Thu Phong Sinh Vị Thủy

Tiêu Lâm choàng tỉnh, chợt phát hiện Tiểu Ngữ bên người vẫn đang say ngủ.

Giờ này trời đã sáng trưng, thời gian biểu hiện đã sắp đến chín giờ, mà đến lúc này Tiểu Ngữ hay dậy sớm thế nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Xem ra tối qua cậu đã mệt muốn chết rồi đi.

Tối qua, cuối cùng cũng có thể cùng Tiểu Ngữ làm chuyện cá nước thân mật nên anh có hơi kích động, nhịn không được một hơi làm ba lượt, mà Tiểu Ngữ cũng không nói gì, chỉ phối hợp với anh đến cùng.

Tiêu Lâm hồi tưởng lại cảnh tượng hương diễm tối qua, cảm thấy vật nào đó lại bắt đầu rục rịch.

Đàn ông vào buổi sáng luôn dễ dàng xúc động.

Tiêu Lâm nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ miên man. Trên mặt vẽ lên nụ cười thỏa mãn, không chỉ là thỏa mãn về mặt tâm lý, mà thân thể sau khi trải qua một cuộc vận động cũng thỏa mãn vô cùng.

Nhìn dung nhan khi ngủ của Tiểu Ngữ, Tiêu Lâm không nỡ đánh thức cậu, chỉ nhắm mắt hưởng thụ tiếng hít thở đều đều của cậu.

Nửa giờ sau Quý Lâm mới mở mắt, cảm nhận đầu tiên sau đí chính là đau!

Thử giật giật thân thể, quả nhiên không thoải mái chút nào.

Mà lúc này Tiêu Lâm cũng đang tròn mắt ngắm cậu.

“Mấy giờ rồi?” Quý Lâm hỏi, thanh âm nhỏ xíu, còn khàn khàn.

“Hơn chín giờ.” Người nào tâm trạng cực kỳ tốt nhanh nhẹn trả lời.

“Cư nhiên đã trễ như vậy.” Quý Lâm lấy tay chống lên giường, định bụng đứng lên tắm rửa.

Tiêu Lâm thấy thế vội vàng chân chó đến đỡ Quý Lâm.

Tiểu Ngữ em không phải là rất không thoải mái sao? Vừa rồi anh đã mở nước tắm cho em rồi, tắm rửa một cái đi?” Tiêu Lâm hơi tự trách, hỏi.

Bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tiêu Lâm, Quý Lâm mỉm cười, lắc đầu, “Không có việc gì, em không mảnh mai đến thế.”

Nói xong liền tự mình bước vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ, Quý Lâm cảm thấy cảm người sảng khoái hơn nhiều, hai người chặm rãi ăn chút điểm tâm rồi rời khách sạn.

Để quay về trường học, hai người phải ngồi xe bus, người đi xe đông đúc, lúc hai người chen lên được xe thì đã hết chỗ ngồi.

Tối qua Quý Lâm làm người thừa nhận nên thân thể vốn hơi khó chịu, giờ lại phải đứng liên tục mấy trạm, tư vị khó nói nên lời.

Tình trạng giao thông A thị luôn không tốt, xe bus đi trên đường liên tục dừng lại, rẽ ngang rẽ dọc. Người bên cạnh chen chúc, xô đẩy khiến Quý Lâm đành phải với lấy vòng treo vịn vào, ổn định thân thể.

Đột nhiên xe phanh gấp, toàn thể mọi người đứng phía sau trên xe lao về phía trước theo quán tính.

Một cô gái đi giày cao gót không đứng vững va thẳng vào Quý Lâm.

Tiêu Lâm đứng bên cạnh Quý Lâm vẫn đang áy náy nãy giờ thấy thế liền xoay người một cái, một tay  kéo Quý Lâm ôm vào trong ngực, cô gái cứ thế đụng vào lưng anh.

Nhìn Quý Lâm sắc mặt tái nhợt đứng không vững trong lòng, Tiêu Lâm cực kỳ đau lòng.

Anh thay đổi tư thế, tay phải nắm giữ vòng treo, tay trái chống vào lưng ghế, tạo thành một vòng tròn, để Quý Lâm dựa vào người mình, tránh những người khác động vào.

Người trên xe rất nhiều, tất cả mọi người đều tôi đẩy anh, anh đẩy tôi, Tiêu Lâm đứng như vậy cũng không ai thấy kỳ quái, còn cho là đứng thế cho vững hơn.

