quý Lâm, nhìn thẳng Tiêu Lâm đang giận dữ.
“Tôi nói anh buông cậu ấy ra!” Tiêu Lâm nói xong liền nổi giận đùng đùng trực tiếp bước lên, hung hăng tống cho Minh Không một đấm.
Minh Không không chút chuẩn bị ăn trọn cú đấm của Tiêu Lâm. Anh còn chưa hết giận, lại tiến lên đấm cho hắn thêm một phát nữa.
Minh Không là một cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, bình thường sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Lâm tinh lực dồi dào.
Minh Không hít một hơi đau đớn, uy hiếp, “Tiêu Lâm, mày dám đánh tao, tao nói cho mày biết thị trưởng A thị là …..” Còn chưa nói xong, hắn lại trúng thêm một đấm rắn chắc của Tiêu Lâm.
Động tĩnh đánh nhau lớn như vậy đã bắt đầu dẫn đến rất nhiều người vây xem, Quý Lâm thấy thế bèn nhanh chân chạy đến giữ chặt lấy Tiêu Lâm. Nhưng Tiêu Lâm giờ phút này đang tức giận đến tận trời, cẳn bản không có ý muốn dừng lại.
“Tiêu Lâm anh bình tĩnh chút đi!” Quý Lâm hét lớn một tiếng, chắn trước người Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm không thể tin nổi liếc mắt nhìn Quý Lâm, “Tiểu Ngữ, em tránh ra. Anh xem nó còn dám kiếm chuyện với em nữa không!”
Quý Lâm không hiểu Tiêu Lâm vì sao lại tức giận đến thế, khuyên không được, đành tiến đến che trước người Tiêu Lâm, nhằm ngăn anh lại. Cậu quay đầu nói với Minh Không: “Anh còn không mau đi đi!”
Minh Không chật vật bò lên, nhanh chân chạy trốn.
Quý Lâm nhìn người đang thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng kia, không muốn bị người ta vây xem nữa, cậu lôi kéo tay Tiêu Lâm rời đi.
Tiêu Lâm không nói gì, cứ vậy đi theo Quý Lâm.
Đến một cái ngõ rẽ nhỏ, hai người mới ngừng lại.
“Tiêu Lâm, vừa rồi anh rất kích động, gia đình Minh Không có bối cảnh, nếu khiến hắn nóng nảy, em sợ hắn sẽ ……”
“Em đau lòng?” Quý Lâm còn chưa nói xong đã bị Tiêu Lâm ngắt lời, anh lạnh lùng nhìn cậu.
“Em không có, Tiêu Lâm, em là đang lo lắng cho anh.” Một Tiêu Lâm xa lạ như vậy, Quý Lâm có chút không quen, cậu nhanh chóng giải thích.
“Em không phải đã nói sẽ không liên hệ với hắn nữa hay sao? Hôm nay là sao?” Thanh âm của Tiêu Lâm lạnh lẽ dọa người.
Quý Lâm biết anh hiểu lầm, lập tức giải thích tiếp.
“Anh hiểu lầm rồi, hôm nay em gặp hắn là muốn kết thúc với hắn, để hắn không dây dưa với em nữa.” Quý Lâm lo lắng lên tiếng.
“Cho nên em hẹn hò với hắn?” Tiêu Lâm chợt nhớ tới lời Thanh Lam đã nói, cười lạnh.
“Không phải hẹn hò!” Quý Lâm cũng sốt ruột, cậu đề cao âm lượng của mình.
Tiêu Lâm biết mấy chuyện này không liên quan đến Quý Lâm, bản thân anh cũng không muốn gây nên mâu thuẫn gì với cậu nhưng trong lòng anh đang có một ngòn lửa hừng hực thiêu đốt, đốt đến đau đớn tim gan anh. Lý trí nói cho bản thân không được nói mấy lời giận dỗi ấy, khiến anh và Quý Lâm đều không vui vẻ, nhưng Tiêu Lâm vẫn không nhịn được.
Tiêu Lâm hít một hơi thật sâu, ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, muốn khiến ngữ khí của mình không quá gắt gỏng, “Anh nghe nói Minh Không đến tìm em, chạy đén ký túc xá của em lại không thấy người, gọi điện thoại cũng không nghe. Quý Lâm, em có biết lúc ấy anh tìm em sẽ lo lắng biết bao hay không? Anh sợ em xảy ra chuyện!”
“Thực xin lỗi, em chỉ là không muốn anh lo lắng mà thôi.” Quý Lâm cúi đầu, thanh âm rầu rĩ hẳn đi.
“Em như vậy càng làm anh lo lắng!” Tiêu Lâm không khống chế được lại bùng nổ. Vừa rồi anh tìm khắp sư đại mà vẫn không thấy Quý Lâm, gọi điện thoại cũng không được, tưởng tưởng cậu có thể đang cùng Minh Không ở một chỗ, còn lo lắng Quý Lâm xảy ra chuyện gì.
“Thực xin lỗi …..” Quý Lâm áy náy. Cậu tiến lên ôm chầm lấy Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm không hề động đậy, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, cứ như đang nói chuyện với không khí, “Nếu Thanh Lam không nói cho anh biết, không chừng em vẫn giấu anh.”
Thanh Lâm luôn như một cái dằm trong tim Quý Lâm, nghe thấy Tiêu Lâm nhắc đến cái tên này, Quý Lâm buông Tiêu Lâm ra, nói cho anh biết lo lắng của cậu, “Tiêu Lâm, nói thật em không thích Thanh Lam, cứ cảm thấy hắn có cái gì đó với anh …. Lần trước giận anh kỳ thật cũng là vì hắn.”