Tiêu Lâm nhẹ nhàng cúi gần vào tai Quý Lâm, đau lòng nói: “Đợi một lát là về đến trường rồi.”

Sau khi xuống xe, Tiêu Lâm đưa người về tận cửa ký túc xá, rồi mới quyến luyến không nỡ vẫy tay nhìn Quý Lâm đi hẳn vào trong. Thẳng đến khi Quý Lâm từ cửa sổ phòng ngủ trên tầng năm thò đầu ra, phất tay với anh một cái, Tiêu Lâm mới yên tâm trở về trường của mình.

Đối với việc Tiêu Lâm một đêm khong về, mấy vị anh trai trong ký túc xá đều tỏ vẻ hiểu a hiểu …….

Tiêu Lâm về đến phòng ngủ, thấy tất cả mọi người đều cười sáng lạn nhìn anh.


Anh cả đấm nhẹ một quyền vào ngực Tiêu Lâm, cười đầy bí hiểm, “Tên nhóc nhà cậu được lắm nha, mới bao lâu mà đã phát triển đến bước này, hey hey.”

Tiêu Lâm không nói gì, chỉ nhíu mày, cười khổ với bọn họ.

“Đúng rồi, cuộc thi top mười ca sĩ năm nay cậu có tham gia nữa không? Ý của huấn luyện viên là muốn cậu năm nay lại tiếp tục đại biểu cho hệ chúng ta xuất trận.” Anh cả là cán bộ hội học sinh, lập tức chuyển mấy chuyện tin tức này cho Tiêu Lâm.

“Khi nào thì bắt đầu?”

“Vòng đấu loại trong khoa trực tiếp miễn, người được chọn chính là cậu rồi. Đấu bán kết là cuối tuần sau, trận chung kết hình như được xếp vào cuối tháng. Thời gian năm nay hơi vội, cậu có tham gia thì báo lại để chuẩn bị một chút.”

“Được.”

“Đến lúc đó gọi em gái thần tiên nhà cậu đến xem trận đầu, khẳng định bị cậu mê đến quên đường về.” Anh cả vốn đã quay người muốn rời đi, lại còn quay lại nhắc một câu.

“Cũng không tồi nha ~” Tiêu Lâm vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này.

“Vậy cậu chuẩn bị đi, đến lúc đấy các anh đến cổ vũ cậu.” Anh cả vỗ một cái lên bả vai Tiêu Lâm, rời đi.

Việc chọn bài hát không khiến Tiêu Lâm gấp gáp, anh đối với khả năng ca hát của bản thân rất tự tin. Hiện tại việc anh cần làm chính là hỏi chuyện mấy người Tiểu Lạc.

Tiêu Lâm vừa mở máy tính, đăng nhập QQ, không đợi anh vào nhóm tìm mấy người kia, trong nhóm đã náo nhiệt vô cùng.

Tiêu Lâm vừa mở khung chat, đã thấy mấy người cần tìm đều đông đủ cả.

Tùy Phong Nhập Dạ: Vừa lúc mọi người đều onl, bây giờ là thời gian tính sổ XD

Tiểu Lạc: Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Như Họa: Tùy Phong …… Kỳ thật tui không onl……..

Baby: Các người chẳng ai thấy tui! Vừa  rồi chỉ là cái bóng.

Hữu Hữu: Có hơi sợ, làm sao bây giờ ……… *Chọt ngón tay*

Chân Tướng Đế: Here we go, cô yên tâm, người nào đó không làm được gì đâu ﹁_﹁

Tùy Phong Nhập Dạ: Thật không ﹁_﹁

Chân Tướng Đế: Kỳ thật, cũng, cũng không chắc …….

Tùy Phong Nhập Dạ: Vậy bây giờ trước tin nói xem ai là người ra chủ ý đi.

Tiểu Lạc: Tùy Phong, cậu đang nói cái gì thế *mắt chớp chớp*

Baby: Luân gia căn bản là không biết Tùy Phong đang nói cái gì ^-^

Như Họa: Nói chuyện một nửa rất là đáng ghét, căn bản là không biết đang nói cái gì╮(╯-╰)╭

Tùy Phong Nhập Dạ: Thấy các người kích động đến vậy, chả lẽ là ba người các cô? *Sờ cằm*

Tiểu Lạc: Không phải tôi!

Như Họa: Cũng không phải tôi!

Baby: Vì thế tôi bây giờ vẫn không biết cậu đang nói cái gì﹁_﹁

Hữu Hữu: Cậu phải tin tưởng tôi CJ(1), cái gì cũng không biết o(*////▽////*)q

Chân Tướng Đế: Làm một người vô cùng chính trực, tôi cũng không biết cái gì mà phòng đôi tình nhân a, KY a, bao bao a ╮( ̄▽ ̄”)╭

Tùy Phong Nhập Dạ: Trên đó ký tên năm người các cô *âm hiểm*


Chân Tướng Đế: Đó tự nhiên là đoàn đội hợp tác rồi ╮( ̄▽ ̄”)╭

Hữu Hữu: Chân TướngΣ(  ̄д ̄;) cậu!!

Chân Tướng Đế: Dù sao thì thừa nhận hay không thừa nhận đều như nhau mà thôi  ╮( ̄▽ ̄”)╭

Tùy Phong Nhập Dạ: *Gật đầu*

Tiểu Lạc: Kỳ thật, tôi rất muốn hỏi tối qua các người có …… *Che mặt*

Như Họa: Tiểu Lạc, kỳ thật tôi cũng rất muốn hỏi đó *chọt ngón tay*

Baby: (*^__^*) Hi hi….. Cái này mà còn phải hỏi  be.

Chân Tướng Đế: Lại nói cái bao kia cảm giác thế nào? Tôi mua loại lửa nóng đó, nghe nói hiệu quả không tồi ﹁_﹁

Tùy Phong Nhập Dạ: Thì ra thứ đó là cô mua sao Chân Tướng ﹁_﹁

Chân Tướng Đế: Tôi chưa nói gì cả *che miệng*

Như Họa: Vì thế chen vào hỏi một chút hiệu quả thế nào?

Tùy Phong Nhập Dạ: Nếu tôi nói tôi căn bản không dùng đến, các cô tin sao﹁_﹁

Tiểu Lạc: Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao ﹁_﹁

Như Họa: Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao ﹁_﹁ +1

Baby: Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao ﹁_﹁ +2

Hữu Hữu: Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao ﹁_﹁ +3

Chân Tướng Đế: Tôi tin!

Tùy Phong Nhập Dạ: Xem ra vẫn là Chân Tướng thuần khiết nhất ﹁_﹁

Chân Tướng Đế: Ngại quá cơ o(*////▽////*)q Kỳ thật …… Yêm là nói, không cần bao cũng có thể vào *chọt ngón tay*

Tùy Phong Nhập Dạ: …….

Hữu Hữu: Chân Tướng vĩnh viễn là một sự tồn tại sắc bén!

Tiểu Lạc: Chân Tướng GJ!!!

Như Họa: Ha ha ha ha, Chân Tướng rất V5!

Chân Tướng Đế: Chíu chíu, luân gia bây giờ ngại quá cơ *nháy mắt*

Baby: Sao không thấy Bất Ngữ login?

Hữu Hữu: Đang nằm trên giường hả, thụ mà, ngày thứ hai luôn đau xương sống, nhức thắt lưng o(*////▽////*)q

Tiểu Lạc: Gào khóc, tôi không biết nói cái gì XD

Chân Tướng Đế: Tôi cũng không biết gì hết 23333333

Lúc này Quý Lâm thật ra không phải là ngủ, mà là đang đọc lén. Thấy nội dung chat trong nhóm, Quý Lâm càng thêm kiên định vào quyết định nhìn trộm của mình, nếu lúc này xuất hiện, nhất định sẽ là đối tượng để mọi người đùa giỡn.


Đột nhiên cậu phát hiện có người thêm QQ của cậu. Nhấp mở liền thấy là một người tên gọi Minh Không. Tin tức xác nhận chỉ viết: Xin chào, Tiểu Ngữ.

Vừa thấy ID, Quý Lâm liền biết đối phương cũng là một CV, tuy rằng chưa từng hợp tác, nhưng giới võng phối cũng chỉ có thế, Quý Lâm vẫn biết đến người ta.

Người này cũng không quá quen thuộc mà lại gọi cậu nghe thân thiết như vậy, Quý Lâm rất muốn trực tiếp nhấn từ chối, hơn nữa cậu chỉ quen Tiêu Lâm gọi cậu là Tiểu Ngữ.