“Anh cùng cậu ấy không có gì hết.” Tiêu Lâm bị Minh Không làm cho tâm phiền ý loạn, giờ phút này, anh căn bản không muốn nói đến chuyện của mình và Thanh Lam.
“Chỉ là em cảm thấy hắn thích anh…..” Quý Lâm thấy Tiêu Lâm không muốn nói đến vấn đề này, lo lắng nói ra suy đoán của mình. Cậu muốn Tiêu Lâm biết, cậu rất để ý chuyên này, cậu muốn Tiêu Lâm giải thích chuyện về Thanh Lam với cậu. Nhưng Tiêu Lâm không làm ….
“Không có là không có.” Tiêu Lâm trực tiếp phủ quyết.
“Tiểu Ngữ.” Tiêu Lâm kéo Quý Lâm qua, nhìn vào hai mắt cậu, anh khổ sở nói: “Anh cảm thấy gần đây chúng ta xuất hiện rất nhiều vấn dề, anh hy vọng chúng ta tạm thời có thể cho nhau chút thời gian để giải quyết mọi chuyện, hai ta trước tiên yên lặng chút được không?”
Quý Lâm không hẳn hiểu được Tiêu Lâm vì sao lại nói vậy, cậu lắc đầu không đồng ý. Quý Lâm cảm thấy hai người chỉ cần tin tưởng lẫn nhau là được rồi, có chuyện gì cũng không cần nháo thành như vậy? Huống hồ vừa rồi cậu đã giải thích, cậu cùng Minh Không căn bản không có gì hết, đối với Thanh Lam, trong lòng cậu có điều không thoải mái, nhưng cậu cũng đã chọn lựa tin tưởng Tiêu Lâm. Thế mà giờ đây Tiêu Lâm lại đang làm phức tạp cái gì?
Chẳng lẽ, anh vẫn không tin cậu sao?
“Anh không tin em?” Quý Lâm thương tâm nhìn anh, bản thân cậu luôn tin tưởng vào Tiêu Lâm, nhưng Tiêu Lâm vì sao không muốn lựa chọn tin cậu chứ.
“Không phải, anh chỉ muốn yên tĩnh một thời gian. Tiểu Ngữ, gần đây chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện, anh cần suy nghĩ thật kỹ, chúng ta chọn thời gian khác được không?”
Quý Lâm không nói gì thêm, vành mắt hồng hồng liếc nhìn Tiêu Lâm, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Quý Lâm rời xa, trong nháy mắt, cả người Tiêu Lâm như bị rút sạch không khí, vô lực dựa vào bức tường phía sau, thân thể chậm rãi hạ xuống ….
Tiêu Lâm biết phản ứng vừa rồi của anh đã khiến Quý Lâm tổn thương.
Thực xin lỗi, Quý Lâm, anh không phải không tin em.
Anh chỉ là có hơi yếu đuối, anh sợ em sẽ bị người khác cướp mất.
Hiện tại anh không có dũng khí come out với người nhà, cũng không dám xác định tương lai có dũng khí để chống lại người nhà hay không. Nếu vậy, anh có tư cách gì hứa hẹn sẽ cho em hạnh phúc?
Nếu em phát hiện người em thích lại là một người yếu đuối như vậy, em còn có thể kiên định ở bên anh hay không?
Quý Lâm, vừa mới rồi không tìm được em, anh dường như phát điên. Tưởng tượng những gì Thanh Lam đã nói, kiềm không được những suy nghĩ miên man, sợ phải nhìn cảnh tượng em ngọt ngào hẹn hò với người khác..
Nhìn đến một khắc em muốn giãy khỏi tay Minh Không, trong lòng anh trừ bỏ phẫn nộ, kỳ thật còn nhiều hơn cả chính là vui sướng.
Quý Lâm, xin em hãy tin tưởng anh yêu em hơn bất cứ ai trên thế giới này, cũng sợ hãi sẽ mất em hơn bất cứ ai trên đời.
Chỉ là anh không có dũng khí nói với em …..
Hoàn chương 32.
( Le Sên: Vừa thương vừa thấy tức giận với sự nhu nhược của Tiêu Lâm, thật sự sau 2 lần đọc qua raw và review của mấy bạn TQ, mình cũng có một câu hỏi là tại sao câu chuyện này lại HE, và nó HE bằng cách thần kỳ nào thế? Nhưng rồi lúc viết từng câu từng chữ, mình lại thấy nuối tiếc cho Tiêu Lâm và Quý Lâm. Hai người đều còn quá trẻ dại, ngây thơ với tình đầu mới chớm nở, không lường được cạm bẫy trùng trùng của cuộc đời, dùng ánh mắt màu hồng để nhìn thế giới. Hai người là hai đứa trẻ chưa lớn chập chững nói lời yêu. Điều này sẽ được làm rõ nét trong 2 chương sau, cũng là 2 chương ngược nhất bộ truyện J))))) Nếu phải nói lời thật lòng, mình thấy hơi hối hận khi chuyển ngữ bộ này, vì nó là một tác phẩm thất bại trong gang tấc và được chắp vá bằng cái kết HE hơi miễn cưỡng và buff thần thánh hóa tình yêu. Tổng kết lại, hãy theo dõi đến chương cuối cùng để biết được, vì sao mình cảm thấy Tiêu Lâm đáng thương hơn đang giận. Dẫu sao đây cũng là một câu chuyện nhỏ về quá trình cùng trưởng thành, cùng học cách yêu thương và bảo vệ lẫn nhau của Tiêu Lâm và Quý Lâm.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...