Mặc dù có hơi mất hứng, nhưng Quý Lâm vẫn không từ chối, dù sao mọi người đều lăn lộn trong võng phối, cự tuyệt sẽ bị nói là lãnh diễm cao quý. Vốn cậu bình thường đã không hay cùng người trong giới võng phối lui tới rồi.

Quý Lâm nhấp đồng ý lời mời. Đối phương lập tức gửi tin nhắn đến.

Minh Không: Tiểu Ngữ, xin chào.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Xin chào.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Ừm, cậu có thể gọi tôi là Bất Ngữ.

Minh Không: Ồ? Chính là tôi thấy Tùy Phong Nhập Dạ tựa hồ cũng gọi cậu như vậy mà.

Tuy rằng mới nói có vài câu, nhưng Quý Lâm vẫn cảm thấy nói chuyện với người này rất khó chịu. Vì thế, cậu tắt QQ, không muốn trả lời hắn nữa.

Mãi lát sau không thấy Quý Lâm trả lời, đối phương lại gửi đến cái buzz.

Minh Không: Ngại quá, vừa mới rồi chỉ là đùa một chút thôi.

Minh Không: Bất Ngữ, gọi vậy được không?

Tuy cậu trăm ngàn lần không muốn nói chuyện với hắn, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy rồi, Quý Lâm cũng không thể quá tính toán. Vì thế cậu đành trả lời qua loa.

Đối phương dường như không cảm nhận được sự lãnh đạm của Quý Lâm, cứ lôi kéo cậu nói chuyện, Quý Lâm đành phải để hắn hỏi một câu, cậu đáp một câu cho có lệ.

Cuối cùng đối phương đột nhiên gửi đến một bức ảnh, trên đó là một người đàn ông bộ dạng cũng dễ nhìn. Quý Lâm nhìn bức ảnh này, chẳng hiểu gì cả.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Làm cái gì vậy?

Minh Không: Người trên ảnh là tôi.

Quý Lâm đối với hắn vốn không có hứng thú, càng đừng nói đến ảnh của hắn. Huống hồ người này còn không đẹp trai bằng Tiêu Lâm…… Tiêu Lâm đẹp trai như vậy, mà lúc trước cũng chưa bao giờ trực tiếp gửi ảnh chụp cho cậu đâu.

Nhưng xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn khen vài câu.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Rất đẹp tra, ha ha……

Minh Không: Sao có thể, không đẹp bằng Bất Ngữ.

Lưu Thủy Bất Ngữ: ?

Minh Không: Trước đây trong lúc vô tình thấy được ảnh chụp của cậu, rất tuấn tú nha.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Ảnh chụp?

Minh Không: Ừa, hình như là đêm tụ hộ của cậu và Tùy Phong Nhập Dạ.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Sao trên mạng lại có?

Minh Không: Không biết, tôi là vô tình thấy được.

Minh Không: Đúng rồi Bất Ngữ, tôi phát hiện cậu cũng là người A thị, chúng ta kết bạn đi, có rảnh có thể cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm.

Quý Lâm không phải đồ ngốc, đọc được những lời này mà còn không hiểu được, thì thật đúng là sống uổng phí hai mươi mốt năm.

Kết giao bạn bè, ăn cơm? Chỉ sợ là kết giao bạn giường thì có.

Quý Lâm thân trong giới võng phối cũng hay nghe nói qua mấy chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, cậu chẳng muốn nói với người tên Minh Không này thêm dù chỉ một câu, thế nên cậu không trả lời lại nữa.

Minh Không: Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn kết giao bạn bè thôi.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Ừm, bạn tôi mới gọi tôi có việc, tôi out trước.

Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Quý Lâm trực tiếp nhấn ẩn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định sang hỏi Tiêu Lâm.


Lưu Thủy Bất Ngữ: Tùy Phong ……

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ ~

Lưu Thủy Bất Ngữ: Em hỏi anh chuyện này.

Tùy Phong Nhập Dạ: Chuyện gì? Em nói đi.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Vừa mới rồi có người nói cho em biết trên mạng có ảnh chụp buổi tụ hội của chúng ta lần trước.

Tùy Phong Nhập Dạ: Ảnh chụp? Ngày đó chỉ có vài người chúng ta, sao có thể truyền ra ngoài?

Lưu Thủy Bất Ngữ: Em cũng không biết, anh hỏi mọi người một chút xem.

Tùy Phong Nhập Dạ: Ừa.

Quý Lâm không nói chuyện của Minh Không cho Tiêu Lâm, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì. Mà Tiêu Lâm cũng không nghĩ đến việc hỏi Quý Lâm xem ai là người nói cho cậu chuyện ảnh chụp  ……..

Tiêu Lâm vừa mới lặn không lâu đã lại trồi lên, mấy cô nàng kia vẫn tán gẫu vui vẻ như trước.

Tùy Phong Nhập Dạ: Hỏi các người chuyện này, lần tụ hội trước có ai đăng ảnh chụp của chúng ta lên mạng?

Tiểu Lạc: Σ(⊙▽⊙” a…… tôi không đăng …….

Như Họa: Tôi không biết …….

Baby: Sao lại thế này???

Tùy Phong Nhập Dạ: Vừa rồi Tiểu Ngữ nói cho tôi biết.

Baby: Tiểu Ngữ nói? Làm sao mà cậu ấy biết được?

Hữu Hữu: Tôi chỉ gửi cho Chân Tướng, lần trước cô ấy không đi, tôi trở về đã gửi ảnh cho cô ấy xem, cái này có tính không?

Chân Tướng Đế: Yếu ớt giơ vuốt, lần trước Hữu Hữu gửi cho tôi.

Tùy Phong Nhập Dạ: Cái này không tính. Các cô nghĩ xem có gửi cho người khác nữa không?

Tiêu Lâm hiểu rõ thái độ làm người của mấy cô nàng này. Các cô sẽ không làm mấy chuyện đăng ảnh chụp lên mạng. Nhưng hiện tại đã có người thấy được ảnh chụp, lại còn biết người trên ảnh là Tùy Phong Nhập Dạ và Lưu Thủy Bất Ngữ, khẳng định là có người tuồn ra.

Giới võng phối chính là như vậy, có người sẽ nhân cơ hội đặc biệt gặp mặt nhóm CV để lấy một ít ảnh chụp, nói có lý thì là đem cho nhóm cơ hữu xem, có người thì nói là chia sẻ niềm vui với mọi người, lại có người cho là khoe khoang nhân mạch của bản thân. Cứ như vậy người có ảnh chụp truyền cho bạn xem, mà người đã xem lại truyền cho người khác …… Một truyền mười, mười truyền trăm, ảnh chụp tự nhiên được phát tán như thế.

Mở rồi.

Tuy cho người khác xem ảnh cũng không có gì, nhưng loại cảm giác này cũng không được tốt lắm. Có cảm giác bị người khác đánh cắp mất thứ gì đó.

Tiểu Lạc: Tôi vừa mới tìm kiếm trên mạng một chút, không ra. Phỏng chừng là lén truyền đi.

Chân Tướng Đế: Tôi nhớ ra rồi! Ngày đó Hữu Hữu gửi anh chụp cho tôi thì tôi đang ở công ty, vì thế liền lưu ảnh vào usb, sau đó vẫn chưa xóa. Lần trước bên giới cover họp mặt có đưa usb cho một em gái mượn, em gái kia hình như là bạn thân của một CV nào đó, chẳng lẽ là do lần đó?

Như Họa: Phỏng chừng chính là lần đó rồi……

Chân Tướng Đế: Xin lỗi, là tôi không để ý ….. lỗi của tôi.

Hữu Hữu: Sờ sờ chân tướng, cô cũng không cố ý mà.

Chân Tướng Đế: Thật sự rất xin lỗi QAQ

Baby: Kỳ thật cũng không phải do cô, ảnh chụp cũng không phải do cô truyền đi, không cần tự trách mình.

Tùy Phong Nhập Dạ: Không có gì, Chân Tướng, cô không cần để trong lòng.

Tuy là nói như thế nhưng trong thâm tâm vẫn có điểm không thoải mái, nhưng việc này quả thực không thể trách Chân Tướng Đế, hơn nữa vì một tấm ảnh chụp mà so đo với một cô gái quả thực quá nhỏ nhen.

Tiêu Lâm cũng không truy cứu thêm nữa.

Anh lúc đó đoán không sai, tấm ảnh kia quả thật còn truyền lưu trong giới võng phối một thời gian dài. Trước mắt chỉ là mấy nhóm fan còn chưa biết đến sự tồn tại của nó mà thôi.

Hoàn chương 26.

(1)CJ = thuần khiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui